Thanh Quan

Chương 1087: Chương 1087: Triệt để nhắm vào. (2)




Năm năm, Phương Chấn Bang không đi, Quốc Thụy Tường cũng sẽ bị gác lại năm năm. Làm thành thị phó tỉnh cấp, nếu chủ tịch muốn điều đi nơi khác cũng phải nhìn xem là nơi nào dám tiếp nhận. Hơn nữa hắn đã hoạt động trong Châu Nghiễm nhiều năm, tài nguyên trong tay nếu đổi thành thị khác không khả năng lập tức có được, cho nên Phương Chấn Bang không đi, người khó chịu là Quốc Thụy Tường.

Kế Đỉnh Thịnh là tâm phúc của hắn, tự nhiên đem sự tình quy tội cho Tần Mục. Vì sao Phổ Thượng còn lưu lại mảnh đất trống như vậy, nói rõ Tần Mục đã sớm kế hoạch trước. Nhà máy tinh viên là lá bài tẩy lớn nhất của Tần Mục, nếu Tần Mục rơi đài, nói không chuẩn nhà máy tinh viên sẽ rơi vào trong tay Quốc Thụy Tường. Người sáng suốt đều nhìn ra được, nói là Phương Chấn Bang cố gắng thúc đẩy việc xây dựng nhà máy tinh viên trong Châu Nghiễm, nhưng nói thẳng ra chính là giao dịch giữa Tần Mục cùng Phương Chấn Bang mà thôi. Tần Mục lấy nhà máy tinh viên làm lợi thế, đổi lại địa vị tăng lên trong quan trường Châu Nghiễm, mà Phương Chấn Bang chỉ cần danh nghĩa, việc xây dựng nhà máy cụ thể đều phải do Tần Mục quyết định. Chỉ cần đánh rơi Tần Mục, văn phòng khai phát tự nhiên không thể tiếp tục dùng người của Phương Chấn Bang.

Cho nên kế hoạch bị gác sang một bên lại bị Quốc Thụy Tường nhặt lên, người thực hiện cụ thể chính là Kế Đỉnh Thịnh. Quốc Thụy Tường không tham dự, chỉ báo với hắn nên một vừa hai phải.

Làm cho Quốc Thụy Tường không ngờ chính là ngay trước mặt các lãnh đạo thành ủy, Kế Đỉnh Thịnh đưa ra đề nghị chạm cốc với Tần Mục. Dù hắn muốn xử lý Tần Mục, cũng không nên trắng trợn như vậy đi.

Quả nhiên Tần Mục không thể từ chối, ly rượu hai người dần dần tiếp cận, thoạt nhìn cổ tay Kế Đỉnh Thịnh nhấc lên, miệng ly rượu cao hơn ly rượu của Tần Mục một chút. Ý tứ là hạ thấp Tần Mục, cũng khiến cho Phương Chấn Bang cùng Hình Bảo Bình chú ý.

Hai người hiện lên nụ cười, đều muốn nhìn xem Tần Mục dự tính nên ứng phó như thế nào.

Dựa theo mọi người phỏng chừng, Tần Mục không có tính khí giấu tài, phỏng chừng sẽ nâng ly rượu của mình cao hơn. Ai ngờ khóe môi hắn mỉm cười, như không chứng kiến động tác của Kế Đỉnh Thịnh, vẫn ổn định cầm ly rượu đưa tới.

Rốt cục còn rất non thôi, trong lòng Kế Đỉnh Thịnh có chút đắc ý, khóe mắt liếc Quốc Thụy Tường.

Nhưng cảnh tượng chạm cốc không xuất hiện, ngay lúc hai ly rượu sắp chạm nhau, Tần Mục đột nhiên đặt ly rượu xuống bàn, đứng lên xin lỗi vài vị lãnh đạo, nói có nhà đầu tư gọi điện thoại tới, phân phó Văn Nhập Hải cẩn thận tiếp đãi tốt các vị đại lão Châu Nghiễm, xoay người đi ra cửa nghe điện thoại.

Vẽ mặt! Loại hành vi này rõ ràng là không nể tình, so với trần trụi vẽ mặt càng làm cho người khó chịu. Bên trong buổi tiệc có những ai, đều là nhân vật hạng nhất hạng nhì Châu Nghiễm, ở trước mặt họ đã nói là chạm cốc, nhưng Tần Mục lại đột nhiên rời đi, làm Kế Đỉnh Thịnh xấu hổ bưng ly rượu ngẩn người, còn có thủ đoạn nhục nhã nào hơn như vậy làm người khó chịu nổi đây? Sắc mặt Kế Đỉnh Thịnh thoạt đỏ thoạt trắng, ngón tay cầm ly rượu hận không thể lập tức ném xuống đất mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng.

Mỗi người đều nhìn ra được mâu thuẫn giữa Kế Đỉnh Thịnh cùng Tần Mục không thể điều giải. Nhưng bọn họ chỉ vui vẻ nhìn xem cuộc vui, thuộc hạ càng đấu dữ dội thì địa vị lãnh đạo càng ổn định. Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường giao tiếp ánh mắt, một luồng điện vô hình lướt qua giữa tầm mắt của hai người.

Tần Mục quả thật có điện thoại, đương nhiên lấy lý do này tước mặt mũi của Kế Đỉnh Thịnh khiến cho hắn cũng thật cao hứng. Theo tư thế cầm ly rượu của Kế Đỉnh Thịnh thì hắn đã cảm giác được, vị trí của người này trong trung tầng quan viên vẫn luôn vượt xa, hiện giờ Tần Mục đứng ra giành đi danh tiếng của hắn, thậm chí còn nổi bật áp hắn một đầu, điều này làm kẻ đã quen ngang ngược như hắn không cách nào chấp nhận. Hắn muốn dùng hành động chạm cốc đánh rơi mặt mũi Tần Mục trước các vị lãnh đạo, như vậy chỉ cần không cho mưu kế của hắn thực hiện là được. Cho dù không có cuộc điện thoại này, Tần Mục vẫn sẽ nghĩ biện pháp khác thoái thác, tóm lại ở trong lòng hắn không hề có dự tính giải hòa với người kia.

Nếu giờ phút này giải hòa với Kế Đỉnh Thịnh, Phương Chấn Bang sẽ nhìn mình thế nào? Vừa mới xây dựng tín nhiệm với Phương Chấn Bang, chỉ sợ trong quan hệ sẽ xuất hiện sai lầm.

Tần Mục đi đến cuối hành lang, chuyển di động, vang ra thanh âm tiếng cười của Doãn Chiếu Cơ. Hiện tại Tần Mục có chút sợ gặp người đàn bà này, không ai biết trong lòng nàng rốt cục đang có ý tưởng gì khác. Tần Mục nghe trong tiếng cười của nàng mang theo vẻ cứng rắn, bất đắc dĩ hỏi:

- Doãn Song Song tiểu thư, không biết cô lại có việc vui gì, có cần tôi tặng lì xì cho cô không?

Doãn Chiếu Cơ lại cười, hạ giọng nói:

- Nghe nói Hàn Tuyết Lăng đã đến Châu Nghiễm, không biết Tần bí thư có thể giúp một việc đem phu nhân của anh cho tôi mượn hai ngày?

Loại đề nghị này từ trong miệng Doãn Chiếu Cơ nói ra nghe thật sự khó chịu. Trước khi hắn hiểu lầm Hàn Tuyết Lăng cùng Ruth, đó là vì ở thời gian sai lầm xuất hiện ở địa điểm sai lầm, lại thấy được hình ảnh không đúng, nhưng người đàn bà Doãn Chiếu Cơ kia, ở trên người nàng xuất hiện chuyện gì cũng đều là bình thường. Tần Mục biết nàng luôn muốn tìm Hàn Tuyết Lăng phân cao thấp. Nhưng hắn làm sao để cho vợ mình phải hủy kỳ nghỉ vào chuyện không đâu, vì vậy lập tức cự tuyệt nói:

- Thật xin lỗi, vợ chồng chúng tôi đã lâu không gặp nhau, chỉ sợ không thể làm theo ý của Doãn tiểu thư.

Doãn Chiếu Cơ lại cười đầy phóng đãng:

- Chỉ cần hai ngày là được thôi, nếu anh cảm thấy có hại, tối nay tôi cùng anh, anh nói thế nào?

Doãn Chiếu Cơ thật dám nói chuyện, trong thanh âm tràn ngập khiêu khích lẫn mờ tối.

Đầu bên kia truyền ra tiếng thở dốc kịch liệt khiến vùng bụng Tần Mục mơ hồ có chút lửa nóng. Người đàn bà kia quả nhiên dám nói dám làm, vừa nói ra một câu như vậy thì đã bắt đầu giở trò trong điện thoại. Tần Mục hít sâu một hơi thật dài, dị thường bình tĩnh nói:

- Doãn tiểu thư, xin tự trọng, tôi còn có bữa tiệc, cứ như vậy đi.

Nói xong không chờ Doãn Chiếu Cơ nói chuyện đã cúp điện thoại.

Bên kia điện thoại, Doãn Chiếu Cơ xõa tóc rối bời, đúng như ý nghĩ của Tần Mục, nàng mặc chiếc áo ngủ thật gợi cảm, dựa vào sô pha nhìn ti vi đang chiếu hình ảnh nóng bỏng. Sắc mặt nàng đỏ hồng vươn tay vào áo ngủ, mị nhãn như tơ tự nhủ:

- Hàn Tuyết Lăng, tôi cũng không tin chuyện gì tôi đều kém hơn cô. Hừ, khối thịt béo như Tần Mục tôi nhất định phải ăn vào miệng, đến lúc đó bản thân tôi muốn nhìn xem một chút rốt cục hắn lưu luyến cô nhiều hơn hay lưu luyến tôi nhiều hơn.

Nói xong ngón tay trong vạt áo lại lướt vài cái, sau đó phát ra tiếng kêu cao vút.

Tần Mục không nghĩ tới mình biến thành khối thịt béo trong miệng Doãn Chiếu Cơ, quay trở về bàn tiệc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.