Thanh Quan

Chương 553: Chương 553: Thay máu Thanh Thao. (2)




Nếu muốn phát triển thì trước tiên lãnh đạo phải an ổn. Hôm nay là hội nghị thường ủy, tôi đề nghị cục trưởng Giản Nông tiến vào thường ủy, mọi người biểu quyết một chút đi.

Điền Phúc Lượng gật gật đầu, nói ra:

- Sau khi Giản cục trưởng tiến vào thường ủy, vậy thì thường ủy có mười một ủy viên, có trợ giúp lớn trong quyết sách, tôi đồng ý.

Vừa rồi nói ra lời sắc bén với Tần Mục, hôm nay lại cùng đồng ý với cách nói của Tần Mục, mọi người cũng không biết quan hệ của Tần Mục cùng Điền Phúc Lượng thế nào. Tuy nói Giản Nông tiến vào thường ủy là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng không ai biết rõ Giản Nông hiện tại đang nằm ở đầu sóng ngọn gió, nếu như nâng hắn lên thì khó nói chuyện với cấp trên.

Quỷ dị, hào khí phi thường quỷ dị.

Tần Mục mấy ngày hôm trước còn vỗ bàn với Giản Nông, hiện tại biến thành người dân Giản Nông, có mấy người tâm tư nói thầm, chẳng lẽ là Tần Mục cảm giác được bản thân khí thế áp chế không nổi Điền Phúc Lượng, bởi vậy tăng thêm Giản Nông đến hóa giải mâu thuẫn giữa hai người? Mà Điền Phúc Lượng đồng ý với đề nghị của Tần Mục, chẳng lẽ hai người có thỏa hiệp? Nhưng khi nhìn qua thì không giống, nếu thỏa hiệp thì Điền Phúc Lượng cũng không ngay từ đầu nắm chuyện Tần Mục nắm việc Lý Kiến không buông.

Quá mơ hồ, quá huyền ảo. Cho dù trong lòng các thường ủy mang theo nghi hoặc, nhưng mà đều đồng ý đề nghị cho Giản Nông tiến vào thường ủy, bọn họ căn bản không cần thiết làm kẻ ác, vì vậy rất nhanh đã thông qua toàn bộ, Giản Nông tiến vào thường ủy thì địa vị chắc chắn rồi.

Tần Mục nhìn thấy kết quả này thì thỏ mãn, Tần Mục nhìn Vương Bằng, vẫn nhớ rõ thông tri Vương Bằng. Sau đó Tần Mục lại đề nghị ủy ban kế hoạch hóa gia đình bên kia có phó cục trưởng tài chính xuống ngựa, đề nghị tăng một khoa viên đảm nhiệm sinh ý tài vụ Cổ Cổ Trường lên, làm người phụ trách chức vụ phó cục trưởng.

Vốn Cổ Cổ Trường bên tài vụ này là người không có bối cảnh gì cả, là một khoa viên mọi người đều biết rõ, đó là vợ của Giản Nông, Tần Mục kiến nghị này khiến mọi người cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc Tần Mục phải thỏa hiệp với Điền Phúc Lượng bao nhiêu.

Chuyện này còn chưa tính, sau đó là cục trưởng cục tài chính, phó cục trưởng cục xây dựng, phó cục trưởng cục giao thông ba chức vụ lại giành cho Điền Phúc Lượng nói ra, mọi người càng cảm thấy kinh hãi, nhao nhao càm chén trà nóng, dùng nó che dấu biểu lộ củ mình. Tần Mục đã bị Điền Phúc Lượng xảo trá vô số chỗ tốt ah, Tần Mục cần gì phải cho ra điều kiện như vậy chứ?

Tần Mục tán thưởng mấy người kia, thậm chí còn nói ba người này từng làm ra chiến tích, Điền Phúc Lượng cũng nói tốt thêm vào, lúc này chẳng ai đoán được cái gì cả.

Sau đó Vương Bằng cùng Hà Quang Viễn hai người đưa ra mấy lựa chọn cho mấy vị trí không quá quan trọng, mọi người thảo luận một chút cũng thông qua. Điền Phúc Lượng không có nói thêm cái gì, ba vị trí cực kỳ quan trọng nằm trong tay dòng chính của hắn, cũng không cần phải quá so đo với hai người kia.

Sau đó Tần Mục yêu cầu trạm thu phí phải được kiểm tra nghiêm ngặt, yêu cầu Điền Phúc Lượng cùng Thường Phúc Thu định ra kế hoạch rõ ràng, phải nắm rõ tiền lời của trậm thu phí, không thể để người khác biến đó thành túi riêng được. Tin tức này cũng công bố ra công chúng của huyện, cũng đưa ra bảng giá công khai, đạt được Tần Mục cùng Điền Phúc Lượng đồng ý.

Thanh Thao xem như đã yên ổn, nhưng mà Điền Phúc Lượng ra tay ác độc trở mặt với Thường Phúc Thu, đây là chuyện truyền ra trong huyện. Hoàn toàn không kiêng kỵ phản ứng trong thành phố bắt giữ mười mấy tên cán bộ, Thủ đoạn sắt máu này khiến người ta không rét mà run. Loại chuyện này treo trên đầu quan viên suốt năm năm sau, làm cho hiệu suất của bọn họ tăng lên nhiều, bầu không khí cả huyện Thanh Thao tốt hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn huyện Thanh Thao ý chí chiến đấu tăng cao, nhìn thì Điền Phúc Lượng nổi lên, kì thực là Tần Mục thêm dầu đốt lửa mà thôi.

Sau khi hội nghị thường ủy chấm dứt, Tần Mục cùng Điền Phúc Lượng ngồi trong văn phòng bí thư hút thuốc. Một gói CN rút hút xong và hai người nhìn nhau cười khẽ.

- Cao.

Điền Phúc Lượng suy nghĩ cẩn thận nói ra, chiêu này củ Tần Mục bày ra nhìn thì yếu, nhưng nó lại là chiêu mượn dao giết người, thẳng đến khi chuyện này kết cục đã định thì Điền Phúc Lượng mới cẩn thận suy luận nghịch hướng lại, cuối cùng hiểu mỗi quân cờ của Tần Mục là thế nào.

Tần Mục lắc đầu, cầm điều thuốc chậm rãi nói ra:

- Lão Điền ah, chúng ta còn làm đồng liêu thời gian dài, anh cảm thấy huyện Thanh Thao nếu phát triển lên thì cần điều kiện hàng đầu là gì biết không?

Tần Mục cũng không nói thêm chuyện Điền Phúc Lượng tán dương, hắn chơi chiêu này tuy đẹp, nhưng mà hắn không bận tâm chuyện nổi lửa thiêu thân. Chuyện của tập đoàn Tam Tinh qua đi, cho dù Tần Mục muốn phát triển ở huyện Thanh Thao tiếp cũng không thể nào. Thành công nói rõ Tần Mục ánh mắt độc đáo, có thể xâm nhập phân tích thị trường biến hóa, tất nhiên sẽ có vị trí cao hơn cho Tần Mục ngồi; nếu như thất bại là do hắn dùng lời lẽ phá hư đầu tư, vậy chính là phạm sai lầm tầm nhìn, Tần Mục phải trở về một phòng ban nào đó sinh hoạt thêm vài năm.

Điền Phúc Lượng trầm ngâm một chút, Tần Mục nói ra những lời này rất kỳ diệu, hắn cẩn thận nói:

- Tình huống huyện Thanh Thao không thể lạc quan. Ở phía bắc toàn là chợ trung tâm của thành phố Đằng Long, phía tây là trung tâm công nghiệm đang phát triển, tập đoàn Song Biên, tập đoàn Vạn Yến tập đoàn hai tập đoàn này khiến Trọng Công huyện Lan Trữ, áp lực quá lớn.

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Đúng, chính vì tình huống như vậy khiến huyện Thanh Thao tăng từ huyện lên cấp thành phố bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng mà có áp lực sẽ có động lực. Tôi thấy huyện Thanh Thao chúng ta bây giờ quá nặng nề. Tôi cuối cùng phát hiện chính sách của huyện Thanh Thao gần mười năm nay kỳ thật bị hủy ở một chữ, thiếu một chữ.

Ánh mắt Tần Mục sáng ngời, Điền Phúc Lượng lập tức cảm giác mình như hài tử ham học hỏi, Tần Mục cũng ân cần làm lão sư, loại cảm giác này tuy quái dị, nhưng mà trong lòng Điền Phúc Lượng vẫn nhen nhóm một đống lửa, nhịn không được hỏi:

- Tần bí thư, ý ngài là?

Âm thanh của Tần Mục vang vọng, đây là lần đầu tiên hắn nói suy nghĩ trong lòng với Điền Phúc Lượng.

- Không tham công, không liều lĩnh, vững vàng quá độ, đây là mạch suy nghĩ lúc trước, huyện Thanh Thao sở dĩ bị huyện Lan Trữ từ sau vượt lên trước, hủy đi chính là vì chữ vững. Nếu cầu ổn thì đầu tiên không cầu mạo hiểm dẫn đầu toàn bộ huyện chạy nên chỉ thường thường bậc trung, đây đơn thuần là sách lược cố thủ, đã theo không kịp tiến bộ của thời đại.

Tần Mục trước kia đã không muốn theo sách lược này rồi, nhưng khi đó không có lực thay đổi. Nhưng hiện tại hai người đang ở trong phòng, Tần Mục lại áp Điền Phúc Lượng một đầu, lúc này lời này khiến Điền Phúc Lượng con mắt sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.