Bốn người này thấy Tần Mục đàu tiên là tặng thuốc, bộ dáng vô cùng hiền lành, nhao nhao tố oan khuất của mình. Tần Mục mặt không biểu tình nghe bọn họ nói cả buổi, thẳng đến khi bọn họ dừng nói chuyện thì lấy zippo trong túi ra, đinh một tiếng mở nắp và lửa xanh xuất hiện. Tần Mục hút một hơi và chậm rãi nói:
- Nói xong rồi à?
Bốn chủ xe còn chưa kịp tỏ vẻ, Tần Mục nhíu mày và tức giận đùng đùng, nói:
- Oan uổng, đúng là oan uổng quá lớn rồi! Các người có biết xe chở đất của các người nhìn qua chỉ là xe chở đất rất bình thường, bên ngoài lẫn bên trong không có chút thu hút, nhưng mà các người biết thứ mình chở là cái gì hay không?
Tần Mục đột nhiên tức giận thì bốn chủ xe rất mờ mịt, không phải xe chở đất sao? Lão bản Nhật từng nói qua, bọn họ cần dùng đất này dùng mở rộng diện tích đất lấn biển, lúc ấy bọn họ còn chê cười đám Nhật này ngu ngốc, đất như vậy có thể làm đồ xây dựng hay sao, bao nhiêu đất đó có thể khiến đất lấn biển được nửa phần sao? Nhưng hôm nay nghe Tần Mục nói thì chẳng lẽ đất đó kỳ quái?
Tần Mục thở dài, hắn không có tiếp tục giải thích. Nếu bọn họ biết số đất bọn họ chở có giá trị to lớn thì ai cũng không biết bọn họ có trở nên điên cuồng hay không. Hắn lại hút mấy hơi và làm ra bộ dáng cao thâm mạt trắc:
- Như vậy đi, xe chúng tôi tạm giữ là có nguyên nhân cả, đợi đến lúc chuyện này chấm dứt thì chính phủ sẽ bồi thương tương ứng, mọi người nên tán đi, bây giờ thời tiết giá lạnh tụ tập ở đây cũng chẳng tốt gì.
Những chiếc xe này là chứng cớ, Tần Mục tự nhiên không thể thả bọn chúng đi rồi. Bốn chủ xe nghe Tần Mục nói những lời này thì vô cùng thất vọng, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc và thương tâm. Tuy đáng thương nhưng bọn họ cũng đáng hận, trong lòng Tần Mục biết dân chúng đau khổ đấy, nhưng mà hắn cũng chẳng thể giúp được tất cả mọi người. Hắn dặn dò Cừu Tiểu Bằng mang giấy bút tới đây, hắn viết xuống hứa hẹn lên trên đó, cũng ký tên của mình vào. Tần Mục đang muốn kéo trang giấy xuống thì Quách Thiểu Đình không biết làm sao lại bước tới và nói:
- Đợi chút, tôi nhìn xem.
Tần Mục bất đắc dĩ mang giấy đã ghi đưa cho Quách Thiểu Đình. Quách Thiểu Đình xem xong thì gương mặt lỗ mảng biến thành nặng nề, dùng giọng điệu không thuộc về hắn nói ra:
- Gia gia của tôi từng nói qua, xưa đuổi tà ma là cứu dân chúng, nếu như tôi không ký tên thì gia gia sẽ đánh chết tôi.
Nói xong ký xuống tên mình phía sau tên của Tần Mục.
Hắn viết mấy chữ "Tỉnh ủy phòng đốc tra Quách Thiểu Đình", sau đó thận trọng đưa cho một chủ xe.
Tần Mục vẫn cảm thấy Quách Thiểu Đình làm người không sai, nhưng chỉ bằng Quách Thiểu Đình hôm nay với tưthì hắn đã được Tần Mục tôn trọng.
Tần Mục lúc này gật đầu với những người kia, khóe mắt có chút ướt át nói ra:
- Là chúng tôi giám sát không nghiêm mới xảy ra chuyện. Lúc này tôi đại biểu huyện ủy xin lỗi mọi người.
Nói xong Tần Mục khom người với bọn họ, khiến bọn họ thất thố không biết như thế nào cho phải, lúc này cùng nói Tần bí thư đừng như vậy, Tần bí thư chúng tôi hiểu rồi, những chủ xe này đúng là không dám nhận lễ của hắn, bọn họ cầm lấy giấy cam đoan và quay về bảo đám chủ xe tán đi, sau đó tránh đường cho xe của Tần Mục đi tiếp và nhớ kỹ số xe này.
Sau khi chiếc xe đã cahyj đi xa, sắc mặt Tần Mục lập tức âm trầm và nói:
- Quay về huyện, thu lưới!
Quách Thiểu Đình nghe Tần Mục nói như vậy thì tâm tư lung lay, cũng không có hỏi Tần Mục thêm cái gì. Khóe môi của Tần Mục cười lạnh, không nói gì chỉ lành lạnh mà thôi, làm cho Quách Thiểu Đình cảm giác khí tức khắc nghiệt này giống như đám quân nhân..
Trong văn phòng huyện ủy huyện Lan Trữ, Chu Văn Bân đã bị điện thoại đánh bại rồi, từ tỉnh ủy tới thị ủy có không ít người đã nghe nói Chu Văn Bân hạ lệnh kiểm tra Tam Dương, lúc này chỉ mấy tiếng ngắn ngủi mà hắn đã cầm điện thoại nói chuyện không dưới hai mươi lần. Cho dù Chu Văn Bân có giải thích cho thượng cấp thế nào thì lần kiểm tra này chính là phối hợp với thí điểm trọng điểm của huyện Lan Trữ sắp thực hành, nhưng mà hắn vẫn cảm giác được sát ý âm trầm của đám cấp trên. Hôm nay hắn chẳng khác gì chiến đấu hăng hái một mình, ngay cả chỗ dựa của hắn cũng ra lệnh cho hắn nhanh chóng rút các cảnh sát vũ trang chung quanh Tam Dương trở về. Chu Văn Bân khúm núm, hắn cũng muốn triệu hồi nhưng mà Lưu Đại Hữu đã ở ngoài, hắn cũng chẳng chỉ huy được. Hắn cẩn thận từng li từng tí nói rõ tình hình và lãnh đạo của hắn nói câu tiếc không rèn sắt thành thép.
- Chu Văn Bân ah Chu Văn Bân, ông cả đời này chú ý cẩn thận, tại sao hôm nay lại chọc vào tổ ong vò vẻ vậy?
Chu Văn Bân cũng ảo não, nhưng mà cả đời đi ở bờ sông làm sao không ướt giày, hết lần này tới lần khác Tần Mục đã giội nước lạnh lên người của hắn. Hai tay của hắn che mặt và thở dài, mang theo giãy dụa và bất đắc dĩ thật sâu.
Tần Mục sau khi trở lại huyện ủy và nói với Lôi Bình Xuyên dẫn người đi trợ giúp Lưu Đại Hữu. Hắn muốn triệt để bắt những con cá lớn đó đi.
Sau một loạt bố trí, Tần Mục biết rõ phải đợi thêm hai ngày. Thế lửa đã nổi, muốn xem hai bên dập lửa và đốt lửa ai mạnh hơn. Hắn rút thuốc ra hút, cầm điện thoại gọi về kinh thành, báo cáo tình huống với lão gia tử. Lão gia tử cũng nói cho Tần Mục nghe trung khoa viện đã có văn bản xét nghiệm rồi, sơ bộ phán định chính là hi thổ không thể nghi ngờ, hiện tại cũng sắp ra báo cáo, bảo Tần Mục nhất định phải chịu đựng.
Nói xong tình thế lão gia tử mới hỏi:
- Tiểu Mục ah, sau chuyện này cháu tính toán cái gì?
Tần Mục biết rõ ý của lão gia tử, hắn đã quấy ra mưa to gió lớn như vậy, nếu Tần hệ muốn đứng vững trong cục diện chính trị xao động này tất nhiên phải tỏ thái độ khiến Tần Mục nghỉ ngơi một thời gian ngắn, hoặc là ba năm năm năm, cũng hoặc là tám năm mười năm, tóm lại hắn không thích hợp ngồi ở vị trí quyết sách. Loại hậu quả này Tần Mục đã nghĩ tới, nhưng mà hắn không thể trơ mắt nhìn tài sản quốc gia xói mòn, xí nghiệp dược lại vụng trộm sản xuất ma túy thì hắn không muốn thấy.
Tần Mục cân nhắc một chút, nhàn nhạt nói ra:
- Cháu có một người bạn muốn tới huyện Lan Trữ tiến hành đầu tư, không biết cháu có làm trưởng phòng được không?
Lão gia tử cười nói:
- Không có tiền đồ, tâm tư của cháu sao gia gia không biết, cháu muốn ở với con dâu đúng không? Đi, chuyện của cháu gia gia biết rõ. Nhưng mà tiểu Mục ah, bên phía lão Quách thì cháu phải cẩn thận đấy, lão tiểu tử đó mấy ngày nay đã tới đây tìm gia gia đập bàn rồi đấy.
Tần Mục nghe ra lão gia tử nói có hàm nghĩa che dấu, sự kiện này không chỉ liên quan tới huyện Lan Trữ và huyện lân cận, ngay cả thành phố Đằng Long và cao hơn cũng có chiến đấu không dứt.