Thanh Quan

Chương 673: Chương 673: Tôi muốn Cửu Giang hỗn loạn. (1)




Tần Mục nói với Phó Ngọc Bình:

- Phó bí thư, không bằng đưa chúng tôi đến nhà khách đi. Hôm nay cảm ơn Phó bí thư đã đưa tôi đến tham quan cảnh khu, ý nghĩ này nhất định phải mở rộng, hi vọng phó bí thư có thể để cho Vương phó cục sửa sang lại kế hoạch cụ thể đi ra, thật sự có tương lai, có tương lai ah.

Trước tiên hắn đưa cho nhóm người Phó Ngọc Bình một lời ám chỉ, là đem công lao lập kế hoạch của Phó Ngọc Bình xem trọng, đây là tín hiệu mà hắn truyền cho bà. Nếu có ý tưởng theo hắn hợp tác, phần kế hoạch này rất nhanh sẽ được đưa đến trong tay ngành có quan hệ trong thủ đô, nếu như không có ý định hợp tác, tiếp tục xem chừng Cửu Giang, vậy xin lỗi, kế hoạch kia vĩnh viễn nằm trong cặp công văn của Tần Mục. Nếu Phó Ngọc Bình không phục, tìm cơ hội đưa lên trên bản kế hoạch kia, Tần Mục cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến cho phần kế hoạch của Phó Ngọc Bình xuất hiện thật nhiều lỗ hổng lớn.

Cơ hồ không có bất kỳ kế hoạch nào mà không có lỗ hổng, điểm này Tần Mục phi thường khẳng định.

Quanh co bên trong Tần Mục biết, cả Phó Ngọc Bình cũng biết, trí tuệ chính trị cao tầng chỉ bằng một câu nói một động tác thì có thể biểu hiện đi ra, huống chi Tần Mục còn điểm danh lấy bản kế hoạch của cảnh khu? Từ thủ đô đến Giang Bắc, ở giữa có bao nhiêu hạng mục mới mở ra, Tần Mục đều không có ý kiến, vì sao lại có ý tứ với bản kế hoạch khu phong cảnh của Phó Ngọc Bình?

Có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề không cần ám chỉ.

Đoàn xe đưa nhóm người Tần Mục đến nhà khách, sau đó Phó Ngọc Bình rời đi. Tần Mục nhìn đoàn người đi xa, nụ cười càng thêm bí hiểm.

Lúc buổi chiều Hoàng Đào Ba cân nhắc thật lâu, cuối cùng gọi điện cho hậu trường của mình. Tần Mục chơi cờ thật mơ hồ, vừa có ý tứ khống chế hắn vừa có ý mượn sức hắn, lại có cả hành vi làm hắn khó chịu. Điều này làm cho hắn thật không hiểu thanh niên kia rốt cục muốn làm gì, muốn xin chỉ thị ở bên kia.

- Yên lặng, theo dõi kỳ biến.

Chỉ có vài chữ càng làm Hoàng Đào Ba cảm thấy thêm buồn bực.

Tần Mục nhìn thoáng qua Hoàng Đào Ba, mỉm cười, người này hiện tại thật sự không có chủ kiến, cả ngày chỉ biết lo lắng lợi hại trên quan trường, làm sao còn thời gian đi bận tâm chuyện gì khác?

- Đồng chí Đào Ba, giao cho anh một nhiệm vụ, anh đến cục giao thông thành phố, đem toàn bộ bản kế hoạch xây dựng cùng dự bị của thành thị lấy về một phần nghiên cứu.

Tần Mục cười híp mắt nói, dáng tươi cười làm người rối loạn.

Tây Môn Nhạn đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn, hắn làm vậy thật có chút không hợp với lời dặn trước đó đi.

- Tây Môn tiểu thư, cô đi theo tôi, tôi muốn tiếp tục nghe ý kiến của cô về vụ án này.

Tần Mục bí hiểm quay đầu đi thẳng vào trong thang máy.

Hoàng Đào Ba cùng Tây Môn Nhạn mờ mịt, Tây Môn Nhạn vội đi theo sau Tần Mục, tiếng giày giẫm mạnh không ngừng vang dội vào lòng Hoàng Đào Ba, nghe thật áp lực vô cùng.

Đợi hai người quay về nhà khách, Tần Mục châm một điếu thuốc, thật hứng thú nhìn Tây Môn Nhạn.

Hiện tại Tây Môn Nhạn đã xác định thân phận của Tần Mục, vị trí này xuất ra tại Cửu Giang đúng thật là không nhỏ. Nhất là đối với Đức gia còn có một tầng thân phận, vô luận chạy đi đâu chỉ cần Tần Mục muốn điều tra, chuyện năm xưa đều có thể đào ra. Nhìn bộ dạng chắc chắn của hắn, Tây Môn Nhạn có chút bất đắc dĩ ngồi đối diện, buộc tóc, nhìn qua thiếu vài phần tiêu sái lưu loát, nhưng lại có thêm vài phần nghiêm túc cùng cao quý.

- Tần chủ nhiệm, ngài giấu diếm thật không ít người ah.

Tây Môn Nhạn biết trước đó Tần Mục chỉ đùa giỡn nàng, một cô gái từ nhỏ gặp chuyện gì không phục liền muốn rút dao chém người, đứng trước mặt một quan chức quan trường, làm thế nào cũng không thể gây được sức ép. Trừ phi nàng giết hắn sau đó bỏ trốn, nhưng làm vậy thật có chút không hợp thực tế. Dù nói thế nào chuyện trong giang hồ, Đức gia vẫn không cho nàng nhúng tay quá sâu, từ mặt ngoài mà xem, nàng vẫn là một cô gái trong sạch.

Tần Mục chỉ cười không giải thích, chỉ ngồi hút thuốc.

Tỏ thái độ chính là xác định, càng không biểu lộ thái độ càng làm người khác phải nghiền ngẫm. Nếu gặp phải quan chức có ánh mắt, sau đó sẽ nghĩ biện pháp thay đổi đề tài, quanh co dẫn dắt, cuối cùng nhận được ám chỉ của lãnh đạo. Nhưng Tây Môn Nhạn không phải người trong quan trường, tự nhiên không nhìn thấu bộ dạng của Tần Mục, trực tiếp vỗ bàn nói:

- Tôi nói Tần chủ nhiệm, nếu anh muốn bắt tôi, tố cáo tôi uy hiếp anh, hoặc là nhập thất cướp bóc gì đó tôi đều nhận biết, dù sao tôi cũng đã bị rơi vào tay anh. Nhưng mà ông của tôi đã sớm rời khỏi giang hồ, ngài từ thủ đô đến đây cũng không vì tìm ông gây phiền phức đi?

Tần Mục chỉ cười không đáp, ngồi yên hút thuốc. Đợi khi hắn hút xong một điếu định hút điếu khác, Tây Môn Nhạn đã nhướng cao mày.

- Tần chủ nhiệm, anh nói thẳng đi, rốt cục muốn thế nào?

Tây Môn Nhạn nhìn thấy Tần Mục lại hút thuốc, sau đó rót trà uống, trong lòng buồn bực không cách nào tự chủ, không khỏi vỗ mạnh lên bàn.

Động tác uống trà của Tần Mục ngừng lại, nhìn vào bàn tay Tây Môn Nhạn. Hắn đặt chén trà lên bàn, cười nói:

- Tính tình quá nóng nảy thật không tốt, gấp gáp không thành công đâu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi kiên nhẫn của Tây Môn Nhạn đã mất hết, ánh mắt Tần Mục đột nhiên nhìn nàng chằm chằm, gằn từng chữ:

- Tôi muốn làm cho Cửu Giang biến thành hỗn loạn.

Làm cho Cửu Giang hỗn loạn?

Tây Môn Nhạn hoài nghi lỗ tai mình đã nghe lầm, không thể tin được mở to mắt, nhìn chằm chằm Tần Mục lặp lại lời nói của hắn.

Tần Mục gật gật đầu, xác nhận nàng không hề nghe lầm. Tây Môn Nhạn dùng một tay che trán, miệng than thở:

- Điên rồi, hiện tại tôi cần phải nhìn kỹ xem rốt cục là một vị quan chức đang nói chuyện, hay là đang đàm phán với một vị lão đại hắc đạo.

Tần Mục cười nói:

- Đen hay trắng có cần phải phân biệt rõ ràng như vậy sao? Điểm này tôi thật không dám khẳng định.

Lời của hắn nếu để người trong thể chế nghe được, sẽ bị chụp mũ lập trường sai lầm, nhưng đối mặt cùng Tây Môn Nhạn, lời nói của hắn lại làm cho nàng cộng hưởng.

Tây Môn Nhạn cẩn thận suy nghĩ lời nói của Tần Mục, chân mày dần dần giãn ra, khóe môi mỉm cười, dùng ngữ khí cao thâm tán thán:

- Tần chủ nhiệm, anh thật đúng là cao nhân ah.

Tần Mục khoát tay, không để ý tới lời khen tặng miễn cưỡng của nàng, chỉ nói theo ý của mình:

- Mấy năm nay Đức gia đã trải qua không ít sóng gió đi, bằng không cũng không đến nỗi bỏ mặc cơ nghiệp co đầu rút cổ vào địa phương như thế.

Nhìn Tây Môn Nhạn định bài bác, Tần Mục trực tiếp ngăn cản nàng:

- Không cần cố gắng phản bác, tôi cũng có cách tìm hiểu tin tức của mình. Cô cho rằng Đức gia có thể bình an qua vài chục năm trong Cửu Giang, là do danh tiếng của hắn đã chấn trụ chính phủ rồi sao? Theo tôi hiểu biết, tên của Đức gia còn chưa vào sổ đen bên hệ thống công an thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.