Thanh Quan

Chương 344: Chương 344: Thu lưới bắt cá lớn. (13)




Cừu Tiểu Bằng vội vàng tiến hành thủ tục trả phòng, trong nội tâm thầm kêu đã ghiền. Tuy Hướng Thiên Hành biểu hiện cung kính, thế nhưng mà loại làm ra vẻ này ngay cả Cừu Tiểu Bằng cũng nhìn ra được thì nói gì tới Tần Mục? Hắn và nhân viên làm thủ tục nhìn qua Hướng Thiên Hành bên này.

Hướng Thiên Hành tâm muốn chết cũng đã có. Bởi vì bị Tần Mục làm như thế chẳng khác gì nhục nhã hắn cả.

Cừu Tiểu Bằng sợ mình cười ra tiếng, bước nhanh rời khỏi khách sạn, sau khi đi tới xe nhìn Tần Mục Hàn Tuyết Lăng, lúc này mới cất tiếng cười to. Hàn Tuyết Lăng cảm thấy khó hiểu, hỏi Cừu Tiểu Bằng đã xảy ra chuyện gì. Tần Mục cũng bảo Cừu Tiểu Bằng cười đủ thì chạy xe đi.

Tần Mục rất ít hay nói giỡn, nguâ nhiên còn chọc Hàn Tuyết Lăng trang điểm xinh đẹp, cho dù nàng mặc áo dầy nhưng cũng khiến Tần Mục thất thần.

Hắn đến thành phố Đằng Long chính là vì quan hệ và liên lạc tình cảm, nhưng còn có một việc không làm. Nghe Trần Đông Thăng nói buổi chiều ngày ba mươi có Vạn Hữu Niên đi tới huyện Lan Trữ. Cho dù Vạn Hữu Niên bày ra bộ dáng mình đi công tác nhưng loại thời điểm đó đang đột kích Trọng Công, không một ai không biết Vạn Hữu Niên đang nhắm vào Tần Mục.

Trong nháy mắt bắt được cơ hội đây chính là thủ đoạn của quan trường. Nếu như muốn đi xa thì mỗi hành vi của lãnh đạo đều phải phỏng đoán. Vạn Hữu Niên đến huyện Lan Trữ thì Tần Mục đang ở trong Trọng Công kiểm tra ô tô, Vạn Hữu Niên tự nhiên không tiếp tục chạy đi tìm Tần Mục. Bởi vì cấp bậc của Tần Mục và hắn kém nhiều, thứ hai với với tư cách lãnh đạo thành phố đi xuống địa phương, nhất định phải tỏ thái độ, Vạn Hữu Niên hoàn toàn do dự nhưng chắc chắn không có rủi ro gì. Thế nhưng mà từ thái độ bề ngoài của hắn thì Tần Mục ổn thỏa phải có bộ dạng cấp dưới, cho dù hắn có ai chống lưng thì hiện quan không bằng hiện quản, Tần Mục vẫn phải tuân theo quy củ quan trường.

Chuyển khách sạn khác ở lại, mấy người ăn cơm tối và sớm nghỉ ngơi. Trên đường Tần Mục không có nói gì thêm với Hàn Tuyết Lăng, buổi tối cũng không có lấy cớ nói chuyện với Hàn Tuyết Lăng và cảnh này khiến Hàn Tuyết Lăng tự giam mình ở trong phòng, nàng đang cầm gối khách sạng trút giận. Đáng thương cho cái gối phải thừa nhận lửa giận của huấn luyện viên đặc chủng, không bao lâu nó biến thành lông vịt bay loạn. Sáng ngày hôm sau Tần Mục vừa bực mình vừa buồn cười tính tiền cái gối, còn ác ý suy tư Hàn Tuyết Lăng đêm qua có quá mức thái qua hay không.

Tám giờ sáng hôm sau Tần Mục đi tới nhà của Vạn Hữu Niên, ai nghĩ tới cửa khóa chặc, trải qua nghe ngóng mới biết được Vạn Hữu Niên từ lễ mừng năm mới tới giờ chưa trở về, chuyện này khiến Tần Mục cảm thấy có chút kỳ quặc. Hắn tự nhiên không lãng phí thời gian ngồi chờ Vạn Hữu Niên trở về, hắn lại quay về huyện Lan Trữ. Hàn Tuyết Lăng biết rõ hắn tinh thần không tốt, cũng không đi trêu chọc hắn.

Trở lại huyện Lan Trữ, Tần Mục cầm điện thoại gọi tới kinh thành. Lần đầu tiên gọi điện thoại chúc tết thì lão gia tử dặn dò Tần Mục phải cẩn thận chút ít, không nên tự cao, lần này gọi điện thoại thì Tần Mục hỏi lão gia tử bên kia ứng phó như thế nào. Không ngờ lần này nghe được Cao Phái, hắn nói cho Tần Mục nghe lão gia tử bị Trung Nam Hải triệu tập khẩn cấp đi hợp, không biết có động tác gì không. Tần Mục âm thầm gật đầu, chuyện ở tỉnh Bắc Liêu này có liên quan tới hi thổ và được Trung Nam Hải coi trọng, nhưng chuyện xí nghiệp dược Tam Dương được trong tỉnh coi trọng hơn, Cao Phái cũng nhắc nhở thêm nhiều.

Cảm nhận được khẩu khí của Tần Mục nhẹ nhõm, Cao Phái càng thưởng thức đứa cháu vợ này. Thời điểm hắn bằng tuổi Tần Mục thì chỉ là thư ký huyện ủy, căn bản không cách nào đánh đồng với Tần Mục. Hai người nói xong cũng nói tới Lan Trữ, nói tới đằng Long, cũng nói tới Bắc Liêu, Cao Phái nói:

- Tiểu gia hỏa, gần đây động tác của cháu quá nhiều, điện thoại của dượng bị người ta đánh bại rồi. Người cáo trạng không ít, nói cháu còn nhỏ mà quá ngạo khí, không hiểu kết giao bằng hữu.

Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Dượng ba, chỉ sợ người cáo trạng đều là bộ hạ củ của dượng nha. Cháu cũng không có cách nào, dượng mà đi tới huyện Lan Trữ thì cháu cũng không có cơ hội uống trà với dượng đâu, dượng xem cháu như vậy có thương tâm không?

Cao Phái cười lên ha hả, Tần Mục có điểm này rất tốt, tuy thân là phó bí thư huyện ủy mang trọng trách, nhưng đối mặt người trong nhà vẫn bảo trì dáng vẻ của con cháu, không giống những đám cháu khác, không có bao nhiêutuổi bao nhiêu năng lực, cả ngày giả bộ thành thục, giống như người trong nhà không biết bọn họ ở bên ngoài có đức hạnh gì, cho nên nói Tần Mục là nhân vật lĩnh quân Tần gia đời thứ ba cũng không đủ. Cao Phái cười một hồi thì giọng âm trầm, trong điện thoại truyền tới tiếng vang sàn sạt, Tần Mục lẳng lặng nghe Cao Phái nói đằng sau:

- Tiểu Mục, quá cứng sẽ dễ gãy, có đôi khi nên chừa chút chỗ trống. Đây không phải nói cháu duỗi tay quá dài, như vậy có chút không tốt.

Cao Phái đang ở quan trường, có mấy lời không thể nói quá lộ, hắn cũng có băn khoăn của mình, cũng có phạm vi vòng tròn của mình. Cũng không phải Cao Phái thân là quan viên Tần hệ thì mặt lạnh với quan viên phái khác. Công tác vẫn làm, xã hội vẫn tiến bước, bọn họ trên trình độ nhất định vẫn phải thỏa hiệp và nhượng bộ, chỉ thực hành trong phạm vi của mình, đây là quy củ bất thành văn.

Tần Mục xem như hiểu rõ, Cao Phái mượn cơ hội này làm thuyết khách. Chắc là có người nhờ Cao Phái đứng ra rồi, nhất định có địa vị không kém hơn Cao Phái bao nhiêu. Nghĩ tới những thứ này thì Tần Mục cũng có chút cảm tạ Cao Phái, từ ý tứ thì Tần Mục có thể nghe ra Cao Phái muốn bảo vệ hắn. Vì vậy Tần Mục ngưng trọng nói ra:

- Dượng ba, cháu biết rõ nên làm thế nào, có lẽ có cơ hội, còn còn phải ăn cơm liên hệ cảm tình đấy.

Cao Phái cười nói:

- Nhưng mà chuyện mặt mũi vẫn phải làm, hiện tại đám Nhật kia cho tán đi, đây là đất của chúng ta, chúng dám nói thế nào chứ? Lão gia tử giữ vững giang sơn, chẳng lẽ chúng ta còn thua cả đời trước sao?

Tần Mục cười rộ lên, cũng nói hiện trạng bây giờ cho Cao Phái nghe, nói mấy cái nhìn của mình, làm cho Cao Phái đập bàn, hỏi Tần Mục có nghĩ muốn động thủ thì đến thành phố xin giúp đỡ. Đây là Cao Phái đưa ra yêu cầu thứ hai, nhưng mà Tần Mục từ chối nhã nhặn.

Điện thoại của Cao Phái cũng không khiến Tần Mục dao động, hắn đã quyết tâm cởi bỏ cái màn che của xí nghiệp dược Tam Dương, đương nhiên một ít người liên quan vẫn phải chiếu cố một chút.

Cúp điện thoại, Tần Mục tươi cười càng âm trầm, rễ của Tam Dương rất sâu nha. Mặc dù có Tần lão gia tử hộ tống, quy củ trên quan trường vẫn phải tuân theo, chuyện này khiến Tần Mục có cảm giác vô lực, mặc dù hào tình vạn trượng nhưng mà quyền lực trong tay của mình không đủ. Nếu như có chỗ đứng cao, cho dù người khác có nói thế nào thì tình thế có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.