Thanh Quan

Chương 84: Chương 84: Tần Mục thăng quan. (1)​




Nhìn biểu hiện của Ngô Cúc, Tần Mục thở dài một tiếng, hai tay đặt lên trán, chậm rãi nói:

- Ông ta biết rõ giữ em bên người sẽ khiến thanh danh của ông ta bị ảnh hưởng nhiều, nhưng mà ông ta chẳng quan tâm. Tôi biết rõ là do ông ta cảm thấy thua thiệt cho em nên mới muốn bù đắp, nhưng mà tôi hiểu đây là tâm của người làm cha, có lẽ ông ta không biết biểu đạt như thế nào.

Tần Mục trầm thấp nói câu này như có từ tính, nước mắt của Ngô Cúc chảy dài.

Tần Mục đứng lên, túm quần áo sau đó cài nút cổ lại, nói ra:

- Ngô lão bản, em suy nghĩ đi, rốt cuộc là Vương phó huyện trưởng xin lỗi em hay là em xin lỗi Vương phó huyện trưởng. Tôi đi trước, ngày mai trên thị trấn còn có chuyện.

- Đợi một chút.

Nghe Tần Mục nói phải đi, Ngô Cúc nhanh chóng đứng lên, cắn bờ môi hồng mê người, do dự hỏi:

- Nếu như em nói mình phải rời khỏi cha, em nên đi đâu?

Tần Mục tươi cười, cao thâm mạt trắc nói ra:

- Nếu có người xúi giục em dứt bỏ cuộc sống an nhàn, thời gian của em sau này phải do kẻ đó phụ trách.

Con mắt của Ngô Cúc trở nên tĩnh mịch, ánh mắt nhìn qua Tần Mục như suối trong.

Tần Mục khoát khoát tay, nói ra:

- Đi. Thời tiết huyện Tây Bình càng ngày càng tốt.

Nói xong xoay người sang chỗ khác, sau đó rời phòng.

Ngô Cúc nhìn qua Tần Mục rời đi không quay đầu lại, qua thời gian rất lâu khóe miệng mới hiện ra nụ cười sâu xa, đi đến bên cửa sổ nhìn qua cảnh đêm đen kịt cười rộ lên.

Tần Mục, lá gan của anh quá nhỏ nha, nhưng mà anh nói có đạo lý, cứ như vậy khiến cha ăn năn, thực sự là do mình làm sao? Ngô Cúc duỗi ngón trỏ bé nhỏ yếu ớt ra, nàng chậm rãi viết lên kính thủy tinh.

Nàng không biết Tần Mục lúc này đang đứng bên ngoài vách tường nhìn qua bầu trời đêm thanh thúy, hoài niệm cha mẹ kiếp trước.

Cha mẹ còn, không đi xa. Buổi tối đêm dài yên tĩnh, trên mặt Tần Mục có hai hàng nước mắt lăn dài.

Rạng sáng ngày thứ hai, Tần Mục không ngủ đôi mắt đỏ bừng đi tới bệnh viện, ở xa nhìn thấy Chu Tiểu Mai đang cầm cà men đi tới, đi ra nghênh đón, hỏi thăm tình huống của Hồ lão tứ.

Hồ lão tứ rạng sáng nay đã tỉnh lại, nhưng mà ý thức vẫn còn hồ đồ, trong miệng còn hô uống với đoàn khảo sát thật tốt. Tần Mục nghe xong mà lòng đau xót, thở dài, đi theo Chu Tiểu Mai mua cơm.

Trên đường Chu Tiểu Mai nhắc xấu, đêm qua trong bệnh viện người ngã ngựa đổ, nghe nói có cán bộ cấp phòng uống nằm trên bàn rượu, toàn bộ nhân viên của bệnh viện bị triệu tạp. Tần Mục nghe xong cười lên, cán bộ cấp phòng nói không chừng là Hầu Cửu Châu.

Đôi mắt Chu Tiểu Mai nhìn qua Tần Mục và cười trộm, gắt giọng:

- Ai nha, xem ra là anh biết chuyện rồi, nhanh nói cho tôi nghe đi.

Quả thật trong tâm lý nữ nhân đều có tâm tư bát quái. Tần Mục oán thầm một câu, cũng không tiện nhắc tới chuyện Ngô Cúc, chỉ nói vài câu qua loa mà thôi. Trên mặt Chu Tiểu Mai tràn đầy hồ nghi, cảm thấy chuyện này phi thường đặc sắc, cũng không hời hợt như Tần Mục nói..

Hai người mua cơm, trở về phòng chăm sóc bệnh thì Hồ lão tứ nhìn thấy Tần Mục đã kêu phải xuất viện, Tần Mục khuyên can mãi mới được. Hồ lão tứ buồn bực nói:

- Đám gia hỏa kia nói cái gì cũng không tha được.

Tần Mục gật gật đầu, liền không nói chuyện này, kể một ít hạng mục phải hợp tác với đoàn khảo sát, Hồ lão tứ nghe xong cả kinh, lòng tràn đầy vui mừng. Trên đường Tần Mục đã bảo Hồ Ngũ Đa muốn ở rể trong nhà đại lão bản tại Quảng Châu, quay về cũng kể cho Hồ lão tứ nghe, Hồ lão tứ và vợ nhìn nhau và đều thở dài.

- Con cháu có phúc con cháu, chúng ta già không nên làm lỡ chuyện của con. Lại nói vẫn còn tứ nhi ở bên cạnh, năm nay cũng lăn lộn tốt, còn khả năng giúp đở chúng ta nhiều.

Hồ lão tứ nói ra câu này thì vợ ngấn lệ.

Tần Mục cùng Chu Tiểu Mai ở bên cạnh trấn an.

Vừa mới đi làm thì đại viện chính phủ có mạch nước ngầm khởi động. Tân nhiệm cục chiêu thương trường Hầu Cửu Châu trong ngày mở tiệc chiêu đãi cấp dưới bị thôn trưởng thôn Tây Sơn Tần Mục làm rối, chẳng những lấy được bảy tám trăng tiền thưởng của Hầu Cửu Châu, còn đấu rượu ép cục trưởng này ngã ngựa. Theo như tin tức từ bệnh viện truyền tới, Hầu Cửu Châu còn phải rửa ruột đấy, thiếu chút nữa còn bị mang lên bàn giải phẫu, Hầu Cửu Châu khó khôi phục trong thời gian ngắn.

Quý Thu nghe được tin tức này thì giam mình trong phòng suy nghĩ, tư liệu nói về Hầu Cửu Châu cùng Tần Mục đối lập nhiều lần, một lần lại một lần, tỉ mỉ quan sát những chuyện bát quái, cuối cùng thở dài một tiếng:

- Tiểu hầu tuổi vẫn còn quá nhỏ, so với Tần Mục...

Nói đến đây Quý Thu run sợ cả kinh, Tần Mục này tính toán đâu ra đấy, hiện tại cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi mà thôi.

Bạch Quang Lượng, ngươi đề bạt hảo thủ nha. Bàn tay của Quý Thu vỗ ót vài cái, hắn muốn hóa giải sầu lo của mình. Hắn cầm lấy điện thoại gọi cho phòng tổ chức cán bộ, bên đầu dây kia truyền tới âm thanh "Ục ục" thì điện thoại đè xuống.

- Hiện tại vẫn không thể động, không thể động mới tuyệt.

Quý Thu đứng dậy đi lại trở nên thong thả, tự nhủ:

- Bảo Hầu Cửu Châu đấu với Tần Mục? Tiểu Hầu tuy tuổi trẻ nhưng mà sau lưng có đại trợ lực, rễ sâu hơn Tần Mục. Hiện tại tình thế thôn Tây Sơn tốt hơn nhiều, không chuẩn có thể kéo kinh tế của cả huyện Tây Bình lên. Ai, Tần Mục ah Tần Mục, tại sao ngươi lại là nhân tài của Bạch Quang Lượng cơ chứ?

Quý Thu đau lòng cắn răng, một bộ dáng khó giải quyết.

- Ổn vừa vững, vẫn là ổn vừa vững a.

Quý Thu rút thuốc ra hút mới quyết định, không động Tần Mục, cho Tần Mục giày vò thôn Tây Sơn đi thôi, cho dù làm ra khởi sắc thì chiến tích cũng có phần của Quý Thu trong đó. Nhưng mà Bạch Quang Lượng bên kia chỉ sợ không dễ nắm giữ lâu, hôm nay họp hội ý thì Bạch Quang Lượng nói rõ ràng hơn nhiều, còn được phó huyện trưởng Vương Trường Canh ủng hộ, tuy có một vài vấn đề cuối cùng bị phe của Quý Thu bác bỏ, nhưng mà cũng nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của vài thường ủy, Quý Thu cảm giác uy tín của mình bị đả kích.

Nghĩ tới đây hắn cầm điên thoại gọi cho ban thanh tra kỷ luật, sau đó nói với điện thoại:

- Lão Khổng ah, tôi là Quý Thu, đến chỗ của tôi một chuyến.

Trong thời gian chờ đợi Khổng Kiến Quốc tới, Quý Thu đứng ở cửa sổ nhìn ra sân của văn phòng huyện Tây Bình, nơi này hắn phấn đấu tám năm qua, thời gian không buông tha người.

Thời gian hắn nhớ lại thì cửa bị gõ vang. Quý Thu cho vào, thư ký tiểu Miêu đi tới, nhỏ giọng nói ra:

- Bí thư, người của đoàn khảo sát đến, hô hào muốn gặp ngài.

Quý Thu nhíu mày nói ra:

- Đoàn khảo sát hôm nay không phải về Quảng Châu sao?

Tiểu Miêu xem sắc mặt bí thư, cẩn thận từng li từng tí nói ra:

- Nghe ý của đoàn khảo sát thì dường như có tình huống phản ánh với ngài.

- Ah?

Quý Thu nghe xong cũng có hứng thú, nói ra:

- Tôi đi xem, anh bảo Khổng bí thư qua bên kia tìm tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.