Thanh Quan

Chương 186: Chương 186: Tiểu xích lão​




Hải Ba nằm gần biển, đây là thành thị tiêu trí kinh tế của Trung Quốc, cước bộ kinh tế của nó rất vững chắc, cũng cực nhanh, bởi vì có thành phố Hải Ba, con đường đi lên chủ nghĩa xã hội khoa học ít đi đường quanh co, Tần Mục xuống phi cơ và mướn xe taxi, bắt đầu quan sát kiến trúc ven đường Hải Ba, cũng nghe ngóng từ tài xế taxi các sản nghiệp chủ yếu ở đây.

Có thể lái taxi cũng là người thông minh, kiến thức người cũng nhiều, nghe Tần Mục hỏi cũng bắt đầu giới thiệu các điểm du lịch ở Hải Ba. Tần Mục cười nghe lái xe giảng giải, có đôi khi chen vào một hai lời, hắn cũng dẫn phát triển tổng thể của Hải Ba này. Lái xe cũng không có quá nhiều nhận thức chuyện này, nhưng mà làm người rất nhiệt tâm, gọi điện thoại tìm người quen hỏi thăm giúp Tần Mục, làm Tần Mục buồn cười.

- Yên tâm, tiền điện thoại này không tính đâu.

Lái xe tắt điện thoại, cười nói:

- Anh là người từ ngoài Hải Ba vào, còn không phải đều học tập, nếu mang kinh nghiệm trở về thì tốt, nếu lại tới cũng giúp được những người lái taxi như chúng tôi.

Tần Mục nghe hắn nói có lý, lại rất thật sự, bao lái xe taxi ba ngày. Bởi vì mướn xe giá cả không thấp, lái xe mừng rỡ, càng ra sức giảng giải về Hải Ba.

Trong khi lái xe nói chuyện, Tần Mục nghe ra hắn rất tự hào chuyện này, trong nội tâm liền thở dài một tiếng, đây là nội tình văn hóa khác nhau. Đừng nói người của huyện Tây Bình, cho dù trong thành phố cả nước, thời điểm khách bên ngoài tới sẽ xem thấp, ý nghĩ này thâm canh cố đế rồi. Cải cách cải cách, không đơn thuần là giúp túi mọi người nhiều hơn, còn phải khiến bọn họ yêu thành thị của mình, yêu mến nhà của mình, mà không phải đứng núi này nhìn thấy núi cao hơn, không dám ưỡn ngực tuyên bố tôi là người ở đâu

Thời gian ba ngày, Tần Mục đã cưới ngựa xem hoa thành phố Hải Ba một lần, cũng có nhận thức cơ bản về Hải Ba, trong lòng với những sản nghiệp của huyện Tây Bình cũng có suy nghĩ mới. Xem sách có thể thấy rất ít, chỉ có đi tới thực địa mới mở mang được tầm mắt.

Rời khỏi thành phố Hải Ba, Tần Mục lại bay mấy tiếng, hắn lật bút ký trong tay và đăm chiêu, cũng đánh số một ít mạch suy nghĩ về huyện Tây Bình. Người phương bắc xưng người phương nam là "Chưa từng thấy, " ý tứ chính là người phương nam không ngừng đuổi theo, trong đó cũng có vài phần kỳ thị, nhưng đây lại là sự thật. Tần Mục thầm nghĩ mạch suy nghĩ của mình chỉ nằm ở một hương, một huyện, có thể rút ngắn khoảng chênh lệch không nhiều.

- Xin chào, xin hỏi anh cần nước trái cây không?

Đang lúc Tần Mục đang sửa sang bút ký và mạch suy nghĩ, bên người vang lên giọng khu vực Tô Nam của tiếp viên hàng không. Bỗng nhiên Tần Mục quay đầu lại, Mộ Băng Đồng đang mỉm cười ngọt ngào nhìn qua hắn, nốt ruồi mỹ nhân màu hồng xinh đẹp phụ trợ làn da trắng noãn của nàng, đôi mắt sáng lại ẩn chứa sương mù, từ trong nhìn ra nét vui sướng dí dỏm.

Tần Mục khép bút ký lại, sau đó đặt bút máy vào túi. Mộ Băng Đồng đã dọn sẵn món ăn cho Tần Mục, sau đó hỏi thăm khách khác.

Tần Mục biết rõ công ty hàng không có quy định, trong lúc công tác không được phép nói chuyện phiếm với người quen, nếu không sẽ bị trừ tiền lương. Trong tay hắn bưng nước trái cây, lẳng lặng nhìn qua dáng người yểu điệu của Mộ Băng Đồng, nghe giọng mềm nhũn hỏi thăm ân cần của nàng, trong ánh mắt nhiều hơn một tia tình cảm, có lẽ có thể làm bạn với nàng cũng không tệ.

Mộ Băng Đồng qua lại mấy lần, mỗi lần nhìn Tần Mục thì nàng đều cười ngọt ngào, khóe miệng nổi bật nốt ruồi mỹ nhân càng thêm xinh đẹp, trong lòng Tần Mục cũng có lạc ấn của nàng.

Hai người trên đường đi không có nói gì, thời điểm xuống máy bay, Tần Mục nhỏ giọng nói vài câu với Mộ Băng Đồng đang đứng ở cửa ra vào, nói là sẽ chờ nàng ở bên ngoài, làm gò má Mộ Băng Đồng đỏ ửng nhàn nhạt, trên làn da của nàng nhiễm một màn sương màu hồng, làm cho Mộ Băng Đồng thanh thuần xen lẫn vào phần sắc thái vũ mị, nhắm trúng Tần Mục sững sờ một chút, mới ổn định đi xuống máy bay.

Tần Mục không có thông tri Lưu Đan mình tới, cho nên thời gian hiện tại rất nhẹ nhàng. Ra khỏi sân bay, Tần Mục châm điếu thuốc, đứng ở đó hít thở không khí Thượng Hải. Thành thị này hắn tới không chỉ một lần, nhưng đối với thập niên 90 lại không quen thuộc. Với tư cách thành phố công nghiệp lâu năm, Thượng Hải có nhiều gánh nặng.

Không qua thời gian quá dài, Mộ Băng Đồng đã từ cửa hông của sân bay đi tới. Bỏ đu trang phục tiếp viên hàng không của mình, Mộ Băng Đồng thay đổi một áo trắng, mặc quần jean màu xanh, bàn trăng nhỏ nhắn mang giày nhỏ.

- Triệu Manh chưa đi ra sao?

Nhìn thấy Mộ Băng Đồng đến gần, Tần Mục ngừng một chút, lập tức bóp tắt thuốc lá, ném tàn thuốc đi. Vốn hắn không phải người thất lễ, nhưng mà Mộ Băng Đồng độc thân mà đến, còn mặt trang phục sinh hoạt bình thường, hào khí cũng khác.

Mộ Băng Đồng cười hì hì, tiếng nói của nàng như nước suối thanh thuần, nhẹ nhàng bay vào trong tai Tần Mục, lắng đọng vào đáy lòng. Nàng đưa tay lên, có chút không cam lòng nói ra:

- Đều nói Thượng Hải nóng, mùa đông lại rất lạnh a. Manh tỷ hiện tại đã bay về Tây Túc, tôi được lãnh đạo đổi chuyến, về sau bay từ Thượng Hải tới kinh thành.

Tần Mục gật gật đầu, rút hai trăm đồng trong túi ra đưa cho Mộ Băng Đồng, nói ra:

- Lần trước cám ơn cô!

Mộ Băng Đồng nhìn thấy tiền trong tay Tần Mục, mặt mũi tràn đầy buồn cười, nói ra:

- Được rồi, nhìn số tiền trong ví da của anh, đã biết rõ anh giả xưng hảo hán, cũng không biết là người thành phố, lại dám ngồi máy bay, đi xe lửa không phải tốt sao, ít tốn kém.

Tần Mục lập tức cảm thấy trong ngực bị nghẹn lại. Lần trước sau khi ăn cơm xong, trên người hắn chỉ có trên trăm đồng, xem như hết tiền. Lần này mua vé máy bay, tính toán đợi đến Thượng Hải lại lấy tiền, trong ví có hơn hai trăm, trả lại cho Mộ Băng Đồng thì hết tiền, kết quả lại bị Mộ Băng Đồng hiểu lầm.

Thấy vẻ mặt Tần Mục cười khổ không nói lời nào, Mộ Băng Đồng đầy tiền của Tần Mục trở về. Trong lúc vô tình ngón tay hai người chạm vào nhau, ngón tay hơi lạnh của Mộ Băng Đồng chạm vào ngón tay ấm áp của Tần Mục vội vàng rụt trở về, trên mặt hiện ra ráng mây đỏ, nói:

- Lần trước anh ví của anh còn hơn một trăm, hiện tại chỉ còn lại hai mươi, mấy ngày nay anh phải làm thế nào

Tần Mục lần nữa im lặng, nhìn qua vẻ mặt thành thật của Mộ Băng Đồng, đành phải bất đắc dĩ giải thích:

- Tôi có tiền, thực sự có tiền, tiền nằm trong thẻ.

Đáng tiếc, cách nói của Tần Mục trực tiếp bị Mộ Băng Đồng bỏ qua:

- Anh ít nói, Tây Túc bên kia đều dùng sổ tiết kiêm, ai dùng thẻ chứ, hiện tại ATM cũng chỉ lắp đặt ở các thành thị phát đạt, anh hù ai đó?

Tần Mục trực tiếp im lặng, ai quy định ở chỗ không có ATM thì không có thẻ, đây là đạo lý gì. Hắn lúc này có chút hờn dỗi, nhìn qua chung quanh, chỉ vào ngân hàng xa xa nói ra:

- Đi, tôi rút tiền cho cô xem.

Tần Mục ba người cũng nghe đượ giọng của người nọ, nhưng xem như gió thổi qua. Tần Mục không thẹn với lương tâm, Triệu Manh hai người cũng nghe nhiều lời như vậy, đã rèn luyện kiên trì, Triệu Manh càng ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như con hoàng tước kiêu ngạo. Mộ Băng Đồng đi theo sau nàng, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhuận.

Sân bay tỉnh thành xây dựng mấy năm, các loại dịch vụ rất hoàn thiện. Vốn sân bay sẽ an bài nhân viên đưa Tần Mục đi khách sạn, nhưng Tần Mục ưa thích một mình, liền cự tuyệt hảo ý của bọn họ. Thập niên 90 người đi máy bay không nhiêu, sân bay phi thường nhân tính và săn sóc khách hàng rất tốt.

Ra khỏi đại sảnh, đi thêm ba bốn trăm mét tới một tiệm cơm, từ bên ngoài nhìn vào sạch sẽ mà trang nhã, không có quá nhiều sức tưởng tượng. Cùng nhau đi tới Tần Mục cùng hai tiếp viên hàng không cũng làm quen, đẩy cửa tiệm cơm ra, nhún nhún vai cười nói:

- Không nghĩ tới vô tình ý va chạm lại làm quen được tiếp viên hàng không, không biết tôi xem như may mắn hay bất hạnh đây?

- Anh nghĩ thật đẹp a, có thể được chúng tôi cho cơ hội mời cơm đấy, đủ cho anh đắc ý vài ngày.

Triệu Manh vẫn mang theo hoài nghi với Tần Mục, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, đi qua bên người Tần Mục nói ra:

- Nếu túi không dày, bằng không chúng ta đi ăn quà vặt, đồ nơi này rất đắt.

Bây giờ Triệu Manh cũng không phải phi thường kiêu ngạo, vừa rồi hùng hổ dọa người với Tần Mục cũng chỉ là bảo hộ Mộ Băng Đồng mà thôi. Tần Mục khẽ cười nói:

- Không có sao, đoán chừng các cô phải bảo trì dáng người, sẽ không làm thịt tôi quá ác đâu.

Tần Mục nói lời này hai nữ hài cười nhóng nhẽo, ba người đi tới một chỗ và xem thức ăn.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, hai tiếp viên hàng không nghe nói Tần Mục tới từ huyện Tây Bình, đều hỏi thăm có quen thuộc chạm khắc gỗ của thôn Tây Sơn hay không, trong thành phố Hải Ba, điêu khắc gỗ của thôn Tây Sơn có tính nghệ thuật và danh tiếng lớn, có đôi khi các nàng đi tới bên này đã có người quen ủy thác cho các nàng mưa đồ giúp, bởi vì trên thị trường đã xuất hiện điêu khắc gỗ giả.

Tần Mục gật gật đầu, phòng ngụy đánh giả, đây tuyệt đối là chuyện quá bình thường ở Trung Quốc, trao đổi phương thức liên lạc với hai người, nói có thời gian giúp các nàng lưu ý một chút.

Tần Mục ăn không nhiều lắm, hai nữ hài tử ngược lại không giống như biểu hiện bảo trì dáng người, bộ dạng cực đói. Mùi vị tiệm cơm trong sân bay không tệ, nhưng mà quá ít, Tần Mục lại gọi thêm đồ ăn mới khiến hai nữ hài tử có cảm giác thỏa mãn, nhất là Triệu Manh, đưa ngón tay cái khích lệ Tần Mục, nói Tần Mục cũng có hàng, biết rõ hạ vốn gốc tán gái.

Tần Mục cười khổ, nối ruồi mỹ nhân trên khóe miệng Mộ Băng Đồng chỉ giúp Tần Mục hoài niệm kiếp trước mà thôi. Hiện tại hắn đã quen thuộc kiếp này, tuyệt đối sẽ không cảm động khiến mình mất phương hướng, hắn chậm rãi để đũa xuống, chăm chú nói ra:

- Thực ra chỉ là hiểu lầm.

- Đi đi, hiểu lầm gì mà hiểu lầm a.

Triệu Manh bộ dáng cúi đầu ăn, nói với Tần Mục:

- Chỉ bằng bữa cơm của anh, trực tiếp thu mua tôi rồi.

Mộ Băng Đồng dùng cùi trỏ thúc Triệu Manh một cáu, liếc qua Triệu Manh.

Tần Mục nhẹ giọng cười rộ lên, thấy hai nàng như vậy cũng nhớ lại lúc mình còn là học sinh, nhất thời lâm vào trầm tư, ánh mắt thâm thúy.

Sau khi tính tiền, ví tiền của Tần Mục còn lại rải rác trăm đồng. Triệu Manh mắt sắc, nhìn thấy Tần Mục thì cười lên:

- Ai nha, lần này xem ra làm thịt anh thật đau nha, không có tiền thì làm sao bây giờ?

Tần Mục lắc đầu mỉm cười, nói ra:

- Có thể mời các cô ăn bữa cơm là vinh hạnh của tôi, đây không phải còn thừa sao, điều này nói rõ thành ý của tôi còn chưa ah.

Hắn còn đắm chìm trong thời gian đại học, nói chuyện không có trầm trọng, mang theo nét nhẹ nhõm.

Hắn trả lời làm cho Triệu Manh rất cao hưng, nói với Tần Mục vài lời, kéo Mộ Băng Đồng muốn rời khỏi.

- Chờ một chút.

Mộ Băng Đồng trong bữa cơm không có nói quá nhiều lời, thời điểm này đột nhiên kêu lên, khẩu âm Tô Nam mềm mại làm nội tâm Tần Mục run lên. Chỉ thấy tiểu cô nương ôn nhuận như nước này móc hai trăm đồng ra, cắn cắn bờ môi nhét vào trong tay Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Manh tỷ chỉ nói đùa với anh thôi, chúng ta chia đôi!

- Ồ, đúng là vừa ý rồi nha!

Triệu Manh cười nói, Mộ Băng Đồng căn bản không cho Tần Mục cơ hội cự tuyệt, lôi kéo Triệu Manh chạy đi, trên đường hai người chạy đi còn cười đùa.

Tần Mục cũng không phải người sĩ diện cãi láo, suy nghĩ hiện tại tỉnh Tây Túc còn không có ATM, ngân hàng cũng đã đóng cửa, cho nên cầm hai trăm đồng thuê gian phòng, dù sao có phương pháp liên hệ với hai tiếp viên hàng không rồi, đợi đến lúc đi thành phố Hải Ba thì trả cho nàng.

Ban đêm Tần Mục gọi điện thoại cho Lưu Đan, nói cho nàng biết mình sẽ đi Hải Ba, khiến Lưu Đan hưng phấn không thôi, trò chuyện với Tần Mục một giờ, trong lời nói lộ ra hoài niệm và tình ý nồng đậm tới mức khiến Tần Mục hoảng sợ, không nỡ cúp điện thoại.

Tần Mục ngồi xem ti vi một lúc rồi ngủ, đêm nay ngủ cũng không yên. Trong mộng xuất hiện vài nữ tử lúc khóc lúc cười với hắn, hoặc u oán hoặc khoái hoạt, trong đó rõ ràng nhất chính là nữ hài có nốt ruồi hồng trên khóe miệng, làm cho Tần Mục sáng ngày thứ hai con mắt thâm quần, làm cho Tần Mục đứng trước gương cũng phải cười nhạo mình. Xuống lầu hắn mua kính chắn gió, chẳng những che khuất thầm quần trên mắt, cũng làm gương mặt còn nét ngây thơ của hắn nhiều ra mấy phần thành thục.

Lúc trên máy bay Tần Mục lại không có nhìn thấy Triệu Manh cùng Mộ Băng Đồng, khả năng phụ trách khác khu vực với hắn, hắn cũng không có quá xoắn xuýt. Mỹ nhân nốt ruồi hồng tuy giày vò hắn cả đêm, nhưng Tần Mục không phải người không cảm tình, tính tình từ từ bình ổn lại, chỉ có thể xem như phong tình thoáng qua trong đời của mình.

Lần này đi tới thành phố Thượng Hải, Tần Mục chủ yếu muốn xem thành phố duyên hải thập niên 90 này phát triển thế nào. Tuy trong trí nhớ của hắn, thành thị duyên hải thập niên 90 có bước phát hiển trọng đại, nhưng bước ngoặt chính thức chính là lúc lão nhân nam tuần, phát ra lời lẽ tuyên truyền giác ngộ, xác định phương hướng.

Lúc này hắn đi tới đây, thứ nhất là ứng với yêu cầu của Lưu Công Thành. Lưu Công Thành cho Tần Mục tự do rất cao, trong lúc này ẩn chứa ý tứ phi thường rõ ràng phi thường coi trọng Tần Mục ở phương diện cải cách kinh tế, tuy Tần Mục không muốn tiếp nhận chức vụ trong cục chiêu thương, nhưng mà Lưu Công Thành vẫn an bài trọng trách cho Tần Mục. Thứ hai Tần Mục cũng muốn giải thoát áp lực của Dược Mã Hương ra ngoài thay đổi không khí, thay đổi tâm tình, hắn phải tới kinh thành nhận tổ quy tông, nhưng không thua gì một hồi chiến tranh, thân thích trong gia tộc và bạn bè, tất nhiên sẽ đưa ra vấn đề làm khó hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.