Tần Mục cười lắc đầu nói:
- Cho dù anh mười hai tuổi, em cũng chạy không thoát được đâu.
Tần Mục rất ít khi nói đùa giỡn, cho dù ở chung với Lưu Đan cũng thật bình thản thật trầm mặc, ngẫu nhiên nói chuyện như thế khiến Lưu Đan hiểu được hắn muốn làm cho nàng vui vẻ. Nàng cắn môi nghĩ nghĩ, ôn nhu chui vào ngực hắn, do dự một chút hỏi:
- Tiểu…Tiểu Mai tỷ phải làm sao bây giờ?
Tần Mục nhướng mày, thở dài nói:
- Em cũng biết sao?
Lưu Đan vội vàng lắc đầu, nhưng nhìn thấy diễn cảm nhận chân của Tần Mục, lại gật gật đầu.
- Tùy duyên đi, hại một mình em đã đủ, anh không muốn hại thêm người khác.
Tần Mục thành thật nói, nhưng có một điểm hắn chắc chắn sẽ không nói với Lưu Đan, lúc trước hắn thừa nhận Lưu Đan nguyên nhân chủ yếu là vì hai người không có cảm tình gì quá lớn, đối với hắn mà nói cũng không sợ hãi gánh vác gông xiềng cảm tình quá nhiều bên trong. Bất quá hiện tại xem ra, sự kiều mỵ cùng ôn nhu của Lưu Đan đã lưu lại dấu ấn thật sâu trong lòng Tần Mục, chẳng khác gì hắn tự mua dây buộc mình.
- Tần Mục…
Nghe xong lời nói của Tần Mục, trong mắt Lưu Đan chợt long lanh, gắt gao ôm chặt eo hắn, nhỏ giọng nói:
- Kỳ thật tiểu Mai tỷ thật khổ!
Rốt cục tâm địa Lưu Đan vẫn thật thiện lương, ngay tình địch của mình cũng hận không được, còn nói lời tốt cho Chu Tiểu Mai với người đàn ông của mình. Đáy lòng Tần Mục đau xót, vội vàng xua tan ảnh tử của Chu Tiểu Mai trong lòng, hai tay ôm eo nàng, cả giận nói:
- Em giỏi thật, chí công vô tư sao.
Lưu Đan cảm thấy nhột nhạt, kêu lên sợ hãi nhảy xuống giường, tránh né bàn tay Tần Mục. Ai ngờ hắn cũng nhảy xuống ôm nàng vào trong lòng.
- Tần Mục…
Vui đùa ầm ĩ một trận, Lưu Đan đột nhiên phát giác hưng trí của Tần Mục lại nổi lên, nhất thời hai chân như nhũn ra, ngã vào trong lòng hắn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt còn có chút non nớt của hắn, trong mắt bao hàm quyến luyến vô tận, ôn nhu nói:
- Tần Mục, yêu em đi…
Giọng nói mềm mại run rẩy dễ thương, giống như cắt đứt một sợi dây căng thẳng, hai người lại ôm cùng một chỗ, vịnh xướng khúc vu sơn.
Hai người quấn quýt triền miên, bỏ qua bữa cơm trưa, thẳng tới ba giờ chiều mới rời khỏi khách sạn. Hai chân Lưu Đan như mềm nhũn, trên mặt nhộn nhạo tình yêu, thân hình nghiêng vào đầu vai Tần Mục, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn.
Sau khi ăn cơm xong, hai người quay về công ty Hồng Đô. Lôi Chấn đã sớm chờ đợi, Tần Mục chỉ nói với hắn bằng cấp không trọng yếu, xuất thân càng không trọng yếu, chỉ cần cố gắng học tập, chỉ cần hắn đem thái độ làm việc của mình đặt vào công tác mới, sẽ không có gì làm không tốt.
Lôi Chấn cảm động rơi nước mắt, từ đó về sau càng hăng hái học tập, một học sinh trung học ở hai năm sau trở thành một tiểu truyền kỳ trong ngành thương mại Thượng Hải, không thể không nói Tần Mục dẫn dắt thật lớn cho hắn.
Lưu Đan làm việc rất có hiệu suất, đã ủy thác báo chí đăng tin tuyển dụng, theo lời nói của Tần Mục, xem như cho mình thả lỏng, dẫn công ty bước lên con đường phấn chấn mạnh mẽ.
Hơn năm giờ chiều, hai người nhận được điện thoại của Ông Vạn Hoa. Trong điện thoại Ông Vạn Hoa hung hăng mắng cho Tần Mục một trận, bảo hắn đừng tiếp tục làm quan, cả ngày lục đục với nhau thật mệt mỏi, đi qua Mỹ làm thiếu đông gia, chỉ bằng vào chiêu thức hôm nay của Tần Mục, đã khiến cho các nhân sĩ kinh doanh tại Mỹ phải than thở bội phục.
Tần Mục biết mẹ đang nói đùa, thân phận của hắn tuyệt đối không thể đi Mỹ. Theo các loại kịch truyền kinh cùng hồi ký có thể biết, Tần lão gia tử tuyệt đối là tính tình lôi lệ phong hành, hắn tuyệt không thể dung nhẫn cho đời thứ ba của Tần gia đi qua Mỹ, sẽ biến thành một chuyện cười.
Ông Văn Hoa châm điếu thuốc, tao nhã nói:
- Tần Mục, con nói thật đi, con làm như vậy có phải có ý tứ cho bên kia một lời cảnh cáo hay không?
Tần Mục mỉm cười, cho dù mẹ hắn không trà trộn chính đàn nhưng thân phận của bà cũng cho bà thấy rõ những chuyện như vậy, nên không giấu diếm nhẹ nhàng nói:
- Có một số việc nam nhân luôn cần phải gánh vác. Trở mặt, cũng không phải là tác phong của con đâu.
Ông Văn Hoa trầm ngâm chốc lát, trong giọng nói lộ ra lo lắng, cảnh cáo Tần Mục nên cẩn thận, tâm tư của thượng vị giả xoay chuyển thì máu tươi ngàn dặm, không nên chơi ra lửa.
Tần Mục cười nhạt, nếu Tần lão gia tử không bảo hộ nổi hắn, vậy thật sự là không lời gì để nói. Hắn nhớ rõ trong truyền thuyết, khi Tần lão gia tử còn trẻ tuổi từng làm ra chuyện trùng quan vì hồng nhan, vào thời kháng Nhật từng cầm súng trường chỉ dựa vào năng lực của một đoàn tấn công thị trấn do hai trung đội Nhật cố thủ.
Lão nhân kia từng trải qua thật nhiều phong sương, hẳn có thể nhìn thấu chút thủ đoạn này của Tần Mục, nếu không với những hành vi của hắn tại Tây Bình huyện hắn quả thật không lý do gì xuống tay với đứa con của một cục trưởng Cục công thương, huống chi còn cách nơi làm việc của Tần Mục xa xôi như thế.
Tần Mục cần chỉ là một thái độ, một thái độ theo Tần Mục xem ra, là Tần lão gia tử có ý tứ đưa hắn vào quan chức của Tần hệ hay không.
Nhìn Lưu Đan đang đón nghe điện thoại, hai tay Tần Mục đỡ cằm, lẳng lặng nhìn điện thoại trước mặt.
Chờ xem, nếu cú điện thoại kia hôm nay không gọi tới, như vậy hành trình kinh đô của Tần Mục cũng sẽ thất bại, hắn chỉ cần ở lại coi chừng huyện Tây Bình nghèo khó chấm dứt một đời.
- Đinh linh linh…
Sáu giờ, điện thoại trước mặt Tần Mục vang lên, biểu hiện mã số điện báo thuộc tỉnh Bắc Liêu.
Trong điện thoại truyền ra thanh âm tiếng cười sang sảng của dượng ba Tần Mục, phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Bắc Liêu Cao Phái:
- Tiểu Mục, khi nào thì đi thủ đô vậy? Thời gian của dượng không nhiều lắm, phỏng chừng lưu lại thủ đô không bao lâu.
Một câu làm cho Tần Mục nhất thời yên lòng. Cao Phái là đại biểu của Tần lão gia tử, những lời này đã nói rõ ý tứ cùng thái độ của Tần lão gia tử cùng Cao Phái, liền cười nói:
- Dượng ba, cháu nghe ngài.
Cao Phái nghe được câu này trong lòng cũng cao hứng. Theo tin tức lấy được trước kia phán đoán, đứa nhỏ Tần Mục này ăn mềm không ăn cứng, nếu quả thật lấy ngữ khí trưởng bối giáo huấn hắn, không chuẩn hắn dám phủi mặt không đi thủ đô, vậy sẽ làm lão gia tử có chút khó thể xuống đài. Vốn Tần lão gia tử nghe xong hành động của Tần Mục, tức giận đến vỗ bàn gỗ lim trong nhà vang đinh đương không thôi, ý vị mắng Tần Mục là tiểu vương bát đản, nhưng Cao Phái ở trong điện thoại biết được sau khi lão gia tử phát xong tính tình, nhưng không để ý tới bác sĩ ngăn cản, uống lên chút rượu, còn hừ ca khúc thời kháng chiến nổi danh, điều này làm Cao Phái hiểu được tâm tư của lão gia tử. Hắn liền câu thông với bên Thượng Hải, xác định Hồng Đô sẽ không bị quấy rối, lúc này mới gọi điện cho Tần Mục.
Hai người nói chuyện với nhau chốc lát, Cao Phái nói với Tần Mục chuyện cải cách xí nghiệp nhà nước ở huyện Tây Bình có chút vấn đề, muốn hỏi Tần Mục có ý nghĩ gì hay không.