Đây là một lựa chọn, nhưng mà đã chọn lại muốn mọi chuyện không có khó
khăn là chẳng thể nào, trừ phi tổ điều tra của hắn lập tức rời khỏi Cửu
Giang, Từ Hồng Thanh trực tiếp buông tha cơ hội này.
Từ Hồng Thanh có thể buông tha sao? Hắn làm nhiều công tác như vậy không lẽ chỉ tới vì Cửu Giang?
Từ Hồng Thanh nhíu mày một cái, sau đó mỉm cười ấm áp, nói:
- Tổ điều tra, chính là điều tra, cảm giác hoài nghi địa phương chỗ nào không đúng thì tra.
Tần Mục cũng cười, đây là thành ngữ của kẻ làm lãnh đạo, trước nói mặt mũi, sau đó chắc chắn sẽ có hai chữ "Nhưng mà" kèm theo.
Từ Hồng Thanh sắc mặt trầm xuống, trầm trọng nói ra:
- Nhưng mà tổ điều tra nhân thủ có hạn, thật sự không cách nào trải rộng diện tích công tác được.
Tần Mục vẫn bảo trì mỉm cười, hai câu này chính là đan bàn điều kiện. Từ Hồng Thanh không phải người ngu, trái lại còn phi thường khôn khéo, nếu không cũng sẽ không biết lợi dụng thời cơ hiện tại chơi trì lắc lư, tâm tư của hắn rất lớn.
- Nhưng mà có Tần chủ nhiệm anh ký tên đầu tiên lên tổ hiệp tra, có nhân viên trong cục công tác ở thành phố, tôi nghĩ chuyện này sẽ nhanh chóng có manh mối hốt gọn phần tử phạm tội ra ngoài.
Từ Hồng Thanh không có ý muốn nhảy vào vũng nước đục của Tần Mục, một
tay tứ lạng bạt thiên cân trực tiếp ném nó quay lại trên người Tần Mục.
Tần Mục thầm kêu một tiếng lão hồ ly, liền gật gật đầu nói ra:
- Hiệp tra, chính là phối hợp công tác điều tr, chúng ta nhất định sẽ hết sức.
Từ Hồng Thanh gật gật đầu, nói thật Tần Mục nói lời này khiến cho Từ
Hồng Thanh rất không thoải mái, đây là Tần Mục phản kích, cũng không
phải tín hiệu thỏa hiệp. Từ Hồng Thanh không muốn nói tiếp, càng làm lúc này đẩy chuyện về Tần Mục, tuy giải chính mình tiến thối lưỡng nan rất
nguy hiểm, nhưng mà cũng thả quyền lực cho Tần Mục, gián tiếp chính là
tổ điều tra sẽ không níu Tần Mục không phóng, sẽ không tìm bím tóc của
Tần Mục.
Nhưng loại chuyện này cuối cùng chẳng có sung sướng, nhất là bị một
người còn trẻ bức tiến thoái lưỡng nan, Từ Hồng Thanh nhìn qua Tần Mục
muốn đi ra khỏi văn phòng, âm thanh trầm thấp nói ra:
- Tần chủ nhiệm, về chuyện đồng chí Ngô Phong Hà ở Ký Bắc, hy vọng anh nhanh chóng ghi báo cáo kỹ càng cho tôi.
Tần Mục mỉm cười, nói ra:
- Đây là nhất định, kết quả sẽ nhanh chóng mang tới chỗ tổ điều tra.
Lúc này hai người lại giao phong một lần. Từ Hồng Thanh là muốn nói cho
Tần Mục nghe, ta không tìm ngươi gây phiền nhưng không có nghĩa ta không gây phiền cho người khác, nếu ngươi muốn bảo trụ Ngô Phong Hà thì làm
việc thành thật, ngươi đã cõng cái nồi, mặc kệ cái nồi màu gì thì cũng
cõng rồi. Tần Mục lập tức phản kích, ngươi làm việc cũng không cần có
việc gì lại cầm tổ hiệp tra ra nói chuyện, mục đích của ngươi ta đã biết rõ, nếu ngươi còn muốn tiếp tục kế hoạch vậy thì dứt khoát tới đây,
bằng không ta sẽ cho Ngô Phong Hà kéo ngươi xuống nước.
Chính trị chính là như vậy, thăm dò qua lại và uy hiếp cùng thỏa hiệp.
Tần Mục không có lựa chọn thỏa hiệp khiến Từ Hồng Thanh có chút ngạc
nhiên, dù sao Cửu Giang bên này đã xuất thành ý, trực tiếp tặng công lao cho hắn. Nhưng mà Tần Mục không thả tiểu binh ra, đang bàn tính cái gì?
Tần Mục ra khỏi văn phòng, lập tức gọi điện thoại cho Âu Quan Tiến, bảo Âu Quan Tiến giữa trưa ra ngoài gặp mặt.
Âu Quan Tiến mấy ngày nay sa sút, Cửu Giang phong vân rậm rạp, hắn biến
thành chong chóng xoay theo chiều gió, hiện tại hắn nghe tiếng điện
thoại là hãi hùng khiếp vía. Lúc này nhận được điện thoại của Tần Mục
thì hắn có chút đắng chát nói với Tần Mục:
- Lão Bát, nếu em không điện thoại, tam ca của em chút cơ nghiệp này chẳng còn đâu.
Tần Mục cười nói:
- Tam ca, hôm nay điện thoại là em muốn cảm tạ.
Âu Quan Tiến nói:
- Nói với em chẳng thể lần được, chuyện tốt?
Tần Mục lại cười một tiếng cúp điện thoại.
Âu Quan Tiến đã bắt đầu cân nhắc, lão bát càng ngày càng thần bí, mặc dù nói không thân với mình, nhưng mà có lẽ không hại mình, cho nên điện
thoại này hắn vẫn coi trọng. Hắn cũng không dám lại thông tri người nào, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau đó Tần Mục lại báo cho Phó Ngọc Bình một trận, ước định buổi tối
thời đi ngồi một chút. Nhưng mà lần này lấy cớ vợ mình tới Cửu Giang, hy vọng Phó Ngọc Bình có thể dùng thân phận địa chủ giới thiệu mấy chỗ du
ngoạn, tránh khỏi vợ quá nhàm chán. Những điều này đều là lấy cớ, kỳ
thật cũng là Tần Mục có ý định trao đổi ý kiến với Phó Ngọc Bình, nhìn
xem nắm chắc thời cơ thế nào.
Từ Hồng Thanh lắc lư bất định, hơn nữa Dương Ngọc Tân bên kia đã ra tay, Tần Mục nếu không phải mau ra tay thì tới cuối cùng chẳng có quả ngon
mà ăn, Tần Mục còn muốn động cũng phi thường khó khăn.
Chỉ cần sáng tạo ra cơ hội, Tần Mục sẽ thu lưới. Cái lưới này do ai thu
thích hợp đây cũng là chuyện Tần Mục có chút đau đầu. Vốn dựa theo kế
hoạch thì một cây đinh hắn bồi dưỡng ở Cửu Giang này, Phó Ngọc Bình là
nhân tuyển tốt nhất, nhưng Từ Hồng Thanh hôm nay lại muốn nhúng tay thì
quá khó khăn.
Suy nghĩ cả buổi, Tần Mục đành phải đi thỉnh giáo Tần lão gia tử, kiếp
trước hắn không có tiếp xúc tầng tranh đấu này, hiện tại cũng có chút
lòng có dư mà lực chưa đủ. Hắn đi quá nhanh, không có trải qua bí thư
huyện ủy, phó cục thành phố, cục trưởng thành phố ba trình tự giảm xốc,
trực tiếp dùng thân phận quan kinh thành đi xuống, đấu tranh hắn không
sợ, nhưng mà sau khi kết thúc công việc lại phân phối lợi ích thì hắn
quá ngây thơ.
Người luôn cần trải qua mới hiểu được, mà lúc này Tần lão gia tử chính là người chỉ dẫn tốt nhất.
Tần lão gia tử hôm nay hào hứng khá cao, tiếp điện thoại của Tần Mục
cũng không hỏi Cửu Giang thế nào, mà là đặc biệt quan tâm Hàn Tuyết
Lăng, khiến cho Tần Mục có chút dở khóc dở cười. Lão gia tử liên tục
nhắc lại yêu cầu Tần Mục quay về kinh thành thì phải ôm cháu về cho hắn, lúc này mới hỏi tới chuyện Cửu Giang.
- Nói đi, cháu định làm thế nào?
Tần lão gia tử hào hứng hỏi.
- Hai con đường có thể đi.
Tần Mục nói chuyện phi thường trầm ổn:
- Thứ nhất, tổ hiệp tra lập tức đi xuống phía nam Trường Giang, chọc ra
chuyện đê sông đập lớn, mang thế cục Cửu Giang giao cho Từ Hồng Thanh đi xử lý.
- Con đường này không tệ, quân tử không nhịn được việc nhỏ, tư tưởng đã khá thành thục.
Tần lão gia tử đưa ra lời bình.
- Con đường thứ hai thế nào?
- Con đường thứ hai, tổ hiệp tra sẽ rút ra khỏi Giang Bắc, bồi dưỡng Phó Ngọc Bình cùng Từ Hồng Thanh lên đài, không có tổ hiệp tra, tổ điều tra ở lại Cửu Giang cũng danh bất chính, ngôn bất thuận, sẽ đảo loạn thế
cục Cửu Giang thế, trong tỉnh trực tiếp nhúng tay.
Tần Mục không có nói rõ ràng, nhưng ý tứ lão gia tử hiểu, đơn giản là
chấp nhận Cửu Giang sẽ tồn tại cục diện quần hùng cát cứ. Đê sông đập
lớn gặp chuyện không may, ai cũng hiểu là Cửu Giang nặng nhất, Dương hệ
nhất định gặp nhiều khó khăn, Cửu Giang không thả không được, vậy thì tự nhiên sẽ có mấy thế lực tranh đoạt rồi.