Tần Mục phun ngụm khói, giọng nói thâm trầm:
- Người nghèo trong núi không ít, vì sao người khác không làm việc này, anh lại đi làm đây? Đũng quần nhịn không nổi?
Những lời cuối cùng khiến gương mặt Hứa Lục đỏ bừng, ấp úng nói:
- Nhịn nổi, nhịn được nổi…
- Nhịn nổi cái rắm!
Tần Mục vừa nghe lời này liền phát hỏa, cơn tức cố gắng cưỡng chế liền
bộc phát, không biết vì sao vung chân đạp lên đùi Hứa Lục hai cái khiến
hắn té ngã, lại không chờ Hứa Lục đứng lên, chỉ vào trán hắn mắng:
- Không tiền đồ! Đàn ông như anh liền khỏi sống! Chính mình không nhịn
được lại đi dùng tiền cha mẹ đói bụng tiết kiệm mua người vợ? A? Da mặt
của anh ở đâu? Ở đâu?
Hứa Lục rũ cụp đầu, không rên một tiếng mặc cho Tần Mục mắng.
Tần Mục mắng vài câu, lại gõ lên đầu Hứa Lục vài cái, đem tà khí trong
lòng phun ra không ít, ngồi chồm hổm trên mặt đất đột nhiên yên lặng
khóc.
Hứa Lục cúi đầu thật lâu phát giác không có động tĩnh gì, mới dám chậm
rãi ngẩng đầu lên, phát hiện vị lãnh đạo cao cao tại thượng kia lại
giống như một đứa bé đang ngồi rơi nước mắt, không khỏi hoảng hốt vội
vàng nói:
- Lãnh đạo, lãnh đạo, là tôi không tốt, làm cho ngài khóc…
- Anh mặt mũi còn lớn.
Vẻ mặt Tần Mục âm trầm nói:
- Nói với anh thì anh cũng không hiểu, tôi khóc vì anh? Con mẹ nó tôi
khóc vì nhân dân chúng ta, vì sự nghèo khó của chúng ta, anh biết cái
đếch gì!
Hứa Lục vừa nghe lời này cũng không biết vì sao một người đàn ông hơn ba mươi tuổi khóe mắt cũng không nhịn được lên men, ngồi bên cạnh Tần Mục
không ngừng rít thuốc.
Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau liên tục hút nửa gói thuốc, tâm tình
Tần Mục mới bình phục lại, nhớ tới một sự kiện nhìn Hứa Lục nói:
- Anh gọi là Hứa Lục phải không, tôi hỏi anh, bọn hắn hỏi tới lư hương là vật gì?
Hứa Lục nói:
- Là một đồ vật cũ trong nhà tôi, nghe nói là tổ tông truyền xuống tới, không biết là thật hay giả.
Tần Mục gật gật đầu, nói:
- Vật kia nhớ cất kỹ, rất có thể là đồ cổ, vô cùng quý giá.
Hứa Lục vội vàng nói:
- Lãnh đạo, nếu như anh ưa thích ngày mai tôi sẽ mang tới cho anh.
Sắc mặt vừa có chút hòa hoãn của Tần Mục lại trầm xuống, cả giận nói:
- Hứa Lục! Đừng nói những lời như vậy! Tôi cho anh biết, lư hương kia
thật quý giá, anh có thể đi tới thành thị lớn giao cho nhà bảo tàng,
hoặc là lưu hai năm tìm cơ hội đem đi đấu giá, vật đó là do tổ tông của
anh truyền xuống tới, không trái pháp luật!
- Đấu giá?
Hứa Lục mơ hồ.
Tần Mục liền giải thích:
- Anh đừng hỏi nhiều như vậy, về nhà giấu kỹ, qua vài năm muốn đổi tiền
thì trực tiếp tìm tôi, tôi là thôn trưởng Tần Mục tại Tây Sơn thôn!
Hứa Lục đột nhiên trừng to mắt, không tin hỏi:
- Anh…anh là thôn trưởng?
Tần Mục hừ một tiếng nói:
- Sao vậy, không giống sao?
Hứa Lục lắc đầu, lại gật gật đầu, trong lòng thầm nói có mấy thôn trưởng có thể giống như anh vậy, chỉ huy đồn trưởng đồn công an xoay quanh?
- Sau này trở về làm việc cho siêng năng, cai thuốc lá, để dành tiền vài năm. Chỉ cần anh chịu cực, làm người kiên định, trong nhà có dư, con
gái nhà ai không thích gả cho anh?
Tần Mục bắt đầu giáo dục Hứa Lục.
- Ai! Trong nhà tôi có chút thủ nghệ, hiện tại lại không nổi tiếng,
quanh năm suốt tháng không có người đến tìm, hỗn không nổi nữa.
Vừa nghe Tần Mục nói như vậy, Hứa Lục đem chuyện thương tâm nói ra, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu nói:
- Mẹ tôi hiện tại đều nằm trên giường, nghe bác sĩ nói bệnh không nặng
nhưng phải bồi dưỡng, ăn toàn đồ ăn đắt tiền. Nhà tôi có ba mẫu đất, tôi lại không cưới vợ, chiếu cố tới lui trong nhà không còn đồng nào. Nhìn
thấy thân thể mẹ tôi ngày càng kém, tôi đem cầm cố mượn ít tiền mua
người vợ, muốn xung hỉ cho mẹ tôi.
Nói xong hắn ồm ồm khóc lên.
Lúc ban đầu vẫn chỉ là nức nở, dần dần thanh âm càng lúc càng lớn, khiến trong lòng Tần Mục cũng rất khó chịu, gian nan vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Sao vậy, trên trấn không trợ cấp sao?
- Trên trấn cũng nghèo ah, nói là Hà Tử trấn là thôn trấn nghèo nhất Tây Bình huyện, có nhìn thấy trên trấn có người giàu sao?
Hứa Lục thấp giọng nói.
Tần Mục gật gật đầu, Tây Bình huyện đăng ký huyện nghèo trên địa khu,
hay thật, nhiều nơi khốn cùng như thế đều rơi vào trên đầu Tần Mục, làm
tâm tư của hắn càng thêm âm trầm.
- Như vậy đi, đem mẹ anh đưa tới chỗ tôi, tôi chỉ ở một mình, có thể chăm sóc, tôi ra tiền.
Tần Mục cắn răng, nói thẳng.
- Anh…
Hứa Lục sửng sốt, ngây ngốc nhìn Tần Mục.
- Nhanh đi, tìm người chuyển đồ đạc qua đi.
Tần Mục cắn chặt răng, từ khi Hồ Ngũ Đa cùng Chu Tiểu Mai đi Quảng Châu, bên người hắn không có người khỏe mạnh lao động thật khó xoay sở. Trong thôn người nào có chút khí lực đều đi theo lão Lâm nhìn hắn chê cười,
cho dù là mấy người đàn ông ở gần cũng không dám trắng trợn đến làm việc với hắn. Huống chi Hứa Lục có nhược điểm nằm trong tay hắn, khi làm
việc nhất định càng dụng tâm.
Tần Mục cũng không phải người có lòng dạ quá mức, nhưng nếu có điều kiện có lợi như vậy còn không dùng, như vậy cũng uổng phí hắn lăn lộn quan
trường.
- Đúng rồi, tổ tiên của anh truyền xuống tay nghề gì đây?
Hai người ra khỏi nhà gỗ, trước khi chia tay Tần Mục thuận miệng hỏi một câu.
- Phá núi!
Hứa Lục ồm ồm nói.
Ba tên bắt cóc cùng Lý Kim Bưu đã bị nhóm công an áp giải về đồn, Lưu
Đại Hữu nói với Tần Mục chuyện này phải báo lên trên huyện, tập trung
toàn bộ cảnh lực truy bắt tù trốn trại. Hắn muốn đưa hai người Tần Mục
về Tây Sơn thôn, sau đó quay về xử lý vụ án.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy anh là một đồn trưởng không theo sát một
chút sao được? Như vậy đi, anh lái xe đến trên trấn, tôi cùng Hà Tinh
tìm xe quá giang về là được.
Lưu Đại Hữu nghe Tần Mục nói có đạo lý, không dây dưa, chạy nhanh về đồn công an, cũng không để hai người Tần Mục tìm xe quá giang mà trực tiếp
phái phó đồn trưởng lái xe tiễn bọn họ. Phó đồn trưởng biết vụ án này
nếu chứng thực xuống, ít nhất Lưu Đại Hữu cũng sẽ được điều lên huyện
cục đảm nhiệm đại đội trưởng hình trinh, giờ phút này phải làm tốt quan
hệ với hắn, như vậy vị trí đồn trưởng khẳng định sẽ không mất, vì vậy
không chút tự cao tự đại thống khoái đáp ứng.
Trước khi đi, Lưu Đại Hữu vỗ vai Tần Mục giới thiệu với phó đồn trưởng,
nói hắn là huynh đệ của mình, trên đường cẩn thận một chút. Phó đồn
trưởng nghe được hiểu ý, ánh mắt nhìn Tần Mục liền nhiệt tình hơn rất
nhiều.
Một đường xóc nảy quay về Tây Sơn thôn, Tần Mục mời phó đồn trưởng vào
trong thôn thăm viếng. Phó đồn trưởng Vương Chí đang lo lắng không cơ
hội thân cận với Tần Mục, nghe đề nghị này lập tức ngừng xe Jeep ở ven
đường, khóa xe sau đó cùng Tần Mục đi lên núi.
Tần Mục hiểu được ban đầu một màn tam đường hội thẩm trong sở đã cấp cho các cán bộ trong trấn ấn tượng mình là một kẻ cứng đầu, nếu như không
có gì bất ngờ xảy ra Vương Chí nhất định sẽ ngồi lên vị trí đồn trưởng
đồn công an, sau này trong thôn có chuyện gì va chạm sẽ phải phiền toái
Vương Chí, vì vậy cũng có tâm tư giao hảo với hắn.