Thanh Quan

Chương 235: Chương 235: Thay đổi. (1)​




Cừu Tiểu Bằng không tưởng được mình mới cùng Quý Chí Cương tham dự buổi tiệc lần đầu tiên, liền trở thành tài xế của Tần chủ nhiệm, trong lòng vui mừng muốn nổ tung. Nhưng trải qua chuyện bị câu lưu trong cục công an, hắn làm việc đã cẩn thận hơn rất nhiều, không dám lộ rõ nét mặt vui mừng, chỉ cùng Tần Mục uống ba chén, sau đó choáng váng chạy qua ghế sô pha ngồi tỉnh rượu.

- Tần ca, tôi phải nói trước, nếu anh không cần tiểu tử này, phải trả lại cho tôi, dùng đến thật thuận tay. Nếu không phải Tần ca lên tiếng, tôi còn không nỡ nhường lại đâu.

Quý Chí Cương chép miệng luyến tiếc nói.

Buổi tiệc rượu mang theo ý ly biệt nồng đậm, Tần Mục lại lộ ra tin tức mình sẽ vào học viện cán bộ thanh niên thủ đô tiến tu ba tháng, mọi người lần lượt chức mừng hắn, sau khi ra trường ít nhất hắn cũng trở thành phó bí thư huyện ủy, sau đó lại bắt đầu mời rượu.

Hôm nay Tần Mục uống khá nhiều, tâm tình khuấy động, về nhà còn nôn mửa. Ngô Cúc nhìn hắn, ôm hắn, khẽ nói:

- Nhớ rõ sao, em cũng từng ôm anh như vậy.

Tần Mục chậm rãi đứng thẳng, cảm thụ được Ngô Cúc dựa sát người mình, lẩm bẩm:

- Phải, vừa mới gặp lại mà phải tách ra, thật sự làm khổ em.

Tần Mục cảm xúc nói ra, Ngô Cúc nghe được xúc động, chỉ ôm chặt lấy hắn.

Hơn một tháng thời gian, Tần Mục đem tài nguyên cùng quyền lợi mình nắm giữ trong tay từng bước giao lại cho Lưu Công Thành, hoặc phân tán trong tay nhóm người An Bình. Từ sau buổi tiệc rượu, hắn không tiếp tục tụ họp cùng nhóm người Lưu Đại Hữu, chỉ đến nhà Cừu Tiểu Thiền một lần, đem ý tứ muốn an bài Cừu Tiểu Bằng giải thích với gia đình bọn họ một chút.

Cừu gia đời đời đều chỉ là dân chúng, tới thời Cừu đại gia cùng Cừu đại thẩm mới vào nhà xưởng làm việc. Hai người vừa nghe con gái chẳng những thành cán bộ quốc gia, hiện tại cả con trai cũng có thể ăn cơm nhà nước, còn muốn quỳ xuống trước mặt Tần Mục, khiến hắn vô cùng ngượng ngùng, không ngừng ngăn cản hai người bọn họ.

Cừu Tiểu Thiền đứng một bên, ánh mắt phức tạp nhìn lên Tần Mục. Mục đích nàng tiếp cận Tần Mục thật âm hiểm, nhưng sau khi gần gũi mới phát hiện Tần Mục tốt hơn đám người Hầu Cửu Châu rất nhiều, ít nhất khi hắn đối mặt nhân dân, dáng tươi cười không hề có chút giả vờ.

Nhìn thấy Tần Mục ân cần hỏi thăm có gì cần mình hỗ trợ hay không, Cừu Tiểu Thiền cắn môi, xoay người quay về phòng nhỏ, đem máy quay phim cất giữ đã lâu đem ra.

Lúc này Tần Mục đang dặn cha mẹ nàng, chuyện mình được điều động đừng nói ra ngoài, trên tổ chức đúng là có ý định này nhưng còn chưa xác nhận. Hai vị lão nhân thề nói, Tần chủ nhiệm giúp đỡ Cừu gia nhiều như thế, bí mật này sẽ giấu kín không hề nói ra. Cừu Tiểu Thiền thoáng giậm chân, nhìn Tần Mục nói:

- Tần chủ nhiệm, tôi có chuyện muốn nói với anh.

Cừu đại thẩm nghe Cừu Tiểu Thiền nói chuyện không chút khách khí, liền chỉ vào con gái quở trách, Tần Mục vội vàng khuyên nhủ, sau đó cùng Cừu Tiểu Thiền đi ra ngoài.

Cừu đại thẩm đang ở nhà dưỡng bệnh, phải mấy ngày nữa mới có thể khỏe mạnh. Nhìn theo bóng lưng Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền, Cừu đại thẩm kéo Cừu Tiểu Bằng giáo dục, nghe giọng điệu giống như muốn dạy con mình biến thành người hầu của Tần Mục mới hài lòng.

Ra khỏi nhà, hai người đi thật xa, sau đó Cừu Tiểu Thiền nhét máy quay phim vào tay Tần Mục, nói:

- Nhìn xem đi.

Tần Mục vừa nhìn liền biết là vật gì, tâm tư xoay chuyển, rốt cục hiểu được mục đích của nàng, liền cười nói:

- Thứ này kỹ thuật quá thấp kém, lưu trữ không có tác dụng gì, cô đưa tôi xem nó làm gì?

Cừu Tiểu Thiền cắn chặt răng, trong lòng không biết cảm xúc thế nào, có chút cay đắng nói:

- Muốn đề tỉnh anh một câu, loại phụ nữ như tôi muốn tiếp cận anh khẳng định là tồn tâm tư không tốt, sau này nên cẩn thận một chút.

Nói xong nàng cảm thấy khóe mắt chua xót, vội vàng quay người chạy về nhà. Càng đi về phía trước càng cảm thấy khoảng cách với hắn càng xa hơn, cũng không biết là mùi vị ra sao, chỉ thấy Tần Mục lẽ ra không nên rời đi như vậy, không nên đột nhiên nói tin tức này với nàng, nước mắt bắt đầu đảo quanh. Nàng càng chạy càng nhanh, từ đi nhanh biến thành chạy nhanh, trực tiếp chạy về nhà mình, cũng không để ý tới ánh mắt người trong nhà, lao thẳng về phòng, không bao lâu tiếng khóc khe khẽ truyền ra, khiến người trong nhà vô cùng nghi hoặc.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Ngô Cúc rúc người vào lòng Tần Mục, đêm qua hai người triền miên không dứt, bởi vì hôm nay Tần Mục phải về thủ đô.

Mang theo Cừu Tiểu Bằng trở về thủ đô, Tần Mục thuê một căn nhà nhỏ để Cừu Tiểu Bằng ở lại, nói với hắn vài ngày nữa sẽ cùng đi mua xe, trước tiên phải làm quen giao thông chen chúc nơi này rồi tính sau. Cừu Tiểu Bằng chưa từng rời khỏi huyện Tây Bình, vì vậy vô cùng cẩn thận, chỉ sợ mình sai lầm khiến Tần Mục chán ghét mình, khiến Tần Mục không ngừng cười ha ha.

Dàn xếp xong Cừu Tiểu Bằng, Tần Mục liền đến đưa tin tại học viện cán bộ thanh niên. Hai ngày trước lão gia tử gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn có trách ông nội tự chủ trương việc này, Tần Mục chỉ cười nói ông nội muốn rèn luyện cháu mình, dù sao cũng là con cháu Tần gia thôi, làm sao có thể làm Tần gia mất mặt, khiến Tần lão gia tử không ngừng cười vang. Trong các anh chị em đồng lứa với Tần Mục, chưa từng có ai dám to gan càn rỡ nói chuyện như vậy với lão gia tử, Tần Mục vừa có vẻ oán khí vừa có vẻ lấy lòng, lại làm lão gia tử thể hội ấm áp thân tình, sức nặng của hắn trong lòng lão gia tử càng tăng lên, sau đó nói cho hắn biết địa chỉ học viện cán bộ thanh niên, dặn dò hắn phải cố gắng học tập.

Tần Mục đương nhiên biết học viện dạy học những gì, đây chính là khởi điểm của hắn trong mười năm thậm chí là hai mươi năm tương lai. Những nhân vật kết giao trong học viện hơn phân nửa đều sẽ bước lên những cương vị trọng yếu, nên làm sao mở rộng nhân mạch là việc cực kỳ quan trọng, hắn đương nhiên không dám sơ ý.

Làm xong tất cả chuyện này, đã tới gần tối. Tần Mục gọi điện thoại cho Cừu Tiểu Bằng, dặn hắn tự đi ăn cơm, sau đó gọi xe đi tới nhà ông nội.

Lần này Tần Mục trở về khiến tâm tình Tần lão gia tử thật vui vẻ, không thèm để ý sự ngăn trở của các bác sĩ, muốn uống vài chén với hắn. Nhìn các bác sĩ nhìn mình lộ ra ánh mắt khẩn cầu, Tần Mục nói:

- Ông nội, chúng ta đừng uống rượu, mấy ngày nay trong huyện vì tiễn cháu, uống rất nhiều, toàn thân đều vô lực, lão nhân gia tha cho cháu đi.

Một thanh niên hai mươi tuổi lại còn làm nũng với Tần lão gia tử, làm lòng lão nhân gia thật an ủi. Hắn nhìn nhóm bác sĩ, vươn ngón tay chỉ chỉ, cười nói:

- Mấy người nha, hôm nay xem mặt mũi của cháu tôi, tha cho các người, không để các cô cậu lo lắng hãi hùng. Tối nay uống trà, không uống rượu!

Biểu tình như lâm đại địch của các bác sĩ nhất thời thả lỏng xuống, thở hắt ra thật dài.

Lần này Tần Mục về, phát hiện sắc mặt lão gia tử càng hồng nhuận hơn ngày trước, trên khuôn mặt gầy gò lại có vẻ đầy đặn hơn, trong lòng phi thường cao hứng, cùng lão gia tử đi ra khỏi phòng, ngồi xuống một bàn đá trong sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.