Thanh Quan

Chương 548: Chương 548: Tần Mục lo lắng. (1)




Chính vì vậy anh em Lý Văn Đông đều có chút đau đầu, quan hệ trong Thanh Thao truyền ra ngoài, Tần Mục thật bất đắc dĩ trong buổi họp ban thường ủy, hắn từng mưu cầu bảo trụ Lý Kiến, nhưng phải bỏ phiếu biểu quyết, Tần Mục hoàn toàn rơi vào hạ phong. Tình thế không bằng người, anh em Lý Văn Đông chỉ phải thở dài, đồng thời là do Giản Nông làm cam đoan muốn xử lý Lý Kiến, điều này làm họ phi thường bất mãn, muốn thao tác gây khó khăn cho Giản Nông, nhưng bên Lưu Đại Hữu lại nói Giản Nông có liên hệ với một vụ án trong thành phố, không thể tùy ý động người, cho dù có người hoài nghi sự kiện lần này là do Tần Mục thao tác, nhưng dù sao Lưu Đại Hữu cũng là phó cục công an thành phố, dù quan hệ giữa họ có tốt đẹp nhưng Lưu Đại Hữu cũng không đáng vì Tần Mục mà đắc tội hai phó cục thực quyền trong thành, đây không phải là đạo làm quan.

Tần Mục làm như thế chính là muốn đem Lý Kiến thăm dò một chút biểu hiện của ban lãnh đạo Thanh Thao. Xem ra biểu hiện của Điền Phúc Lượng mặc dù là đối kháng với Tần Mục, nhưng ở dưới lợi ích thiết thân cũng dám liều lĩnh, không có kiêng kỵ gì quá lớn. Mà Thường Phúc Thu phản ứng là bản sắc của lão kỷ ủy chính trực, không gì đáng trách. Biểu hiện của Vương Bằng khôn khéo, là cán bộ hàng không từ trên xuống, có gan nói chuyện cũng có gan đối nghịch, điều này cần dũng khí rất lớn. Chỉ riêng biểu hiện của Hà Quang Viễn làm Tần Mục thất vọng, hoàn toàn là hùa theo không mục đích, chỉ biết dựa theo quyền hành cao nhất, không có tư tưởng của mình, nếu Tần Mục rời khỏi Thanh Thao, không thể nào đem cục diện của huyện giao vào trong tay Hà Quang Viễn.

Không ai nhìn thấu ý tưởng của Tần Mục, không ai biết hắn đã bắt đầu bố cục phạm vi chính trị cho Thanh Thao trong mười năm tới.

Ánh mắt khắp nơi đều đặt vào Thanh Thao, anh em Lý Văn Đông đã bắt đầu thao tác, đi quan hệ nhìn xem có thể đánh thông hay không. Bởi vì tay chân Lý Kiến không sạch sẽ, chuyện này chính họ cũng không hiểu rõ ràng, nhưng động Lý Kiến chẳng khác gì đánh vào mặt họ, vì mặt mũi, bọn họ cũng phải xuất ra lực lượng chu toàn. Nhưng Giản Nông lại liên hệ tới đại án trong cục công an thành phố, vụ án kia ngay cả Vạn bí thư cùng Tô chủ tịch đều vô cùng chú ý, điều này làm họ ném chuột sợ vỡ bình, không muốn vì sự tình kia làm kinh động hai vị đại lão trong thành phố. Làm mờ ám thì có thể lý giải, nhưng nếu thật sự không nhìn đại cục, chỉ sợ hai vị đại lão sẽ không bỏ qua.

Vì vậy trên đường Tần Mục quay về Đằng Long hôm nay, nhận được điện thoại của Lý Văn Đông hỏi hắn trong phương diện xây dựng Thanh Thao có vấn đề gì hay không, được Tần Mục trả lời xong, mới lộ ra ý tứ nhìn xem Tần Mục có thời gian cùng nhau gặp mặt ngồi xuống nói chuyện.

Tần Mục cho xe dừng ven đường, trầm ngâm chốc lát lấy lý do trong nhà có việc phải xử lý, từ chối khéo lời mời của Lý Văn Đông. Đối với thái độ của Tần Mục, Lý Văn Đông có thể lý giải, Tần Mục đã nói giúp cho Lý Kiến trong buổi họp thường ủy huyện, lại khiến mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm “bức vua thoái vị”, đây là đại mạo hiểm, nếu thao tác không tốt sẽ khiến thượng cấp cảm giác năng lực cá nhân của Tần Mục rất kém, ngay cả việc đoàn kết trong ban lãnh đạo cũng làm không xong, lúc ấy chính Diệp Thạch Bình gặp phải tình huống này nên phải điều đi nơi khác.

Lý Văn Đông không tiếp tục nhắc tới đề tài này, chỉ mơ hồ thấu ra chút ý tứ, hi vọng Tần Mục giải quyết vụ án của Lý Kiến, đừng liên lụy quá rộng. Tần Mục đáp ứng, tỏ rõ mình nhất định tranh thủ tiến hành, cũng khó hiểu lộ ra, hắn vẫn sẽ lợi dụng lực ảnh hưởng của mình giúp đỡ Lý Kiến một phen.

Lý Văn Đông tương đối hài lòng với thái độ của Tần Mục, cười ha ha nói, khi nào đến cục giao thông cùng cục tài chính thành phố một chuyến, trong tỉnh đã phát triển mạnh giao thông quốc lộ, có thêm một số tài chính được gẩy xuống, khắp nơi đều nhìn chằm chằm khối thịt béo kia, dặn Tần Mục nên tranh thủ, hắn cùng Lý Văn Long đều lưu vị trí cho Tần Mục.

Xem như lần này Lý Kiến bị bỏ quên, nếu anh em Lý gia muốn tìm về mặt mũi, chẳng những không thể tách rời Tần Mục, ngược lại còn phải thân cận hơn một ít, như vậy mới có thể bồi dưỡng ra một bí thư huyện ủy, ngày sau có năng lực giúp đỡ bọn hắn. Dù sao không phải lãnh đạo trực thuộc, nếu bọn hắn muốn làm rụng Giản Nông cùng Điền Phúc Lượng, vẫn cần mượn dùng sức lực của nhân vật thực quyền như Tần Mục.

Tần Mục tự nhiên biết tính toán của bọn họ, nhưng đây cũng là thủ đoạn thao tác mới đạt được kết quả như ý. Hắn cười đáp ứng Lý Văn Đông, lại có thêm hai vị ủng hộ trong thành phố.

Sau đó Tần Mục liên hệ với Giản Nông, hi vọng Giản Nông mau nhanh phá án, không cần rối rắm những vấn đề nhỏ, chỉ cần kết thúc vụ án sẽ tốt hơn. Theo mấy ngày liên tục thẩm vấn, chỉ trong một tháng thời gian ngắn ngủi Lý Kiến đã vơ vét tổng cộng hai ba mươi vạn đồng, với quan viên địa phương trong thập niên 90, đây là một con số thật cao. Bên trong còn liên lụy đến cục trưởng cục tài chính huyện, một phó cục trưởng thường vụ cục giao thông, điều này làm khóe môi Tần Mục lộ ra ý cười lãnh khốc.

Từ ngày Diệp Thạch Bình rời đi, Tần Mục còn chưa có thời gian bồi dưỡng thủ hạ cho mình, hai người kia nhất định phải đổi vị trí, mà vị trí của họ biến thành nơi tranh giành của ban lãnh đạo huyện.

Xong xuôi sự kiện kia, phải an tĩnh tâm tình của Giản Nông một chút. Trong khoảng thời gian ngắn không thể cho hắn thăng chức, nhất là không thể tiến vào thường ủy, chuyện này Tần Mục tuyệt đối không thể lên tiếng, chỉ để lại cho Điền Phúc Lượng thao tác là được. Hiện tại vợ của Giản Nông còn là một khoa viên, như vậy đề thăng cho nàng một chút thì Giản Nông phải hiểu được đây là lời khen ngợi của hắn.

Về đến trong nhà Tần Mục phát hiện Cừu Tiểu Thiền vẫn chưa về, chỉ có Chu Tiểu Mai đang bận rộn nấu cơm.

Hắn đi lên phòng của Hàn Tuyết Lăng trên lầu hai, giúp nàng xoa bóp tay chân, sau đó ngồi bên cạnh trò chuyện một lát. Dù sao đã chiếu cố thời gian dài như vậy cũng phải có cảm tình, Tần Mục phát hiện nếu ngày nào mình không đến thăm nàng, trong lòng cảm thấy thật không yên ổn.

Nói chuyện suốt nửa giờ, Tần Mục từ chối không ít xã giao bên ngoài, mỗi ngày cùng nàng nói chuyện đã dưỡng thành thói quen. Chu Tiểu Mai lẳng lặng đứng cạnh cửa, ánh mắt thật phức tạp nhìn Tần Mục.

Tần Mục chợt quay đầu lại nói:

- Tiểu Mai tỷ, mấy ngày này thật vất vả.

Chu Tiểu Mai lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Mỗi ngày đều nói những lời này, anh không cảm thấy phiền sao? Em đã đáp ứng nàng chiếu cố anh, thật không thể nuốt lời.

Tần Mục gật gật đầu, đắp mền cho Hàn Tuyết Lăng, đứng lên nói:

- Đi ra ngoài dạo một chút?

Ánh mắt Chu Tiểu Mai chợt ngẩn ra, Tần Mục đưa ra đề nghị này làm nàng có chút không thói quen. Đã suốt nửa năm, Chu Tiểu Mai chẳng khác gì trải qua ngày tháng khổ hạnh, mỗi ngày ở lại biệt thự xử lý chuyện của Vạn Yến, cũng không rời khỏi nhà được vài lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.