Thanh Quan

Chương 970: Chương 970: Tứ lượng bạt thiên cân. (1)




Chuyện đã đến mức này, Tần Mục cũng chỉ lựa chọn tiếp nhận. Hắn đến đây hoàn toàn là cơ duyên xảo hợp, nhưng thiếu chút nữa góp mạng vào, hắn tự nhiên không muốn cứ như thế rời đi. Nhưng mà thái độ của Phó Ngọc Bình và Chu quân trưởng tỏ vẻ hiện ra trước mặt, làm quan vẫn phải trôi theo dòng nước.

Đợi đến lúc Phó Ngọc Bình đi rồi, Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy Phó Ngọc Bình lợi nhuận đầy bồn đầy bát, trong nội tâm cũng có chút không thoải mái, nghĩ lại lại mang theo vài phần hương vị. Phó Ngọc Bình dùng Chu quân trưởng đánh bài áp bách, hắn cũng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.

Trong lòng của hắn vẫn tìm đối sách, thân thể cũng có chút mỏi mệt, trùng hợp lúc này Lưu Đan mang cháo nóng đi vào, vừa thấy Tần Mục trong tay cầm hoa quả, nhất thời cũng có chút nổi giận, cầm hoa quả trong tay Tần Mục ra, ném vào trong thùng rác. Tần Mục sững sờ, nhìn thùng rác như có điều suy nghĩ.

Lưu Đan nói:

- Những cái trai này có nhiều đường, không được ăn, ngươi không muốn vỡ dạ dày đấy chứ?

Nói xong nàng đặt cháo lên bàn, cầm muôi đưa lên, ôn nhu nói:

- Ngoan nghe lời húp cháo, sau đó ngủ một giấc. Thân thể của anh còn yếu, không thể chà đạp như vậy.

Tần Mục dở khóc dở cười phối hợp ôn nhu với Lưu Đan, ngoan ngoãn hé miệng.

Không thể dấu diếm được, Lưu Đan đúc cháo nóng cho Tần Mục, tự giác ăn vào. Tần Mục hiện tại lên cấp làm cha, điện thoại phải gọi về. Đã nửa tháng không có tin tức, Lưu Đan gọi là "Dấu diếm" chỉ là lừa người dối mình mà thôi, mà đám người Tần lão gia tử cũng không có lựa chọn điều tra. Nếu không có hài tử, Tần Mục nửa tháng không có tin tức, đây là chuyện không hợp thói thường.

Âm thanh điện thoại vang lên, sắc mặt Tần Mục ngưng trọng. Đời trước hắn không có con, tiểu sinh mệnh này đã khiến cảm giác trong lòng của hắn không rõ ràng, cầm điện thoại có chút run rẩy.

Cùm cụp một tiếng, điện thoại chuyển được, Hàn Tuyết Lăng giọng nói bình thản truyền tới.

- Alo!

Giọng nói âm hàn không tình cảm, điểm này không phú hợp phong cách của nàng, Tần Mục bờ môi run run vài cái, trong cổ họng như có cái gì chặn lại, cũng chỉ nói một chữ:

- Alo!

Hai người đồng thời trầm mặc, chỉ nghe tiếng hít thở của nhau. Tần Mục cảm thấy ngực như có cái gì đó nổ tung, làm cho hắn không khống chế nổi đau lòng cùng lo lắng. Qua hơn nửa ngày, Hàn Tuyết Lăng lạnh như băng nói ra:

- Cũng biết điện thoại về rồi à? Cửu Giang bên kia phong cảnh rất tốt a.

Oán khí nồng đậm, xua cũng không xua tan. Một câu này qua đi hia người lại trầm mặc. Tần Mục với tư cách một nam nhân, giải thích quá nhiều là không trầm ổn, không giải thích càng khiến Hàn Tuyết Lăng tăng thêm oán khí. Hắn xoắn xuýt và nói:

- Con nên đặt tên là Bình An, Bình An còn tốt hơn mọi thứ.

Trong lời hắn nói mang theo thổn thức, nếu không phải Chu quân trưởng thì hắn sợ rằng khó qua trận đại hồng thủy này, đã đi tới địa phủ. Có rất ít ẩn dấu Tần Mục bị suy nghĩ của mình làm tươi cười, miễn cưỡng khống chế cười ra tiếng.

Hàn Tuyết Lăng phi một tiếng, nói ra:

- Có người làm cha như anh sao? Em và con suýt nữa không gặp được anh. Bình An, hài tử vừa sinh ra đã không được bình an, trong gia đình chúng ta, anh có muốn con bình an vượt qua cả đời sao?

Tần Mục trầm mặc, hắn đặt tên "Bình An" ý ẩn dụ rất sâu, lại bị Hàn Tuyết Lăng cự tuyệt, hắn đành phải nhường cho nàng thôi, suy nghĩ và nói:

- Bình An là nhủ danh, tên gọi là Tần Chính a. Đứa nhỏ này, ai.

Tần Mục ý tứ rất rõ ràng, có nhân tố gia đình, nếu đứa nhỏ này lớn một chút sợ rằng cũng đi chính đồ.

Hàn Tuyết Lăng mở máy hát lên, bắt đầu hỏi thăm Tần Mục những ngày này đang làm cái gì. Tần Mục hàm hàm hồ hồ, chỉ nói cho Hàn Tuyết Lăng bên này đang cứu trợ, điện thoại không gọi được, không có cơ hội mở ra. Loại cách nói hàm hồ này khiến người ta hoài nghi, Hàn Tuyết Lăng lâm vào trầm mặc, qua cả buổi mới nói.

- Vậy sau này gọi con là Bình An đi.

Tần Mục mí mắt nhảy lên, nữ nhân vừa sinh con đúng là mẫn cảm và yếu ớt, hắn ôn nhu nói:

- Qua mấy ngày nữa anh sẽ quay về kinh thành, đến lúc đó em nên chờ mấy ngày.

Cúp điện thoại, Tần Mục bắt đầu gọi về nhà báo bình an, thẳng đến khi y tá tiến đến, Tần Mục mới cúp điện thoại.

...

Nghỉ ngơi hai ngày, Tần Mục đã khôi phục tốt, Lưu Đan đã rời khỏi Cửu Giang tiến về trước Quảng Châu, chuẩn bị trao đổi với Trương Thúy chuyện công việc.

Tần Mục lúc này đi ra, thời điểm hắn tới cao ốc thị ủy, cơ hồ tất cả thần kinh đều bị hắn tác động. Tần Mục trên đầu băng bó, xem xét đã biết rõ đã từng trải qua sinh tử. Mà Tần Mục xuất hiện cũng là do Phó Ngọc Bình tận lực an bài, hoàn toàn là lễ truy điệu nguyên cục trưởng cục công an Thạch Trường Nhạc thành phố Cửu Giang.

Thi thể của Thạch Trường Nhạc được phát hiện dưới hạ du, Phó Ngọc Bình cùng Tần Mục nói chuyện mang theo không ít thổn thức. Thạch Trường Nhạc là chủ nhiệm của Cửu Giang, nhưng không ai nghĩ tới nhân vật như vậy lại có kết cục như thế khi mọi chuyện thuận lợi. Trong lời nói Tần Mục cũng hiểu thật rõ, có người bình thường khôn khéo, tới lúc phải trái rõ ràng lại hồ đồ, mà Thạch Trường Nhạc lựa chọn như vậy là tiêu chuẩn "Cán bộ tốt".

Lễ truy điệu trang nghiêm mà nghiêm túc và trang trọng, bí thư thị ủy đi đầu, tất cả viên chúc trong thành phố đều tham gia. Tần Mục nhìn qua Thạch Trường Nhạc nằm lặng ở đó, cúi đầu tỏa thành ý.

Thạch Trường Nhạc được truy điệu là liệt sĩ, là trung ương ban bố xuống, thái độ trực tiếp nói rõ thành phố Cửu Giang lần này sớm cảnh báo tốt, trung ương cầm thái độ ủng hộ. Mà Tần Mục hình tượng đầu băng bó cũng xuất hiện trên truyền thông, trở thành một phong cảnh đặc thù.

Sau lễ truy điệu, Tần Mục tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông. Hắn dùng giọng nói đều đều tỏ vẻ mình là cán bộ Quảng Châu, tại Cửu Giang có lũ lụt cũng nghĩa bất dung từ nói ra.

- Đừng nói tôi là công bộc của dân, cho dù là người bình thường, đụng phải loại tình huống này cũng không do dự!

Cách nói này khiến mọi người yên tâm. Lập tức truyền thông truyền ra, Tần Mục tuổi trẻ mấy tuổi, hình tượng mẫu mực trả lời truyền thông không chút rụt rè, ngẫu nhiên phỏng vấn lãnh đạo thành phố Cửu Giang, nhất là Quách Tự Tại phó chủ tịch quản mảng đập lớn và các quan viên khác cũng rất sợ sệt. Mà Tần Mục đầu bị thương nhưng trả lời rất hời hợt, là hình tượng "Không dùng vật hỉ không dùng mình bi" khiến mọi người tán thưởng.

Bởi vì Tần Mục biểu hiện trên TV cũng truyền vào tin tức của Quảng Châu, hơn nữa mắt sáng ngời, muốn kiến thiết "Thiên đường tiêu phí Quảng Châu" . Có tin tức này này xuất kỳ bất ý, một ít thương nhân Hồng Kông cũng đưa mắt qua Quảng Châu.

Tần Mục biểu diễn một phen, có chút vượt quá dự kiến của Phó Ngọc Bình. Dựa theo đạo lý, cho dù Tần Mục xuất sắc như vậy, hắn dựa vào hành động trong lũ lụt của thành phố Cửu Giang, nhưng mà chiêu này của Tần Mục là thủ pháp tứ lượng bạt thiên cân, làm cho Quách Tự Tại nổi bật đi lên sân khấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.