Cục trưởng Tần? Tần Mục cùng Kim Tiểu Lượng hai mặt nhìn nhau, lão Lưu này hồ đồ rồi à?
- Đợi đã, đợi đã, Lưu Phó cục, ông gọi tôi là cái gì? Cục trưởng Tần? Hôm nay ông uống nhầm thuốc à?
Tần Mục sát ngôn quan sắc, thoáng nhìn sắc mặt hòa hoãn của Kim Tiểu Lượng, thuận thế nói.
- Xem xem, cục trưởng Tần, tin tức của anh còn không linh thông bằng tôi.
Lưu Đại Hữu thần bí nở nụ cười:
- Đừng quan tâm nhiều như thế, hôm nay họp xong, Lưu Đại Hữu tôi
mời, chúng ta đi Tứ Hải Quy phải ăn bữa thật ngon, còn có cả
Kim trưởng trấn, phải hoàng tráng một trận.
Tứ Hải Quy, đây chính là khách sạn tốt nhất huyện, xem ra Lưu Đại Hữu này không phải đang mơ hồ.
Nhìn thấy biểu hiện thoải mái nhìn Tần Mục của Lưu Đại Hữu,
Kim Tiểu Lượng vội vàng vươn hai tay ra, mở miệng đồng ý nói:
- Nhất định, nhất định rồi.
Lưu Đại Hữu cũng cầm lấy tay Kim Tiểu Lượng, tuy rằng vẻ thân
thiết không bằng với Tần Mục, nhưng cũng làm cho trong lòng Kim
Tiểu Lượng thoải mái hơn nhiều.
Lưu Đại Hữu bắt tay Kim Tiểu Lượng nói:
- Trấn Hà Tử chúng ta đúng là có người tài rồi. Tần trưởng
thôn này của chúng ta có thể được làm cục trưởng cục chiêu
thương mà huyện định thí nghiệm thành lập. Kim trưởng trấn, ông nói xem, cấp bậc lễ nghĩa tôi hành xử không sai chứ?
Nói xong, sang sảng nở nụ cười.
Trong lòng Kim Tiểu Lượng chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tần Mục có vài phần tôn kính, nhớ tới mấy lời mà hắn nói lúc
trên xe, tên thanh niên này háo ra là bắn tên có mục đích.
Bản thân Tần Mục đúng là không hiểu ra sao, khi nào mà hắn lại trở thành người đứng đầu của Cục Chiêu thương rồi? Cục Chiêu
thương, nếu không nhớ lầm thì hẳn là tầm năm 92, 93 mới được
thành lập, sao lại đột nhiên xuất hiện ở huyện Tây Bình? Quỹ
đạo của lịch sử có sự thay đổi sao?
Lòng đầy nghi vẫn, Tần Mục cùng hai người Lưu Đại Hữu, Kim Tiểu Lượng đi vào phòng họp huyện ủy.
Hội trường đã có khá nhiều người ngồi, toàn bộ thành viên
trên huyện của hai mươi ban hương trấn đều đến hội trường, tính
qua cũng chừng một trăm sáu mươi người rồi.
Trên đài treo tấm biển viết “đại hội ra quân cho kế hoạch nông
nghiệp năm 1990” chữ viết mạnh mẽ hữu lực, rất khí khái. Trên
đài được đặt chừng mười cái ghế dành cho lãnh đạo trong huyện,
Đám người Tần Mục tìm mấy chỗ trống ngồi xuống, Lưu Đại Hữu
nhanh chóng kéo Tần Mục ngồi cạnh, kể một số điều mà lão
hiểu biết về trên huyện. Sắc mặt Kim Tiểu Lượng bình tĩnh
ngồi một bên, nhìn giống như nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thật ra
hai tai đều đang dựng đứng nghe hai người bên cạnh nói chuyện.
Chỉ lát sau, ban bệ trong huyện đi tới, người chủ trì tuyên bố đại hội bắt đầu.
Tần Mục lần đầu tiên tham gia hội nghị trên huyện, cho dù là
trí nhớ trong đầu cũng không có, cho nên hắn vô cùng cẩn thận
lắng nghe, hơn nữa ghi nhớ toàn bộ những nhân vật chủ yếu.
Trong cuộc họp, huyện ủy lấy vấn đề tác phong đảng, xây dựng
đảng làm vấn đề trọng tâm, mãnh liệt nhắc tới tầm quan trọng
của việc phát triển chủ nghĩa xã hội nông nghiệp khoa học,
muốn chứng thực chính sách của trung ương đảng, đặt nông nghiệp ở vị trí hàng đầu, phải nắm vững trọng tâm. Hơn nữa, Quý Bí thư còn nhấn mạnh mấy trấn nông nghiệp, trấn nghèo khó phải
nâng cao sản lượng nông nghiệp, phòng trừ sâu bệnh.
Lý Đại Đồng cũng tham gia hội nghị,nghe thấy nội dung cuộc nói
chuyện của Bí thư Quý Thu, không khỏi mang ánh mắt cảm kích
nhìn về phía Tần Mục. Ngày hôm qua lão đã mang tin tức nông
nghiệp từ Lý Đại ở Thánh phố báo cho Phó Chủ tịch huyện
Vương, được coi trọng, tỏ vẻ huyện nhất định sẽ đưa ra chính
sách để nâng đỡ dự án “quả mông non số 2” là do quả bông vải
lai giống mà lão tiến cử.
Trong lòng Lý Đại Đồng cũng rất hưng phấn, giống như nhìn thấy
được tiền đồ của mình nhờ mấy cây bông vải nho nhỏ này mà có
sự thay đổi vô cùng lớn. Cuộc họp hôm nay Bí thư huyện ủy đã
nhấn mạnh tới chuyện phát triển nông nghiệp, nhờ thế mà Lý Đại Đồng cũng cảm thấy nhẹ cả người, giống như đang bay bổng.
Bí thư lại nói thêm mấy vấn đề nữa, chủ yếu là muốn chứng
thực chính sách của quốc gia, giúp cho huyện Tây Bình phát triển
kinh tế. Tuy rằng rất nhiều câu trong đó đều là lời sáo rỗng,
nhưng tất cả mọi người đều là người lăn lộn chốn quang trường, sao lại không thể chắt lọc được những điều đáng giá từ trong
đó chứ.
Bí thư Quý nói xong liền tới chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng.
Bạch Quang Lượng không nói nhiều lắm, chủ yếu là phát biểu
chút cách nhìn của lão về công tác phòng hạn, muốn các lãnh
đạo cấp dưới thi hành các biện pháp phòng hạn thiết thực,
cũng đưa ra mấy ý kiến về phương diện cải thiện thủy lợi.
Hai người nói xong, dựa theo lệ thường thì hội nghị này cơ bản đã kết thúc. Nhưng mà, Bạch Quang Lượng lại vịn lấy microphone
nó:
- Trưởng thôn Tần Mục của thôn Tây Sơn trấn Hà Tử, tuy rằng đảm nhiệm chức còn chưa tới nửa năm nhưng anh ấy có thể vận dụng
lý luận của chủ nghĩa khoa học xã hội, thiết kế một con
đường có thể thực hành làm giàu cho thôn Tây Sơn, tôi đã mời
cậu ấy đến đây ngày hôm nay để cho mọi người nghe thêm một chút về lí luận của anh ấy cùng tham khảo.
Nói xong, mỉm cười đẩy mic sang một bên.
Ánh mắt Quý Thu chậm rãi hạ xuống, giống như không hề quan tâm chuyện này.
Trên hội trường vang lên tiếng vô tay vô cùng thưa thớt, Tần Mục đứng lên, từ từ bình tĩnh đi lên đài hội nghị.
Bạch Quang Lượng khẽ gật đầu, Tần Mục này thật ra có chút phong độ của một đại tướng, có thể thăng tiến.
Tần Mục dưới ánh nhìn của một trăm cặp mắt, không hề có chút khiếp đảm nào, tình huống như thế này hắn cũng từng gặp mấy lần, cơ bản đều vô cùng yên ổn.
Đi vào phía bên trái nhất của đài hội nghị, Tần Mục đặt hai
tay lên bàn, thân thể vô cùng bình ổn. Hắn không hề chuẩn bị
bản thảo, đối với hắn, dựa vào bản thảo mà phát biểu thì
hoàn toàn không đủ để biểu hiện những lời nói trong lòng của
mình.
Nhìn xung quanh toàn là đầu người, khóe miệng Tần Mục cong cong, nói rõ ràng:
- Thôn Tây Sơn là một thôn khốn cùng, điểm ấy tất cả mọi người đều biết đến. Nếu có ai đó xung phong đến thôn Tây Sơn đảm
nhiệm chức Bí thư chi bộ hay trưởng thôn, tôi cùng chú Lão Tứ
nhất định giơ hai tay hoan nghênh.
Hắn nói lời này nghe có chút xúc động, mấy người trên trấn
đều hiểu rõ, Tần Mục để bọn họ đi làm Bí thư chi bộ, làm
trưởng thôn, ngụ ý chính là không hề có chút ý tưởng rắp tâm
bất lương nào. Không ít người đều nghĩ như thế trong lòng, sắc
mặt Bạch Quang Lượng cũng âm trầm xuống, chằm chằm nhìn vào
khuôn mặt tự nhiên của Tần Mục.
Khóe miệng Quý Thu không dấu vết nhếch lên, vô cùng đạm bạc,
cho dù là nhìn kỹ cũng không dễ dàng phát hiện ra.
- Nhưng mà!
Tiếng nói của Tần Mục lại nâng cao lên, chậm rãi nói:
- Nếu đã làm chức này rồi thì sẽ phải lo lắng mọi chuyện ở
đây. Lúc mới làm trưởng thôn tôi rất lo lắng không biết làm sao
để có thể làm cho dân chúng trong thôn không mắng chửi.
Những câu này của Tần Mục dùng nhịp điệu nhanh gọn nói, rất
giàu sức cuốn hút. Trên cuộc họp cũng có người cảm thấy lưng
lạnh ra, không rét mà run, có người còn thoáng quay đầu nhìn
lại sau lưng.