Giờ khắc này, không liên quan gì tới phong nguyệt.
Tần Mục cười chua sót, không nói thêm gì nữa, nhìn dãy núi xa xa, thở dài thật sâu.
- Mấy năm này anh… thật khổ?
Bạch Nhược Hàm cầm chặt lấy tay Tần Mục, trên tay truyền tới
cảm giác ấm áp, làm cho đáy lòng Bạch Nhược Hàm rung động mềm
mại, điềm tĩnh lại làm cho cô đau lòng.
- Không có gì mà khổ cả.
Tần Mục bật cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhược Hàm:
- Gió lớn, chúng ta trở về đi.
Bạch Nhược Hàm cố chấp lắc đầu, nhìn Tần Mục không chớp mắt nói:
- Em muốn biết chuyện của anh cùng cô ấy.
Chuyện kia là thật, cũng là chuyện Tần Mục đời trước, cho nên
khi hắn hiểu được cảm nhận cùng tình cảm của Chu Tiểu Mai,
cũng cảm nhận được tình cảm che dấu của Tần Mục với Chu Tiểu
Mai, tình cảm ẩn sâu kia liền phun trào, toàn bộ tình cảm dâng
trào, chặt chẽ quấn lấy trên người Chu Tiểu Mai.
Thấy Bạch Nhược Hàm mang bộ dạng truy hỏi tới cùng, Tần Mục
liền nở nụ cười, kiềm chế nỗi nhớ Chu Tiểu Mai trong lòng,
thản nhiên nói:
- Sai đó, chàng trai kia thấy được hiện trạng bần cùng của người dân cùng quê, lập chí làm một gã thôn quan tốt. Người khác đánh giá thế nào hắn không quản, hắn chỉ thầm nghĩ muốn giúp những
người dân chung quanh mình thoát ly đói nghèo, ít nhất giúp bọn
họ ăn cơm đủ no, áo mặc đủ ấm.
Nói xong, Tần Mục lại cảm thấy khóe mắt mình chua xót, tiêu sái đứng lên, phủi mông, dùng ngữ khí vui đùa nói:
- Giờ xem như em biết suy nghĩ của anh rồi, đừng có chê cười anh không ôm chí lớn nhé.
Bạch Nhược Hàm liền mạng lắc đầu, trong mắt hiện lên tia sáng
kỳ dị, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Tần Mục, luôn miệng nói:
- Anh không phải là không ôm chí lớn, mà anh hiểu được làm sư
ngày nào gõ mõ ngày ấy, anh đang dùng tấm lòng chân thật của
mình để giúp dân chúng.
Tần Mục cười nói:
- Anh không vĩ đại cao thượng như em nghĩ, anh chính là muốn
không làm thất vọng lương tâm của chính bản thân mình thôi.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Chính là rất khó, rất khó.
Bạch Nhược Hàm giống như an ủi vỗ vỗ tay Tần Mục, ôn nhu nói:
- Chúng ta giờ có phải bạn bè không?
Tần Mục gật đầu nói:
- Đương nhiên là bạn bè, đương nhiên nếu lúc anh ốm em kê đơn
thuốc cho anh có thể không cần coi anh làm bạn, đừng có tiết
kiệm tiền thuốc cho anh là được.
Bạch Nhược Hàm nghe lời nói này của Tần Mục mà bật cười,
bàn tay còn lại nắm thành nắm tay nhỏ, nhẹ nhàng đập xuống
ngực Tần Mục, oán trách nói:
- Em không có y đức như thế à? Nếu chúng ta là bạn bè, thế thì em cũng phải nói cho anh biết một câu?
Tần Mục gật đầu, ánh mắt chân thành nhìn Bạch Nhược Hàm.
Bạch Nhược Hàm hô hấp thật sâu mấy cái, giống như lấy hết
dũng khí, bàn tay nhỏ hơi lạnh cầm lấy bàn tay Tần Mục làm
trong lòng hắn đau xót. Hắn cẩn thận nhìn cô gái tao nhã này,
trong lúc nhất thời lại nhận ra lòng mình đang rối loạn.
Trên mặt Bạch Nhược Hàm chợt ửng đỏ, trong trời đông rét lạnh
lại mang vẻ xinh đẹp lạ. Tay cô khẽ run lên, dùng ngữ khí kiên
định mềm mại nói:
- Tần Mục, nếu... Em nói là nếu, có một ngày hai người không
thể ở cùng nhau, thế anh sẽ quay người lại nhìn một người con
gái vẫn luôn làm bạn bên cạnh anh không?
Cô nói thế, nhất thời cảm thấy khí lực cả người đều bị rút
cạn, tất cả tinh thần đều tập trung vào vẻ mặt hơi ngu ngơ của Tần Mục. Bất tri bất giác, khóe mắt Bạch Nhược Hàm lại lặng yên trào hai hàng nước mát, khuôn mặt của Tần Mục cũng càng
ngày càng mơ hồ.
Tần Mục nhìn gương mặt tinh xảo có chút tái nhợt của Bạch
Nhược Hàm, trong lòng đột nhiên nóng lên, ôm lấy nàng thiên kim
Chủ tịch huyện dũng cảm thổ lộ hết tâm sự trong lòng mình
vào trong lồng ngực.
Bạch Nhược Hàm giống như nai con hốt hoảng, vật lộn trong lòng
Tần Mục, lại không nghĩ sức lực của Tần Mục lại lớn như thế, mạnh mẽ như thế, giống như muốn ôm nàng hòa vào trong cơ thể.
Cô gái nhỏ dần dần đắm chìm trong cái ôm ấm áp của Tần Mục,
lẳng lặng đứng im, hít lấy hơi thở nam tính dễ chịu trên người hắn, lắng nghe nhịp tim đập dồn dập.
Môi Tần Mục nhẹ nhàng sát lại gần mái tóc thơm ngát của Bạch Nhược Hàm, Bạch Nhược Hàm đang ở yên trong lòng hắn yên tĩnh
như thế, giống như mặt biển không chút gợn sóng, thể hiện
những gì ôn nhu nhất của bản thân cho hắn. Tần Mục nói không
cảm động chính là lừa mình dối người, nhưng mà trong lòng hắn lại là tình cảm trùng điệp của những hai con người, chỉ đành dùng hết sức ôm lấy Bạch Nhược Hàm vào trong lòng, ôm cái ôm
ôn nhu nhất đánh dấu cái chết cho đoạn tình cảm này.
Hai người không nói gì, thật sâu ghi khắc lại khoảnh khắc này trong lòng.
Cánh tay Bạch Nhược Hàm đột nhiên dùng sức, giãy mình khỏi lòng Tần Mục.
Tần Mục còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy “bốp”
một cái, sau đó hai má hắn truyền đến đau đớn, Bạch Nhược Hàm dường như dùng cái tát tay này để phát tiết toàn bộ tâm
tình.
- Tần Mục, anh chính là tên trộm trái tim người khác.
Hai mắt Bạch Nhược Hàm đẫm lệ trong suốt, lại mang nụ cười
khổ, hung hăng tát cho Tần Mục một cái xong, người con gái tao
nhã này vừa chùi nước mắt trên mặt, nhanh chóng chạy đi không
hề quay đầu lại.
Tần Mục gượng cười vuốt mặt, cái tát này ẩn chứa tâm tình ra sao, chẳng những Tần Mục không biết, chỉ sợ chính bản thân
Bạch Nhược Hàm cũng không hiểu rõ được.
Tần Mục lại chậm rãi ngồi xuống mỏm đá, nhìn mảnh đất dưới chân, tâm tư không biết bay đi đâu mất.
- Tần Mục, Tần Mục!
Không biết bao lâu sao, giọng nói của Hồ Lão Tứ truyền tới.
Tần Mục giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng lên đón mấy bước,
thoáng dừng lại một chút, đưa tay che đi nửa gò má bị đánh
kia, thế mới đi xuống chỗ Hồ Lão Tứ.
Hồ Lão Tứ không nhận ra Tần Mục khác thường, gấp giọng nói:
- Nhanh chóng trở về, có bưu kiện của cậu.
Tần Mục thấy buồn bực, ai lại gửi bưu kiện cho mình cơ chứ?
Chu Tiểu Mai mới đi Quảng Châu hơn mười ngày, không có khả năng
nhanh như thế đã có hồi âm, thân trong chốn núi rừng thế này,
lại không có liên hệ gì với bên ngoài, ai lại đi gửi bưu kiện
cho mình đây?
Tần Mục đi theo Hồ Lão Tứ về nhà, lại thấy trong viện nhà
mình toàn bộ đám đàn bà con gái đều dừng làm việc lại, nhất
tề trừng mắt nhìn Hà Tinh đang đứng giữa sân.
Mà trong tay Hà Tinh lại cầm một cái bưu kiện, không có niêm
phong, nhưng cũng có thể đoán được bưu kiện này chính là gửi
cho Tần Mục.
- Các người đây là đang làm gì thế, sao còn không chịu đi làm việc đi.
Tần Mục thoáng lên giọng, đi tới bên người Hà Tinh, định cầm lại bưu kiện,
Không biết vì sao thân mình Hà Tinh lại lui lại, bàn tay nhỏ bé giấu phong bưu kiện kia đằng sau.
Tần Mục khó hiểu, nói:
- Em đang làm cái gì thế, có phải là thư của anh không, nhanh lấy ra đây.
Hà Tinh kiên quyết lắc đầu, thân mình còn lui lại đằng sau.
Tần Mục cũng có chút giận, dạy dỗ:
- Tiểu Hà, tư tàng thư tín của người khác chính là phạm pháp, em là sinh viên, chắc là biết chứ?