Thanh Quan

Chương 507: Chương 507: Thăng chức phạm vi lớn.​




Tần Mục hiểu rõ điều này, suy nghĩ cả buổi trưa mãi đến tối gọi điện cho Niếp Vinh Bình, nói rõ hiện tại huyện Thanh Thao không thể tiếp tục bị gây sức ép, hết thảy nên bằng phẳng thỏa đáng thì tốt hơn. Trong điện thoại Niếp Vinh Bình chỉ an ủi Tần Mục vài câu, cũng không nói thêm điều gì khác, nhưng nói với hắn dặn hắn đừng quan tâm quá nhiều, tổ chức có ý nghĩ của mình, sẽ không làm cho hắn bị động.

Tần Mục đem ý nghĩ của mình báo lên, nghe xong lời nói của Niếp Vinh Bình cũng không nhiều lời, gác điện thoại.

Sau khi trận phong ba trôi qua, trong sáu ngày kế tiếp Tần Mục liên lạc điện thoại với Doãn Chiếu Cơ, nàng nói với hắn quốc nội bên nàng đối với việc gom tài chính xây dựng khách sạn dấu hiệu sản sinh hai loại thanh âm bất đồng, chuyện này phải đẩy chậm về sau, nhưng chuyện mạng lưới internet lại khiến mấy vị lãnh đạo cảm thấy hứng thú phi thường, ít ngày nữa sẽ tiến hành hiệp thương.

- Tần chủ tịch, a không, là Tần bí thư, lần này anh đúng là tránh được một kiếp thôi.

Doãn Chiếu Cơ cười nói:

- Nhưng chuyện bên Nam Phi anh lại có phương pháp gì đây? Chẳng lẽ vận may của anh còn có thể kéo dài đến tận Châu Phi hay sao?

Tần Mục cười nói:

- Doãn tiểu thư, Trung Hoa có câu, xe đến chân núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên tiến, chỉ cần chúng ta chịu chuyển động cân não, cũng không phải là không có cách nào.

Tần Mục nói chuyện vô cùng tự tin, khiến Doãn Chiếu Cơ bật cười, khó hiểu nói:

- Tôi nhớ được toàn cầu chỉ có vài quốc gia có được vũ khí hạt nhân, người Hoa các anh nói chuyện thật sự là nắm chắc lắm đâu.

Nói xong nương theo tiếng cười mềm mại đáng yêu xen lẫn cứng rắn của nàng, đã xong cuộc điện thoại lần này.

Trong lòng Tần Mục run lên, Doãn Chiếu Cơ giao tiếp càng ngày càng nhiều với hắn, khi nói chuyện đã lộ ra chút chân tướng, chẳng lẽ hiện tại Triều Tiên đã muốn phát triển vũ khí hạt nhân? Nghĩ đến đây, Tần Mục cảm thấy được tỉnh Bắc Liêu chứng thật là một nơi thị phi, nếu như có cơ hội phải nhanh chóng rời đi, loại đồ vật lệ thuộc thế giới kia nếu hắn dám mạo hiểm nhúng vào, nhất định sẽ bị lão gia tử nhất định đánh chết.

Ngày hôm sau Tần Mục cần đi thủ đô, vì vậy trước khi tan sở đem trọng tâm công tác trong huyện chuyển giao cho Điền Phúc Lượng cùng Hà Quang Viễn, Tần Mục xem trọng không phải Hà Quang Viễn luôn vâng vâng dạ dạ, ngược lại là Điền Phúc Lượng. Địa vị của Điền Phúc Lượng đã đủ, tuy rằng hắn mơ hồ nhưng lại mang theo nội tâm cứng rắn, bởi vì Diệp Thạch Bình rời khỏi trong huyện nhất định sẽ lâm vào việc tranh đoạt chức vị, nếu không có người có thủ đoạn cứng rắn một chút đứng ra nói chuyện, chỉ sợ rất khó làm rõ quan hệ bên trong.

Từ khi Diệp Thạch Bình đi lên tỉnh ủy vẫn không về, chỉ thông qua điện thoại công đạo Tần Mục công việc, vì vậy trong lòng Tần Mục cũng không thoải mái, hắn không trở về xử lý một ít chuyện nên kết thúc, rất rõ ràng trước khi kế hoạch phát động Diệp Thạch Bình đã chuẩn bị giải quyết đuôi sam xong xuôi, như vậy Tần Mục cũng sẽ không nắm được bím tóc của hắn, hắn cũng không sợ hãi bị người tính sổ, rõ ràng buông tay mặc kệ cho Tần Mục nắm lấy chuyện chế dược Tam Dương. Điều này làm Tần Mục thầm than việc đấu tranh chính trị rốt cục không phải trò chơi mà mình có thể chơi đùa.

Tần Mục gọi Điền Phúc Lượng vào văn phòng, trong lời nói như có như không làm dặn Điền Phúc Lượng phóng lớn ánh mắt hơn một chút, trực tiếp bố cục cả Thanh Thao, thậm chí là vùng phụ cận cùng Đằng Long, chuyện hợp tác với Lan Trữ hắn cũng nói chuyện rất có tính kỹ thuật, vừa không có ý tứ nói rõ Điền Phúc Lượng sẽ tiếp nhận chức vụ chủ tịch huyện, lại cho rất nhiều cổ vũ, làm lão quan trường như Điền Phúc Lượng đã hiểu được Tần Mục muốn đem mình đẩy đi ra, về phần vị trí chủ tịch huyện rốt cục sẽ rơi vào tay ai, vậy phải xem bên thành ủy thay đổi như thế nào.

Tần Mục cũng nỗ lực ủng hộ Hà Quang Viễn vài câu, để cho hắn chuẩn bị làm tốt tâm lý nhận thêm trách nhiệm.

Cả Điền Phúc Lượng lẫn Hà Quang Viễn đều cho rằng mình là người được chọn làm chủ tịch huyện, khi Tần Mục tìm người nói chuyện chỉ là tùy cơ hành động, vì vậy hai người trước mắt còn giữ vững trong cương vị của mình, kỳ thật đã nhìn nhau không thuận mắt.

Khoảng cách bổ nhiệm nhân sự còn tới bốn năm tháng thời gian, Tần Mục hi vọng việc tranh quyền vi diệu cân bằng này có thể đem tính tích cực của hai người mở ra thật lớn, như vậy tránh khỏi việc khi hắn đi Mỹ, rời khỏi Thanh Thao thì khiến trong huyện phát sinh tình huống trầm vào thung lũng.

Bố trí xong tất cả chuyện này, Tần Mục lái xe về biệt thự, trước khi đi hắn phải gặp Cừu Tiểu Thiền từ biệt.

Khi Tần Mục đi tới ngoại ô thành phố thì trời đã tối. tunghoanh là 1 lũ ăn cướp truyện khốn nạn

Tần Mục đi tới bên cạnh Cừu Tiểu Thiền, nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút tái nhợt, ôn nhu hỏi:

- Sao lại khóc?

Cừu Tiểu Thiền không nói chuyện, chỉ dựa vào ngực hắn, sâu kín hỏi:

- Anh phải đi sao?

Tần Mục sửng sốt, thanh âm của Cừu Tiểu Thiền nghèn nghẹn:

- Có phải em nên dời ra ngoài ở hay không?

Những lời này làm cho Tần Mục không biết nên làm sao trả lời, biệt thự này là do mẹ hắn tặng lễ vật kết hôn, một khi Hàn Tuyết Lăng trở về nàng cần tìm một chỗ nghỉ ngơi điều dưỡng, nếu như vậy việc nàng gặp mặt Cừu Tiểu Thiền sẽ biến thành phi thường xấu hổ, dù Hàn Tuyết Lăng đã biết Tần Mục không chỉ có một người vợ trên danh nghĩa như nàng, hoặc Cừu Tiểu Thiền luôn xem mình là vợ nhỏ của hắn, nhưng Tần Mục vẫn mang áy náy trong lòng, vô luận là đối với người nào.

Tần Mục không nói lời nào chỉ ôm chặt Cừu Tiểu Thiền, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nàng ôm lấy hắn, nhẹ nói:

- Tần Mục, có lẽ em nên rời khỏi Đằng Long.

Tay Tần Mục đột nhiên trầm xuống, thanh âm có chút run rẩy hỏi:

- Điều đi nơi nào?

Tần Mục lo lắng làm trong lòng Cừu Tiểu Thiền tràn đầy hạnh phúc, nói nhỏ:

- Hôm nay bộ trưởng tổ chức tìm em nói chuyện, muốn em đảm nhiệm khu trưởng khu khai phát Lan Trữ, anh nói không phải là dời khỏi Đằng Long sao?

Tần Mục sực tỉnh, với nhân khí thật cao của Cừu Tiểu Thiền trong khu khai phát, đồng thời có phó bộ trưởng Hạ Chân góp lời, đương nhiên tỉnh ủy đã nhắc nhở xuống bên dưới, vì vậy hắn nở nụ cười:

- Ai nha, khu khai phát mặc dù thuộc Lan Trữ, nhưng cấp bậc của khu trưởng ngang hàng với bí thư huyện ủy rồi, không tưởng được Tiểu Thiền của anh đã đồng cấp với anh sao, anh đang ôm một bí thư huyện ủy đâu!

Cừu Tiểu Thiền mềm mại ôn tồn, nhất thời khiến nhiệt tình của Tần Mục nhấc lên.

Cả hai vừa định đi vào phòng, Hạ Uyển Nhi đã gọi điện thoại đến. Nàng hỏi thăm về kế hoạch game online, Tần Mục chỉ nói:

- Trong phương diện này Hàn Quốc quả thật có một ít thiên phú, điểm này là không thể nghi ngờ.

Hắn vẫn chưa quên một kiểu trò chơi từng thổi quét khắp đại lục, nhờ vậy đã đem một ông chủ công ty sắp phá sản biến thành nhà giàu có nhất trong toàn quốc.

- Ah, lời này của anh hình như không quá xem trọng bên kia đâu.

Thanh âm Hạ Uyển Nhi mang theo vẻ thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.