Thanh Quan

Chương 797: Chương 797: Tiên Sinh, Chúng Ta Đã Gặp Mặt? (2)




Lúc này có tiếng nói từ phía sau vọng tới.

- Tiểu Khiết, cô đừng nói, dù sao tôi sẽ không đồng ý, tôi sẽ không đi, ai mà thèm hắn.

Một âm thanh từ bên phải Hồi Âm Bích vọng ra, khiến Tần Mục nhất thời sững sờ. Thì ra nơi này không chỉ có mình, còn có người sao?

- Tiểu Đồng, tôi nói với cô, người ta chỉ mời cô ăn cơm, không nên từ chối như vậy!

Lại một nữ âm theo Hồi Âm Bích đi tới. Tần Mục lúc này cảm thấy hai người này nói lớn trong Hồi Âm Bích như vậy thật không biết điều, hắn không muốn tiếp tục nghe cho nên muốn rời đi.

- Thôi đi, cô thích thì cứ đi tìm Dương Ngọc Hải, tôi mới chẳng thèm ngó tới đấy. Không phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn sao, muốn bà cô đi uống rượu với hắn, nằm mơ đi. Những kẻ có tiền kia không phải thứ tốt, ai, muốn tìm người mình yêu và yêu mình thật khó.

Một nữ hài nói ra.

- Có gì lớn sao, người ta có tiền chúng ta có dung mạo, chơi đùa mà, không phải chỉ thiếu đi một cái màng mỏng thôi sao, cô nhìn cô đi, trong đội bay của chúng ta chỉ có mình cô như vậy, băng sơn mỹ nhân có phải hay không?

Một người khác cười hì hì nói ra.

- Ai giống như cô chứ, hoa bướm vờn quanh, một ngày ba bốn người vây quanh, cô thật thoải mái mà.

Tần Mục trên trán đổ mồ hôi, nghe được chuyện này hắn cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà hai nữ nhân nói chuyện còn mang theo Dương Ngọc Hải, chẳng lẽ là Dương Ngọc Hải? Tần Mục phát hiện mình quá mẫn cảm rồi, kinh thành lớn như vậy, Dương Ngọc Hải còn không phải tên gì quá khác biệt, trùng tên trọng họ rất bình thường. Hắn cũng không muốn tiếp tục nghe tiếp, hắn bước nhẹ muốn rời đi.

- Ah, cô dám sờ tôi, xem tôi giáo huấn cô đây, đây là lưu cho lão công của tôi

Nữ hài Tiểu Đồng mắng một câu, sau đó hai nữ hài cười rộ lên.

Tần Mục căn bản chưa kịp lảng tránh, trước mặt có hai nữ hài chạy tới. Nữ hài đi đầu chạy và nữ hài phía sau cười lớn đuổi theo, căn bản không có chú ý tới Tần Mục. Tần Mục nghiêng người tránh nàng đi, không ngờ nàng chạy phiêu hốt cho nên đâm vào người Tần Mục.

Cú va chạm này hai nữ nhất thời đình chỉ đùa giỡn, Tần Mục đỡ lấy một nữ hài, khẽ cười nói:

- Cẩn thận một chút.

Cô bé kia khẽ giật mình, lập tức lộ ra vẻ giật mình, quay đầu nhìn qua nữ hài khác:

- Tiểu Đồng, hắn nghe lén!

Tần Mục đau đầu, nữ nhân này đúng là không nói đạo lý, nơi này là nơi công cộng, lại là Hồi Âm Bích, bí mật không nói ở nhà, chạy đến nơi này nói đúng là hiếm thấy.

Nữ hài tử kia bị té nên tóc tán loạn, Tần Mục giống như bị điểm huyệt, hắn giật mình.

Nàng mỉm cười hỏi:

- Tiên sinh, có phải chúng ta gặp mặt nhau ở nơi nào sao?

Như thế nào hội (sẽ) không biết, như thế nào lại không nhớ rõ? Tần Mục nhất thời có loại trở lại kiếp trước cảm giác.

Mỹ nhân nốt ruồi! Đây là mỹ nhân nốt ruồi đỏ không gặp mấy năm.

Vốn Tần Mục cảm thấy đây chỉ là mộng tưởng kiếp trước mà thôi, sẽ không còn xuất hiện nữa, nhưng thật không ngờ trong biển người mênh mông lại gặp lại cô nàng, thật đúng có chút "Duyên, tuyệt không thể tả".

Hắn lúc này gật gật đầu, nói ra:

- Mấy năm trước trên chuyến bay Tây Túc.

- Ah.

Nữ hài tử bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Tôi nhớ rồi, là anh!

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Vài năm không gặp.

Nữ hài tử này chính là nữ tiếp viên hàng không Mộ Băng Đồng mà Tần Mục gặp hai lần, khóe miệng có nốt ruồi đỏ mỹ nhân, giống như đúc người yêu của Tần Mục kiếp trước.

Nhìn gương mặt thanh tú của Tần Mục, Mộ Băng Đồng cười vươn tay, nói ra:

- Tần tiên sinh, anh khỏe!

Tần Mục bắt tay, ngón tay hai người chạm vào và buông, Tần Mục rõ ràng cảm giác ngón tay mát lạnh.

Nữ hài kia vọt tới nhìn Tần Mục, lại nhìn qua Mộ Băng Đồng, con mắt đảo quanh, cười nói:

- Hai người bạn cũ gặp nhau, tôi không làm bóng đèn..., chậm rãi trò chuyện.

Nói xong muốn quay người rời khỏi.

Mộ Băng Đồng kéo nàng lại, nói ra:

- Làm gì đi vậy, cùng đi, không phải lúc tới cùng tới sao? Đây là ta trước kia nhận thức bằng hữu, hiện tại đang tại...

Nói đến đây Mộ Băng Đồng nhíu mày một cái, nhìn qua Tần Mục, hỏi:

- Tần tiên sinh, không biết hiện tại thăng thức ở nơi nào, hay là vẫn vậy?

Tần Mục gãi gãi đầu, cảm thấy hiểu lầm kia lại tiếp tục. Hắn thân là nhân viên chính phủ, nếu không có tiếp xúc lợi ích thì không nên tiết lộ thân phận. Hơn nữa hắn và Mộ Băng Đồng quen nhau, còn bị Mộ Băng Đồng hiểu lầm ý, nhưng công tác trong chính phủ không có thành tích to lớn thì làm khó tăng lên. Cho nên Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Hơi có chút khởi sắc, nhưng vẫn bị vây ở một phương, khó thi triển quyền cước.

Ánh mắt Mộ Băng Đồng lộ ra một tia tiếc hận, nhưng mà nhanh chóng cười rộ lên, nhìn qua Tần Mục làm tư thế cố gắng, nói ra:

- Chỉ cần bước đi vững chắc sẽ có tiền đồ, anh còn trẻ mà, cố gắng lên.

Tần Mục cười rộ lên, cảm thấy nữ hài tử này giúp hắn khoái hoạt không ít, vì vậy nói:

- Hôm nay khó có khi gặp lại, tôi cảm thấy nên mời hai cô ăn sáng, xem như đạt thành một ít tâm nguyện.

Nữ hài bên cạnh bĩu môi, nói ra:

- Mời khách ăn điểm tâm, anh không có thành ý!

Mộ Băng Đồng vội vàng kéo nàng lại, có lỗi nói ra:

- Thực xin lỗi ah Tần tiên sinh, cô ấy nói năng chua ngoa quen rồi, là ưa thích nói gở.

Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

- Không có sao, như vậy mới thật tình, không biết hai vị có đáp ứng lời mời của tôi không?

Có lẽ là bởi vì Tần Mục bày ra đủ thành ý, cho nên Mộ Băng Đồng gật đầu đáp ứng. Nhưng mà nữ nhân kia lầm bầm nói:

- Dương thiếu gia giàu có mơ tiệc không tham gia, ngược lại ưa thích ăn của người khác, thật đúng là khó hiểu cô mà.

Tần Mục đi ở phía trước, con mắt híp mắt lại, Dương thiếu gia kia đúng là khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Trong công viên Tây Hải có bán điểm tâm sáng, Tần Mục ba người đi vào, tùy ý mua bánh quẩy và đậu hủ.

- Không biết Tần tiên sinh hiện đang làm sinh ý gì?

Nghe Mộ Băng Đồng giới thiệu nên Mạnh Khiết tiếp viên hàng không giả bộ như lơ đãng hỏi.

- Một chút sinh ý nhỏ, làm đồ điện tử!

Tần Mục khiêm tốn nói ra. Bộ tin tức, khoa nghiên cứu đúng là nghiên cứu điện tử a, đây chính là tiểu sinh ý, thật sự là nhỏ đến quá nhỏ, cả quốc gia có các sản nghiệp liên quan do hắn quản lý. Một khoa trưởng nói ra sẽ bị người ta xì mũi coi thường, nhưng mà "Tiểu" khoa trưởng cấp phó phòng bị người ta sờ được thì chắc chắn sẽ nịnh bợ đấy.

- Điện tử sao? Ai, Tiểu Đồng, mấy ngày hôm trước trong tiệc tối không phải công ty điện tử Hoa Hạ rất phong quang sao? Nghe nói lão bản kia còn rất trẻ tuổi đấy.

Mạnh Khiết bẹt miệng nói ra:

- Ai, trên thế giới này người có tiền lại trẻ tuổi quá ít!

Tần Mục nghe ra Mạnh Khiết nói mang theo đâm chọt, hắn hoàn toàn lơ đễnh, mà cười nói:

- Đồ ăn đủ không, không đủ lấy thêm!

Mộ Băng Đồng trừng Mạnh Khiết, nói ra:

- Tiểu Khiết.

- Hảo hảo hảo, tôi không nói, tôi không nói!

Mạnh Khiết giơ hai tay lên làm bộ dáng đầu hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.