Nếu không lấy, Tần Mục sẽ nghĩ như thế nào? Mặt sau sẽ có động tác nào chờ hắn?
Đây là một vấn đề thật khó lựa chọn, chỉ bằng chiêu thức ấy làm cho
người ta không thể không đón, thủ đoạn sắc bén, không phải người trên
đường có thể chơi ra được. Ngay trong tích tắc Tần Mục đẩy ra hộp thuốc
lá, Đức gia đã chắc chắn Tần Mục tuyệt đối là từ thủ đô phái xuống làm
ra hành động lớn. Hắn gặp mặt mình khẳng định là cần một ít tin tức mà
chỉ có người trong giang hồ mới có thể nghe được.
Thần sắc Đức gia đã tối tăm, chậm rãi giơ tay lên, chậm rãi vươn tới hộp thuốc lá. Tần Mục lẳng lặng nhìn động tác của hắn, ngón tay gõ nhẹ lên
mặt bàn.
Tay của Đức gia rất nặng nề, động tác lại thật ổn, khi ngón tay của hắn
sắp chạm đến hộp thuốc lá đột nhiên lại rụt trở về, ánh mắt sắc bén nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tần Mục, phát ra câu hỏi nghi hoặc trong đáy
lòng:
- Tôi có chút không nghĩ ra, lão Đức này đã chậu vàng rửa tay được bảy
tám năm, không biết Tần…Tần tiên sinh làm sao tìm được tôi?
Hắn vốn muốn gọi chức quan của Tần Mục, lại phát hiện mình không hiểu
biết gì về đối phương, tuy rằng phán đoán Tần Mục đến từ thủ đô, nhưng
hắn tự nhận tên của mình không thể nào nổi danh bên đó, khi đưa ra lựa
chọn lại thay đổi chủ ý, vì vậy rút tay trở về.
Hắn rút tay, nhưng Tần Mục không cho hắn cơ hội, lấy lại hộp thuốc lá bỏ vào trong túi. Động tác này làm ánh mắt Đức gia thay đổi, người này làm việc thật sự dứt khoát, vô cùng gọn gàng.
- Nói ra một câu làm cho ngài không an lòng đi, Tần Mục này là chủ nhiệm tổ hiệp tra, đi vào Cửu Giang không hiểu nhiều tin tức, không biết từ
nơi nào nắm bắt.
Trên mặt Tần Mục hiện lên ý cười ôn hòa, nhưng rơi vào trong mắt Đức gia lại biến thành sát khí nói không nên lời.
Tần Mục không quản Đức gia nghĩ như thế nào, mà đưa tay ra chơi đùa bật
lửa hàng hiệu, thanh âm mang theo một tia buồn cười, giải thích:
- Không biết làm sao lại đắc tội thủ hạ của Đức gia, cho nên nhân cơ hội này thỉnh Đức gia đi ra uống chén trà.
Đắc tội? Nhân cơ hội này? Trong lòng Đức gia cơ hồ muốn đem Bì Tử mắng
chết. Ai cũng nghe ra được lời này của Tần Mục không chút giả dối, chỉ
sợ Tần Mục đúng thật là may mắn gặp dịp làm cho Bì Tử va chạm tới hắn,
vì vậy Đức gia đã xuất hiện trong mắt Tần Mục.
Đức gia đã nghe Tây Môn Nhạn nói qua, chỉ sợ thân phận Tần Mục không
nhỏ, chỉ riêng đồng hồ đeo tay không phải chỉ có tiền là có thể mua
được. Giờ phút này Đức gia nhìn thấy bật lửa hàng hiệu trong tay hắn,
trong lòng như nổ tung một dòng nước lớn. Cho dù hắn lăn lộn trong Cửu
Giang không ít năm, nhưng nếu muốn đối kháng với Tần Mục chỉ sợ là không dễ dàng. Cho dù hiện tại Tần Mục độc thân đến Cửu Giang thì thế nào,
người ta chính là mang theo thượng phương bảo kiếm.
Tổ hiệp tra! Mấy ngày nay trên đường truyền ra mưa gió, từ trên quan
trường đã truyền tới tin tức, dặn dò thế lực ngầm những ngày này phải ổn định một chút, nhắc đến tổ hiệp tra cơ hồ khiến Đức gia nghe mà choáng
váng. Đột nhiên nghe được Tần Mục tự xưng là chủ nhiệm tổ hiệp tra, Đức
gia bắt đầu có chút hối hận vừa rồi không rút điếu thuốc. Hiện tại nếu
muốn Tần Mục cho hắn điếu thuốc, chỉ sợ là không dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, Tần Mục nói xong thân phận của mình, thân thể dựa ra sau, nhìn qua Tây Môn Nhạn ngồi bàn bên cạnh, mỉm cười nói:
- Tây Môn tiểu thư, tôi thật cảm thấy hứng thú đối với công ty bảo tiêu
của cô, không biết cô có thể đón nhận loại nghiệp vụ như thế nào?
Những lời này trực tiếp đem Đức gia đá sang một bên, ý tứ rất đơn giản,
tôi đã không còn gì bàn với ông, hiện tại ông đi thôi. Chén trà tôi đã
kính cho ông, ông không đón, tôi cũng không cần lãng phí thêm thời gian. Đều là lão bánh quẩy, bên trong rốt cục ẩn chứa bao nhiêu nguy cơ, chỉ
sợ không chỉ một hai câu là có thể giải thích rõ ràng.
Đức gia đã già nên lá gan thu nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chuyện Tần Mục
không bán mặt mũi cho Đức gia nhất định sẽ rơi vào trong tai thủ hạ của
hắn. Người trẻ tuổi vọng động không để ý đến hậu quả, vì muốn trút giận
cho Đức gia nói không chuẩn đã có người đang nghĩ cách gây phiền toái
cho Tần Mục. Cho nên Tần Mục đem câu chuyện chuyển qua trên người Tây
Môn Nhạn, chính là nói với Đức gia, tuy rằng ông cự tuyệt tôi, nhưng tôi vẫn cho ông chút đường sống, sau này nếu còn muốn hợp tác, có thể thông qua Tây Môn Nhạn.
Đây chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ của Tần Mục, nhưng nhìn vào trong mắt Đức gia như có suy nghĩ gì, gật đầu ha ha cười nói:
- Người trẻ tuổi, cháu gái của tôi rất khá, từng là quán quân võ tự do
Giang Bắc, nếu nàng ra tay bảo hộ anh, trong Cửu Giang người có thể động anh không bao nhiêu.
Hắn ra dấu bằng mắt cho Tây Môn Nhạn, ra lệnh:
- Nhạn tử, nếu Tần tiên sinh muốn tìm bảo tiêu, cháu vất vả một lần đi.
Hắn không gọi Tần Mục là Tần chủ nhiệm, mà gọi Tần tiên sinh, xem như
biểu lộ thái độ chuyện về Tần Mục hắn sẽ không lộ ra ngoài.
Lão hồ ly! Tần Mục biết muốn từ trong miệng hắn lấy ra chút tin tức thật không dễ dàng, ngược lại không bằng xuống tay từ chỗ Tây Môn Nhạn. Xem
bộ dạng của nàng, chỉ sợ cũng chưa đi được bao xa trong thế giới ngầm,
khi nói chuyện có thể trực tiếp hơn một ít.
Đức gia ngồi không bao lâu đã rời đi, loại tình huống này rất ít trong
trí nhớ của Tây Môn Nhạn. Nhưng Đức gia lưu nàng ở lại, thật sự là ám
chỉ khiến người suy đoán không ra.
Tần Mục vẻ mặt thâm thúy nhìn theo bóng lưng Đức gia, khóe môi nhếch lên ý cười hiểu rõ.
Đức gia này rất biết tự lượng, sau khi giao phong với Tần Mục đã hiểu
lần này Tần Mục xuống dưới không phải nhắm vào hắn mà đến. Sau khi hiểu
thấu điểm đó, Đức gia liền lựa chọn ổn thỏa bo bo giữ mình, không lộ ra
chuyện trong Cửu Giang, nhưng lại lưu Tây Môn Nhạn giữ chút giao tình
với Tần Mục. Dù sao Tây Môn Nhạn được xem như cháu gái nuôi của hắn, nếu từ trong miệng Tây Môn Nhạn lộ ra chút tiếng gió, Tần Mục sẽ biết do
Đức gia đứng phía sau thúc đẩy.
Đồng dạng Tây Môn Nhạn cũng không phải người trong giang hồ, tuy rằng
nàng có quan hệ với Đức gia nhưng lại là tổng giám đốc công ty bảo an,
nếu truyền ra ngoài xem như Đức gia vẫn giữ quy củ giang hồ.
- Quả nhiên là già thành tinh, thông minh lanh lợi.
Tần Mục nở nụ cười, nhìn Tây Môn Nhạn nói:
- Tây Môn tiểu thư, mời ngồi. Mấy ngày lưu lại trong Cửu Giang phải phiền toái Tây Môn tiểu thư bảo hộ.
Mặc dù Tây Môn Nhạn thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng không cách nào đoán được giữa Tần Mục cùng Đức gia đã đạt tới hiệp thương gì. Nàng mờ mịt
cởi áo gió, lộ ra bộ âu phục công sở bên trong. Nàng đưa áo khoác cho
người phục vụ, sau đó lấy ra sợi dây buộc lại mái tóc thật gọn gàng,
ngồi xuống đối diện Tần Mục.
Tần Mục không nói gì thêm, sắc mặt bình tĩnh nâng chén trà lên uống. Tây Môn Nhạn cảm thấy không khí có chút quỷ dị, vô ý thức gác chân, có chút khó xử thoáng nhúc nhích thân thể.