Ai ngờ đến trấn Hà Tử mới hiểu rõ chuyện gì. Hỏng rồi! Thì ra mấy tên đó không động vào ai, lại nhằm vào bí thư chi bộ Hồ Lão Tứ, đánh lão ta
phải nhập viện, đến giờ vẫn còn cấp cứu trong đó. Đây không phải là vấn
đề xô xát thông thường rồi, đã đánh người nghiêm trọng.
Lưu Đại Hữu không yên trong lòng, lại gọi điện cho vợ. Trương Thúy bảo
Lưu Đại Hữu bây giờ chuyện gì cũng không quản, mang theo đồ vào thăm Hồ
Lão Tứ. Xảy ra chuyện này Tần Mục nhất định ở bên đó. Trương Thúy bảo
Lưu Đại Hữu đến thăm dò ý của Tần Mục Lưu Đại Hữu thấy có lý, liền đem
củ cải của hai vợ chồng đặt vào người Tần Mục.
Lưu Đại Hữu rất nóng lòng, vội mua vài thứ vào viện, vừa hay thấy Tần
Mục đang ngồi lặng hút thuốc tại cửa, Lưu Đại Hữu liền hỏi:
- Người sao rồi?
Tần Mục đáp:
- Đã qua cơn nguy hiểm, đã ngủ rồi.
Nói xong Tần Mục cười gượng:
- Anh nói chúng ta làm quan để làm gì, không phải để nhân dân có cuộc sống tốt sao? Chú Lão Tứ lần này bị đánh thật quá uất ức.
Lưu Đại Hữu gật đầu, lấy thuốc đưa cho Tần Mục, Tần Mục nhận lấy, lại yên lặng, âm trầm.
- Chuyện này không thể cho qua.
Tần Mục hút được nửa điếu mới buồn bực nói. Toàn thân Hồ Lão Tứ đều là
vết thương, nhìn thấy mà ghê người. Chân bị gãy nát, mà Hồ Lão Tứ đã cao tuổi, không thể hồi phục lại được, cho dù có khỏi cũng phải đi khập
khiễng.
Thấy Tần Mục nói vậy, Lưu Đại Hữu cũng lo lắng, cẩn thận hỏi:
- Có thể bắt được kẻ ra tay không?
- Kẻ nào ra tay không quan trọng, bọn chúng dám đến thôn Tây Sơn đánh
cán bộ nhà nước, quyết không phải loại thường, ô dù phía sau rất mạnh.
Nhưng mạnh thì đã sao, Tần Mục tôi không tin bọn chúng mạnh hơn pháp
luật nhà nước.
Tần Mục mất bình tĩnh, nghiến răng nói.
Lưu Đại Hữu nghe những lời này liền biết Tần Mục không buông tha rồi,
liền cười mỉa, cũng ngồi xổm bên cạnh Tần Mục, yên lạng hút thuốc.
Hút thuốc xong, Tần Mục nhìn Lưu Đại Hũu, ngạc nhiên hỏi sao Lưu Đại Hữu vì sao nhàn rỗi, chạy đến đây hút thuốc cùng mình?
Lưu Đại Hữu lắc đầu, cười gượng:
- Có người lôi kéo quan hệ ở chỗ tôi, bây giờ xem ra không còn gì nữa.
- Là Tôn Hữu Lợi chứ gì.
Tần Mục cười nói:
- Tôi biết rồi, bên kia đã cho tôi biết trong đó có một người bà con của ông ta.
Lưu Đại Hữu không nói gì, thở dài.
- Người thân của cục trưởng cục công an lại dám đánh người đến tàn phế, khí thế lớn thật.
Tần Mục cười rộ lên, nói:
- Anh Lưu, chớ trách tôi đây không nể mặt anh. Chuyện ngày hôm nay ai
đến cũng không thể thương lượng. Chớ nói một Tôn hữu Lợi, dù Qúy Thu có
đến, sự tôn nghiêm của pháp luật vẫn nghiêng về phía tôi, tôn nghiêm của pháp luật phải giữ gìn.
Thấy Tần Mục nói giọng quan, Tôn Hữu Lợi cũng không nói gì nữa, đặt đồ vật trước mặt Tần Mục, nói:
- Được, tôi biết ý của cậu, tôi mang cho anh Lão Tứ một ít đồ, tôi không vào trong nữa.
Tần Mục gật đầu:
- Có thím Tứ ở đó chăm sóc rồi, anh đợi tôi một lát, tôi mang đồ vào trong, anh tiện đường đưa tôi đến ban thanh tra kỷ luật.
Lưu Đại Hữu chột dạ, nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi:
- Có chuyện gì?
Tần Mục cười bí ẩn, quay người đi vào.
Lưu Đại Hữu không hiểu, liền gọi điện cho Trương Thúy.
Đầu dây bên kia, Trương Thúy cười hắn, hiện tại vợ của hắn chẳng khác gì quản gia cả, ảnh hưởng không tốt thì hắn chẳng yên ổn, cũng Lưu Đại Hữu chẳng đôi co với vợ của mình nữa, liền báo tin Tần Mục phải đi tới ban
thanh tra kỷ luật.
Trương Thúy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Lưu à, chuyện này về nhà tôi nói với anh, cũng không biết có đoán
đúng hay không. Khi về anh nói với cục trưởng Tôn một câu, chuyện này
khó làm, đừng có đẩy lên người mình nữa, kệ tên thân thích suýt chút
đánh chết người của ông ta đi. Hiện tại người dân thôn Tây Sơn đang liên danh lập danh sách khiếu nại, Tần Mục còn không ngăn được, hiểu không?
Lưu Đại Hữu nói một ít chuyện phiếm sau đó cúp điện thoại.
Lúc này Tần Mục ra khỏi bệnh viện, Lưu Đại Hữu liền đi đón, lái xe đến
ban thanh tra kỷ luật. Trên đường Lưu Đại Hữu cũng thám thính một chút
suy nghĩ của Tần Mục, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Hai người
không nói gì suốt dọc đường.
Sau khi về cục công an, Lưu Đại Hữu nói lại như lời vợ dặn, Tôn Hữu Lợi liền thở dài, vẫy tay ra hiệu cho Lưu Đại Hữu rời đi.
Tần Mục vừa đến ban thanh tra kỷ luật thì có người lập tức đưa hắn tới
một gian phòng độc lập, ở đó có bí thư ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến
Quốc đang chờ.
- Đồng chí Tần Mục.
Khổng Kiến Quốc mỉm cười, chỉ tay về phía ghế sô pha.
Tần Mục cười đáp một tiếng, ngồi lên mép ghế, hai tay chống đùi.
- Đồng chí Tần Mục, lần này gọi cậu đến không có ý gì khác, chỉ là nghe
nói cậu công khai tài vụ tại thôn Tây Sơn. Tôi muốn nghe xem cậu nghĩ gì mà lại làm vậy.
Hai tay Tần Mục giao thoa lẫn nhau, cười gượng, Tần Mục mang cho Khổng
Kiến Quốc cảm giác người trẻ tuổi non nớt, sau đó mới nói:
- Cán bộ thôn thực ra là đầu não của thôn, không phải là vua trên cao.
Từ sau khi làm trưởng thôn, tôi nghĩ nhân dân tin tưởng tôi, phải làm
sao để họ không thấy tín nhiệm sai người. Chuyện lớn nhỏ trong thôn dù
không quan trọng như chuyện của các vị lãnh đạo, nhưng cũng rất nhiều và phức tạp. Do đó tôi nghĩ chuyện gì có thói quen thì người nào cũng thấy rõ, sau đó những chuyện tương tự sẽ không khó như vậy nữa, do vậy liền
công khai tài chính.
- À? Vậy hiệu quả của việc công khai tài chính thế nào?
Khổng Kiến Quốc hứng thú, nhìn qua Tần Mục như muốn nhìn thấu nội tâm của Tần Mục.
Tần Mục đỏ mặt, có chút e ngại, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Thôn Tây Sơn không giàu, tài chính chỉ ba cọc ba đồng, nó nhỏ như quả
óc chó nhưng mà hương dân đều nhìn chằm chằm vào. Do đó phải công khai
tài chính, chủ yếu là làm an lòng dân, để bọn họ hiểu chúng ta làm quan
không phụ lòng họ, cũng không để họ cho rằng đã tín nhiệm nhầm người.
Khổng Kiến Quốc khẽ gõ tay lên mặt bàn, không biết đang nghĩ gì, Tần Mục cũng kiên nhẫn ngồi yên tại chỗ.
Sau một hồi lâu, Khổng Kiến Quốc như lấy lại tinh thần, cười vui vẻ:
- Đồng chí Tiểu Tần, đột nhiên mất tập trung đừng trách nhé.
Tần Mục cười, nghiêng người về trước một chút, nói:
- Lãnh đạo phải xử lý nhiều chuyện, chớ mệt mỏi quá.
Nghe vậy không giống như lời nói khách sáo, thấy trong đó có chút quan tâm, Khổng Kiến Quốc cười nói:
- Tiểu Tần anh về làm cho tốt, ban thanh tra kỷ luật luôn nhìn chằm chằm vào anh cậu đấy.
Khi hắn ra khỏi ban thanh tra kỷ luật, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Từ thông tin Khổng Kiến Quốc nói ra, chuyện Qúy Thy chuyên quyền độc đoán
gây phản cảm với ban thanh tra kỷ luật. Theo lẽ thường thì ban thanh tra kỷ luật và Bí thư huyện ủy là hai đường song song. Bí thư huyện ủy có
quyền giám sát nhưng không có quyền điều tra, nhưng Khổng Kiến Quốc lại
không muốn cuốn vào tranh đấu của bí thư và chủ tịch huyện ủy, ánh mắt
của Khổng Kiến Quốc nhắm ngay con cờ là ình, tìm được cân bằng vi diệu
trong đó.