Thanh Quan

Chương 612: Chương 612: Tự biên tự diễn. (1)




Ads Quản Bình Triều âm thầm đắc ý, hắn nhận được tin tức Tần Mục và Kim Hi Nhi lái xe rời khỏi một mình, vì vậy mới dùng chiêu giá họa. Không nghĩ tới Tần Mục cùng Kim Hi Nhi phối hợp như vậy, điện thoại của bí thư huyện ủy một nữ nhân có thể tùy tiện tiếp sao? Giá họa này có thể đốt lên người Tần Mục, người nào không biết Hàn Tuyết Lăng có bao nhiêu lợi hại, một cước có thể đá một nam nhân một trăm ký bay hai ba mét đấy.

Bàn tay Hàn Tuyết Lăng nhỏ bé dùng sức, thân thể run nhè nhẹ. Quản Bình Triều cảm thấy hỏa hầu còn chưa đủ nên nói vào:

- Nghe nói Tần Mục tại Lan Trữ Thanh Thao, thậm chí huyện Tây Bình bên kia đều có vài nữ nhân. Biểu muội ah, nam nhân gặp dịp thì chơi thì có thể nhắm mắt mở mắt, thế nhưng mà cả ngoài lắc lư ở bên ngoài, quả thực biểu muội em nhìn qua trong mắt. Lão Hàn gia chúng ta cũng chẳng kém gì lão Tần gia, đây chẳng phải chủ tâm ép buộc không?

Con mắt Hàn Tuyết Lăng dần dần híp mắt, khóe miệng chậm rãi mỉm cười. Nàng giống như không nghe Quản Bình Triều nói, dừng ngữ khí kỳ quái nói:

- Biểu ca, em phải làm như thế nào?

Quản Bình Triều thấy Hàn Tuyết Lăng bị lời của mình kích thích, luôn miệng nói:

- Náo với hắn, náo tới mức gà chó không yên, làm cho cả thành phố Đằng Long nhìn thấy diện mạo của Tần Mục này.

Hàn Tuyết Lăng mặt mũi tràn đầy sầu khổ nói ra:

- Thế nhưng mà em làm gì có chứng cớ trong tay, anh bảo em náo như thế nào. Gia gia cùng cha đang ở đây, nếu em chỉ nói miệng cũng không thể thuyết phục bọn họ. Đến lúc đó chính mình xấu mặt thì được không bù mất.

Con mắt Quản Bình Triều sáng ngời, nói ra:

- Biểu muội, chuyện này còn không đơn giản, anh tìm cách cho em bắt được chứng có là được rồi. Biểu muội bị khi phụ sỉ nhục, đây là chuyện biểu ca không nhìn được, Tần Mục này cũng quá không để lão Hàn gia chúng ta vào trong mắt, gương mặt lão gia tử cũng không đẹp mắt.

Hàn Tuyết Lăng cười ngọt ngào, nhìn qua Quản Bình Triều gật đầu nói:

- Biểu ca, vậy thì đa tạ anh rồi.

Quản Bình Triều cười ha hả, nói ra:

- Hả giận cho biểu muội, không có gì, không có gì.

Hắn cười đứng dậy đi ra ngoài, lại không có nhìn thấy con mắt Hàn Tuyết Lăng đã híp lại, mang theo xem thường nhìn qua bóng lưng của hắn.

Đến cục công an thành phố, Tần Mục trao đổi với Kim Hi Nhi vài lần sau đó tỉnh ngủ, xấu hổ nói xin lỗi với Kim Hi Nhi.

Kim Hi Nhi lúc này cũng có chút không rõ nhìn Tần Mục. Nhìn bóng lưng Tần Mục rời xe, nàng ngơ ngác ngồi đó nhìn bóng lưng Tần Mục biến mất và trong lòng đầy bất đắc dĩ.

Lúc nàng muốn khởi động ô tô, thời điểm định lái xe đi thì cửa tay lái phụ có người mở ra, một thanh dao găm sáng bóng đặt lên cổ của nàng. Nàng còn chưa kịp kinh hô thì phía sau xe có người chui vào, giọng đè nặng ra lệnh:

- Kim tiểu thư, nếu như không muốn gương mặt xinh đẹp của cô có vài vết dao, co tốt nhất nên thành thành thật thật.

Kim Hi Nhi là nhân vật trong đại gia tộc đi ra, có hạng mục huấn luyện chuyên môn sau khi bị bắt cóc tự bảo vệ mình, nàng trả lời ngay:

- Các người muốn tiền không sao, chỉ cần có thể cam đoan tôi an toàn, muốn bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng.

Hai người khống chế Kim Hi Nhi ngồi vào băng ghế sau, một người trong đó dùng dao găm uy hiếp Kim Hi Nhi, một người khác thì ngồi vào ghế lái. Cũng không biết hai người xuất phát từ tâm lý gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, lại không thấy lái xe, cũng không có rời đi.

Tần Mục đi vào đại viện, đột nhiên vỗ đầu một cái, lại xoay người trở về. Xách tay và điện thoại của hắn đặt trong xe Kim Hi Nhi xe không có lấy ra, vừa mới tỉnh ngủ có chút mơ hồ.

- Đến.

Người trong xe thấp giọng nói một câu, người điều khiển xe khởi động ô tô.

- Các người muốn làm gì? Các người muốn làm gì?

Kim Hi Nhi nhìn thấy thân ảnh Tần Mục đi tới đại viện, trong nội tâm lập tức bối rối.

- Thành thật một chút.

Bên nam tử cầm dao găm ép sát Kim Hi Nhi vài phần, tay còn lại khống chế tay của nàng.

Đèn ô tô mở ra, ngọn đèn mạnh khiến Tần Mục đưa tay che mặt. Ngay sau đó hắn dừng lại thì chiếc xe con truyền ra tiếng ma sát bén nhọn, tên lái xe giẫm chân ra thật mạnh đụng vào Tần Mục.

- Không!

Kim Hi Nhi hét thảm một tiếng, hai mắt trắng dã và bất tỉnh.

Đợi đến lúc Kim Hi Nhi tỉnh dậy thì tầm mắt toàn màu trắng. Thân thể nàng không có bị thương tổn, nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, hai tay chống giường ngồi dậy.

- Kim tiểu thư, cô tỉnh rồi?

Bên giường có một cảnh sác hỏi.

- Tần Mục thế nào, Tần Mục như thế nào rồi?

Vừa thấy cảnh sát thì Kim Hi Nhi lập tức hỏi thăm.

Nhân viên cảnh sát trên mặt hiện ra biểu lộ khó xử, trầm mặc một chút, nói:

- Kim tiểu thư, thỉnh cô trấn định. Tần bí thư hiện tại đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, hiện tại đã tỉnh rồi.

Kim Hi Nhi lộ ra buông lỏng, vỗ ngực nói:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nhân viên cảnh sát gật gật đầu, sau đó cầm cái ghế bắt đầu hỏi thăm Kim Hi Nhi chuyện xảy ra tối qua.

Tần Mục đột nhiên gặp tai nạn xe cộ, tác động tâm tư không ít người. Trên có Vạn Hữu Niên, dưới có cán bộ Thanh Thao Lan Trữ, một đám đều tới thăm Tần Mục, nhưng mà chính thức ở lại bên người Tần Mục là chính phụ phu nhân Hàn Tuyết Lăng và Cừu Tiểu Bằng từ kinh thành về gấp.

Bên giường săn sóc đặc biệt, một lọ hoa tươi tỏa hương thơm. Người thăm bệnh đã rời đi, ngay cả Hàn Tuyết Lăng cũng bộc phát ngồi xe về nhà nấu súp cho Tần Mục.

Tần Mục bị xe đụng, Kim Hi Nhi bị cảnh sát giải đi, chuyện này hoàn toàn vượt qua dự kiến của mọi người. Hắn hiện tại quan hệ tới vài chuyện, mà người đối lập của hắn trong mấy chuyện này đều cụp đuôi, không dám mạo hiểm đưa đầu ra. Mà ngay cả Hàn Băng cùng Quản Bình Triều đều cảm thấy chuyện này xuất hiện quá đột ngột, càng không dám khuyến khích Hàn Tuyết Lăng náo lớn.

Hàn lão gia tử chưa có tới thăm Tần Mục, Hàn Đại Bình đã tới một lần, nói cho Tần Mục nghe mấy ngày nữa lão gia tử phải về, bảo Tần Mục an tâm dưỡng bệnh, hắn sẽ đốc xúc ngành an ninh phá án.

Vạn Hữu Niên cũng mang tin tức tốt tới, cấp trên rất hứng thú với báo cáo của Vạn Hữu Niên đưa lên, tổ điều tra cũng nhanh chóng đi tới, dùng cách nói của Vạn Hữu Niên thì Đằng Long nhất định sẽ có cục diện mới, kỳ thật ý tứ mờ mịt chính là Vạn Hữu Niên hắn sẽ đi tới cương vị cao hơn. Đối với chuyện này Tần Mục nói chức mừng liên tục, lại lấy cớ thân thể không khỏe, không thể chúc mừng Vạn Hữu Niên.

Vạn Hữu Niên khoát khoát tay, bảo Tần Mục an tâm tĩnh dưỡng, cũng mịt mờ nói cho Tần Mục nghe, có tin tức nói nội dung ký kết của Tần Mục cùng tập đoàn Tam Tinh đã rơi vào trong tay kinh thành, rất có bộ dáng dùng hình thức của Tần Mục mong đợi chuyện hùn vốn với nước ngoài. Lần này cả quan trường Đằng Long sẽ nghênh đón mùa xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.