Ads Câu bị đánh lại mang ý nghĩa khác, Cố Ngọc Trữ xì một tiếng bật cười, lại cảm thấy có chút không tốt vội vàng che miệng.
Tần Mục lộ vẻ mặt đau khổ, nói:
- Ai, đã biết cô sẽ cười, vậy cười đi, đừng nghẹn lên.
Nếu lời này do một lãnh đạo lớn tuổi nói ra, Cố Ngọc Trữ nhất định sẽ
cảm thấy đang phê bình nàng, nhưng Tần Mục trẻ tuổi, trong lúc vô ý nói
ra bí mật riêng tư trong hôn nhân, ngược lại làm cho nàng có một loại
lỗi giác như quan hệ càng thêm thân mật, giống như người bạn cũ tâm sự
với nàng. Loại cảm giác này thật ấm áp, hơn nữa thật kỳ dị, làm Cố Ngọc
Trữ trong nháy mắt như quên hẳn uy hiếp sau lưng.
Tần Mục ôn hòa cười nói:
- Hơn nữa không phải cô đã gọi điện báo cho hai vị đồng chí Hải Nam cùng Phượng Hà sao? Phỏng chừng họ cũng sắp đến rồi đi.
Cố Ngọc Trữ ngạc nhiên há miệng, nguyên lai động tác của nàng Tần Mục đã đoán được. Nàng chậm rãi cúi đầu nghi hoặc hỏi:
- Anh làm như vậy lại có ý tưởng đặc thù gì đây?
Tần Mục nhất thời nở nụ cười bí hiểm, thản nhiên nói:
- Địa phương đặc sắc nhất của câu chuyện không phải là kết cục của nó,
mà là quá trình. Nếu hiểu được kết quả quá sớm, sẽ thiếu rất nhiều phấn
khích.
Cố Ngọc Trữ không tự chủ được nở nụ cười, hôm nay ở chung với Tần Mục
nàng cười còn nhiều hơn cả một tháng trước kia. Nàng thấp giọng phán
đoán nói:
- Anh nha, còn trẻ tuổi nhưng giống như đã nhìn thấu được thật nhiều sự việc vậy.
Hai người còn đang nói chuyện, đi theo ngõ nhỏ rẽ qua. Trăm thước phía
trước chính là lối đi ra, xe cộ như nước chảy, hình như là một con đường chính.
- Cô, chạy!
Vừa rẽ qua, Tần Mục chợt ra lệnh. Cố Ngọc Trữ ngạc nhiên nhìn hắn, nhất
thời hiểu được ý tứ vội vàng bỏ chạy. Nàng vừa chạy vừa lấy ra di động,
bắt đầu gọi cho Ngô Phượng Hà.
Đây rõ ràng là một cạm bẫy khiến người nhìn không thấu. Tần Mục nhìn
thấy nàng chạy ra ngõ nhỏ, đột nhiên quay đầu lại nhìn đám lưu manh theo sát, cả giận nói:
- Các anh đi theo mãi đã mệt mỏi rồi chứ?
Tên cầm đầu cười rộ lên, ra lệnh:
- Tụi mày đi theo bắt con nhỏ kia về cho tao, ngày hôm qua để nó chạy thoát, hôm nay đừng hòng!
Mấy tên lưu manh lao tới, Tần Mục không nói lời nào liền vung chân đá về hướng một tên. Từ sau chuyện của xí nghiệp Tam Tinh, Tần Mục để Hàn
Tuyết Lăng huấn luyện cho mình một thời gian, mỗi sáng sớm rèn luyện
thân thể, buổi tối còn phải huấn luyện thân thể hai giờ. Suốt thời gian
này tuy cùng những đặc chủng binh đánh nhau hắn chỉ bị ngược mà thôi, ít ra thân thể cường tráng hơn không ít, thân thủ nhanh nhẹn hơn rất
nhiều.
- Ai nha, anh hùng cứu mỹ nhân sao, các huynh đệ, làm hắn! Có ngũ gia bảo hộ chúng ta, không xảy ra gì đâu!
Tên cầm đầu vung tay lên.
Giờ phút này Ngô Phượng Hà cùng Vương Hải Nam mang theo một ít cán bộ
ngành lao động, còn có người của đồn công an điều tới đang dọc theo hai
tuyến đường tìm kiếm. Trên trán họ đẫm mồ hôi, ngay cả cán bộ ngành lao
động cũng lau mồ hôi trán không thôi.
Chủ nhiệm tổ hiệp tra bị người ấu đả, những lời này nói ra còn không
phải là hung hăng tát vào mặt tỉnh thành Ký Bắc. Vì sao chủ nhiệm lại bị đánh, đó là bởi vì chủ nhiệm đi tìm hiểu tình huống nhân viên thất
nghiệp. Vì muốn tìm hiểu tình huống mới bị đánh, là vì tình huống kia có vấn đề không cho phép người khác hay biết. Vì sao không cho phép người
khác hay biết, như vậy mũi nhọn còn không phải trực chỉ ngành lao động
bọn hắn sao?
Lúc này người của ngành lao động nghe xong lời nói của Ngô Phượng Hà
cùng Vương Hải Nam đã không còn kịp nữa, sự tình đã xảy ra, dù thông tri người bên dưới ngừng lại cũng là không còn kịp thời gian. Một đám người thần tình xanh mét, trong lòng hoảng loạn.
Di động của Ngô Phượng Hà vang lên, là Cố Ngọc Trữ gọi tới báo địa điểm. Ngô Phượng Hà vội gọi người chạy tới, Vương Hải Nam liền nhìn thấy Cố
Ngọc Trữ đang không ngừng dáo dác nhìn chung quanh.
- Ở bên kia!
Vương Hải Nam vội kêu lên, lập tức có người cầm lấy di động, xe công an lập tức mở còi báo hiệu vang lên ầm ĩ.
Đám lưu manh đang đánh nhau với Tần Mục trên người cũng bị thương. Bọn
hắn không nghĩ tới Tần Mục nhìn qua gầy gò yếu ớt, nhưng xuống tay mạnh
mẽ, tuy rằng là bọn hắn đánh Tần Mục nhưng lại không chiếm được bao
nhiêu tiện nghi. Có một tiểu lưu manh nổi hung tính, lấy ra dao bấm muốn đâm Tần Mục còn đang bị đồng bọn của hắn ôm chặt lấy.
Lúc này nghe tiếng còi xe công an, đám lưu manh liền buông Tần Mục còn đạp hắn mấy đá, thật kinh nghiệm bỏ chạy.
Cho nên khi mọi người chạy tới, chỉ có Tần Mục đang dựa vào tường thở hổn hển.
Quan chức ngành lao động tỉnh thành Ký Bắc luống cuống, không ngừng lợi
dụng quan hệ của mình tìm hiểu cân nhắc chuyện đã xảy ra.
Không có gì kỳ quái, chủ nhiệm tổ hiệp tra thủ đô Tần Mục không hề kinh
động một vị quan chức nào, đã lặng yên trả phòng khách sạn, dẫn theo
nhân viên tổ ngồi lên hai xe con rời khỏi tỉnh thành.
Tổ trưởng tổ hiệp tra đi điều tra dân tình, bị tiểu lưu manh vây đánh.
Gần hai giờ sau tổ hiệp tra đã lập tức rời khỏi tình thành. Không ai
nghĩ tới tổ hiệp tra là bị người chỉnh chật vật rời đi, hơn nữa lại
không hề đi tìm ngành lao động gây phiền phức, việc này hành sự có vẻ
như nói thật không thông.
Sở trưởng sở lao động Lưu Chân đã nhận được tin tức từ cấp dưới, mặt tối đen nhìn điện thoại trên bàn làm việc. Hắn làm cán bộ suốt hai ba mươi
năm, hiểu rõ đạo dùng người cùng quản lý thủ hạ, đồng thời còn biết hạ
cảm tình với cấp trên không ít, nếu không cũng không dám ngang ngược càn rỡ mà không bị cấp trên chỉ trích. Nhưng vô luận hắn nghĩ thế nào cũng
nghĩ không thông chiêu thức của tổ hiệp tra rốt cục đang muốn giở trò
gì.
- Reng…Lưu sở trưởng, chào ông, tôi là Phó Minh Lỗi.
Điện thoại vang lên, là điện thoại chuyên dụng riêng của Lưu Chân, số điện thoại này nếu người bình thường sẽ không biết được.
Phó Minh Lỗi đảm nhiệm chức vụ phó bên trong Ban tổ chức trung ương tại
thủ đô. Khi Lưu Chân nghe tin tổ hiệp tra rời khỏi tỉnh thành, hắn liền
gọi điện cho người bạn cũ này, hỏi thăm lý lịch sơ lược của nhân viên tổ hiệp tra, muốn suy đoán hành động của họ hôm nay.
Ở trong lòng Lưu Chân, hai bước điều tra cùng bắt người thì nhất định
phải làm. Nhưng kết cấu của ngành lao động từ trên xuống dưới đều nằm
trong lòng bàn tay của hắn, rốt cục muốn điều tra ở đâu, đi bắt ai cũng
cần có một mức độ. Nếu còn chưa có ý tứ của tổ hiệp tra, chính mình tùy
tiện ra tay, thứ nhất chỉ sợ người của tổ hiệp tra không hài lòng, thứ
hai sợ bị thương lòng cấp dưới. Trong ý thức chủ quan của hắn, tổ hiệp
tra chỉ là một tổ chức nho nhỏ mà thôi, sẽ không giao mục tiêu đặt lên
người một vị sở trưởng như hắn. Huống chi Lưu Chân đã nghe nói có hai
thành viên trong tổ hiệp tra đã cầm chỗ tốt của cấp dưới, tục ngữ có nói qua ăn thịt của người phải biết điều với người, ưu đãi đã nhét vào
trong túi bọn họ, có một số việc họ tự nhiên phải tự biết nên bình ổn
mới được.