- Tần thôn trưởng đến, trẻ con có chút kiến thức, các người nói với nó đi, có lẽ vấn đề không lớn.
Lý Đại Đồng bộ dáng kinh hỉ, nhìn qua Tần Mục một câu. Hồ lão tứ biết rõ Tần Mục cùng Lý Đại Đồng ở trong đồn công an trấn, nghe Lý Đại Đồng nói không nhỏ, Tần Mục khẳng định nghe được liền lo lắng, sợ Tần Mục trẻ
tuổi không chịu được người khác nói nặng, nóng đầu đáp ứng.
Tần Mục vào cửa thì Lý Đại Đồng nói xác nhận, trong nội tâm hiểu là do
Lý Đại Đồng nói khích mình, cười thầm một cái, vội vã chạy tới bên người Hồ lão tứ, kéo Hồ lão tứ đi ra ngoài.
- Tần thôn trưởng, anh làm cái gì vậy?
Lý Đại Đồng và hai người trẻ tuổi của nông khoa huyện nhìn thấy Tần Mục
làm thế thì phát mộng, Lý Đại Đồng vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
- Tần Mục, tôi trước giới thiệu cho anh nghe...
Hồ lão tứ cũng không hiểu dụng ý của Tần Mục, một bên chống cự Tần Mục lôi kéo, vừa nói chuyện.
- Lão Tứ thúc, có chuyện gì nói sau, con gái người ta nói phải lập tức
đi qua gặp mặt, chú không giới thiệu cho cháu thì tự cháu tìm.
Tần Mục vẫn kéo Hồ lão tứ, thuận tiện đi qua đám người Lý Đại Đồng gật gật đầu nói ra:
- Các vị chờ một lát, đang hỏi vợ cũng không chậm trễ được.
Nói xong trên tay dùng sức, kéo lấy cổ tay Hồ lão tứ đi ra ngoài.
- Các vị ngồi uống nước trước, chúng tôi đi nhanh rồi quay về.
Trước khi đi Tần Mục còn nói với mấy người trong sân.
Lý Đại Đồng đứng trong sân, đột nhiên cảm giác nắm đấm của mình như đánh vào không khí, làm cho hắn không thoải mái, ngược lại bị Tần Mục làm
sững sờ thì thấy biệt khuất.
- Tiểu Tần là thôn trưởng, làm gì cũng hấp tấp, có bộ dáng người trẻ tuổi nha.
Lý Đại Đồng nhanh chóng tươi cười, nhìn qua hai người nồng khoa nói:
-"húng ta ngồi trước đi, thôn Tây Sơn nghèo quá, có con gái nguyện ý gả tới là chuyện vui lớn đấy.
- Chúng tôi xem như tận mắt thấy, vì kết hôn ngay cả công sự cũng không làm.
Một tuổi trẻ cười rộ lên.
- Cho nên thôn Tây Sơn mới nghèo khó giàu, còn cần các đồng chí nông khoa đứng ra chỉ điểm nhiều hơn.
Người trẻ tuổi kia cười lạnh không chút ngụy trang, bị Lý Đại Đồng nhìn vào trong mắt, trong lòng cười lạnh.
Hồ lão tứ bị Tần Mục kéo chạy ra cửa thôn, còn chưa rõ trong hồ lô của Tần Mục bán thuốc gì, Tần Mục khẽ cắn môi nói ra:
- Lão Tứ thúc, nhanh đánh vào mặt của cháu mấy quyền.
Hồ lão tứ lớn tuổi như vậy còn lần đầu nghe được có người yêu cầu như thế, sững sờ, ngẩn người nhìn qua Tần Mục, hỏi:
- Tiểu tử, bị ngu à?
- Chú!
Tần Mục nhìn quanh không có người, vội vàng nói ra:
- Bọn nông khoa nhất định là bảo chúng ta gieo trồng cái gì đó mới, chúng ta không thể đáp ứng.
Trong lòng Hồ lão tứ bỏ tảng đá xuống, tuy không biết Tần Mục làm sao
biết được, nhưng mà hắn hiểu được Tần Mục và hắn đứng chung chiến tuyến.
- Anh thật trẻ con, đánh anh làm gì?
Hồ lão tứ không hạ thủ, tiếp tục hỏi.
- Chú, nông khoa của huyện cho người đến, chú cũng không nên làm trái phương hướng của huyện.
Tần Mục giải thích:
- Tuy nhiên chính sách nông nghiệp trong huyện không có sai, nhưng mà
các lão gia của thôn Tây Sơn chúng ta sắp không có gì nhét vào bụng rồi, không được mạo hiểm.
Tần Mục khẽ cắn môi nói ra:
- Cho dù muốn trồng mới cũng phải qua có tiền trước đã, mọi thứ còn phải chừa đường lui.
Hồ lão tứ nghe xong gật đầu đồng ý, tuy trong trấn có truyền tới danh
đầu của Tần Mục, ngoài miệng hô náo rất nhiệt tình, nhưng mà Hồ lão tứ
cảm giác Tần Mục không phải người như vậy. Hôm nay xem xét đúng là tiểu
tử này giả bộ đây mà, tiểu tử này lòng dạ sâu lắm.
Tần Mục thấy Hồ lão tứ chậm chạp không động thủ, lại khuyên nhủ:
- Chú à, nếu cháu tổn thương, cháu trực tiếp đi tới viện nằm dưỡng bệnh, tổn thương gân động cốt nên nghỉ ngơi một trăm ngày, cháu phải diễn khổ nhục kế đấy, cường ngạnh là không được.
Hồ lão tứ cũng biết cơ sở muốn lớn tiếng nói chuyện với nông khoa của
huyện là không thể nào, người ta nói cái đám gọi là chuyên gia quyết
sạch, đám quê mùa không biết gì thì im miệng.
Hồ lão tứ cắn răng nói:
- Được rồi, nhịn một chút.
Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Lão Tứ thúc, lúc về ngài phải giấy các con dấu thật kỹ đấy, nói là đặt ở chỗ của cháu, chúng ta kiên trì nói cho các hương thân cày bừa xong
vụ xuân mới được.
Hồ lão tứ cười lên, nói ra:
- Tiểu oa nhi này, tầm mắt không ít nha, nhưng mà bởi như vậy anh có khả năng bị kỷ luật vì không phục cấp trên đấy.
Tần Mục giật mình, hắn làm như vậy đúng là bất lợi cho con đường làm
quan sau này, nhưng mà hắn không đành lòng nhìn qua mầm cây mà hương
thân trồng mấy chục năm chờ thu hoạch bị dẹp bỏ như thế, vì xác định
phán đoán của mình là đúng, lại hỏi một câu:
- Bọn họ mở rộng cái gì?
- Cây hoa cúc, trời thu làm hoa cúc cho người ta ngắm.
Hồ lão tứ rầu rĩ trả lời một câu.
- Thú vui tao nhã nha!
Tần Mục kìm lòng không được nói móc một câu, Hồ lão tứ càng già càng dẻo dai, nhìn qua nắm đấm của mình...
Thôn trưởng thôn Tây Sơn bị đánh, còn bị đánh nghiêm trọng, nghe nói là
đi cầu thân thôn bên cạnh, lôi kéo con gái người ta muốn kết hôn, kết
quả bị thân thích người ta đánh hôn mê, hai vành mắt còn xanh đen...
Đây là tin tức do lão bí thư chi bộ Hồ lão tứ truyền tới, về phần con
gái nhà ai, ngược lại không ai hỏi thăm được, nghĩ tới chắc người ta
không muốn náo lên.
Lý Đại Đồng và hai nông khoa chờ cho tới buổi tối, lúc này nhìn thấy Hồ
lão tứ đầu đầy mồ hôi chạy về, lập tức ba người hai mặt nhìn nhau.
Hồ lão tứ nhiệt tình mời ba người nếm thử đặc sản của thôn Tây Sơn, Lý
Đại Đồng thì nhíu mày. Thôn Tây Sơn nghèo, trong huyện điều có đăng ký,
còn có đặc sản gì? Hắn ho khan nói ra:
- Lão bí thư chi bộ, chúng ta nên chứng thực chuyện trồng hoa cúc đi.
Hồ lão tứ nghe xong sắc mặt phát khổ, nói ra:
- Lý phó trưởng trấn, gieo trồng cây trồng mới là quyết sạch của huyện,
trên thị trấn, con dấu văn kiện đảng có thì tôi đóng dấu rồi, nhưng mà
con dấu của tôi nằm trong tay của Tần Mục ah.
- Cái gì?
Lý Đại Đồng mở to mắt, kêu lên:
- Con dấu trong thôn tại sao ở trong tay anh ta?
Hồ lão tứ đấm bóp chân của mình, thở dài nói:
- Lớn tuổi, leo núi cũng không được, tiểu Tần trông coi con dấu, cũng
bớt được nhiều chuyện phiền toái. Đây là công việc trong cơ sở, tôi đành phải làm Lý phó trưởng trấn chờ...
- Đi đi.
Lý Đại Đồng vội vàng ngắt lời Hồ lão tứ, nhìn qua hai người của nông khoa nói ra:
- Xem ra chúng ta còn phải đi tìm Tần thôn trưởng.
Thời điểm nói lời này Lý Đại Đồng cảm giác giọng của mình lạnh lại.