Thanh Quan

Chương 490: Chương 490: Tung tích Hàn Tuyết Lăng.​




Hắn căn dặn Lưu Đại Hữu phải cam đoan giữ bí mật tin tức Hồ Nguyên Minh bị bắt kéo dài tới ngày mai, đây là điều trọng yếu nhất. Trong lòng Lưu Đại Hữu vốn bất an, nhưng nghe Tần Mục đã bắt đầu bố trí lập tức đem tin tức phong tỏa, bản thân ngồi trong phòng tạm giam nói chuyện với Hồ Nguyên Minh, khiến đầu óc của Hồ Nguyên Minh càng thêm mờ mịt.

Lưu Đại Hữu không đánh không mắng, hơn nữa thần tình hiền lành, chỉ là không cho Hồ Nguyên Minh gọi điện thoại, bên trong lộ ra tình huống quỷ dị. Hồ Nguyên Minh là quan nhị đại, dù không hiểu rõ quanh co bên trong, nhưng cũng biết Lưu Đại Hữu đang ổn định chính mình, không ngừng nghĩ biện pháp du thuyết Lưu Đại Hữu, ám chỉ hắn chỉ cần thả mình thì Lưu Đại Hữu sẽ nhận được lợi ích thực tế nhất định.

Lưu Đại Hữu xác định vững chắc là không buông lỏng, đừng nói hắn không có kết giao gì với Hồ Nguyên Minh, cho dù có kết giao nhưng hắn đã bắt giữ Hồ Nguyên Minh, đã phạm vào kiêng kỵ của Hồ Khai Dũng, nếu hắn không kiên trì rất có thể tiền đồ sẽ tiêu tan, giữa Tần Mục cùng Hồ Nguyên Minh, Lưu Đại Hữu vẫn lựa chọn tin tưởng Tần Mục, đây là tín nhiệm xây dựng suốt mấy năm nay.

Thành phố Đằng Long, huyện Lan Trữ, huyện Thanh Thao, nhất thời biến thành rối loạn, Tần Mục lại thản nhiên kết nối giữa Hạ Chân, Niếp Vinh Bình, Lưu Đại Hữu, Doãn Chiếu Cơ, nắm cả đại thế cục diện, vì vậy vào buổi chiều hắn lặng lẽ lái xe rời khỏi Thanh Thao chạy về biệt thự trên Đằng Long, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Tần Mục nhìn bộ dạng ôn nhu hiền lành của Cừu Tiểu Thiền, không khỏi cười nói:

- Tiểu Thiền, anh hỏi em chuyện này.

Cừu Tiểu Thiền gắp thức ăn cho Tần Mục, nhỏ giọng hỏi:

- Chuyện gì anh?

Tần Mục nghĩ một chút nói:

- Nếu không làm quan, anh ra ngoài kinh doanh, em cảm thấy thế nào?

Cừu Tiểu Thiền sửng sốt, cuống quýt ngẩng đầu lên nhìn diễn cảm nhận chân của Tần Mục cùng gương mặt thật thanh tú, có chút khiếp sợ hỏi:

- Như thế nào, anh muốn từ chức? Hiện tại anh chính là chủ tịch huyện đó!

Tần Mục mỉm cười nói:

- Anh chỉ là hỏi mà thôi, em cảm thấy được thế nào, có phải thật có tiềm chất trở thành phú ông hay không?

Cừu Tiểu Thiền xì một tiếng vui vẻ, khiến Tần Mục thoáng sửng sốt, nàng chỉ vòng quanh biệt thự nói:

- Anh nói một chút đi, chỉ nói tòa biệt thự này thôi anh phải dùng bao nhiêu tiền mới có thể xây dựng đây? Nói đi, đây không phải nhà anh sao?

Tần Mục cười nói:

- Đúng là bị em bắt được nhược điểm, nói như vậy em bảo anh buôn bán có phải càng có tiền đồ hơn làm quan hay không?

Cừu Tiểu Thiền nghe vậy cẩn thận suy nghĩ, thoáng lắc đầu nói:

- Em cảm thấy được anh làm quan vẫn tốt hơn.

Tần Mục nảy sinh hứng thú, hỏi:

- Nói thử xem tại sao vậy?

Cừu Tiểu Thiền làm nũng nói:

- Anh có biết điểm mà anh hấp dẫn em nhất ở đâu không?

Lại nghe nàng ôn nhu nói tiếp:

- Còn nhớ rõ lần đầu tiên không? Lúc đó em nhìn thấy anh răn dạy quở mắng người, cảm giác anh thật có dũng khí cùng chấp nhất, chuyên tâm làm việc vì nhân dân.

- Vốn em nghĩ anh rời khỏi huyện Tây Bình, đời này không còn cơ hội gặp lại nhau, không dám nghĩ nhiều, ai ngờ vừa ổn định tâm tư thì anh lại nghĩ biện pháp điều em tới đây, lúc ấy thậm chí em đã nghĩ cho dù em chết ngay lúc đó chỉ cần ở trước mặt anh, đời em xem như đáng giá.

Lúc này cảm giác giữa hai người như đang chảy xuôi ấm áp.

Bữa cơm chiều đã xong, vốn Tần Mục dự định nghỉ ngơi, nhưng lại nhận được cuộc điện thoại ngoài ý liệu, làm tâm tư hắn nhất thời treo lên.

Là do lão gia tử gọi tới, thanh âm hỏi có chút gấp, trực tiếp hỏi:

- Tiểu Mục, thế cục bên Thanh Thao đã định ra chưa?

Tần Mục có chút nghi hoặc, bình thường ông nội sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện của hắn, cho dù có chỉ dẫn đôi lời cũng chỉ là ám chỉ, lần này làm hắn cảm giác sự tình không tầm thường.

Sau khi nghe xong Tần Mục kể lại, lão gia tử nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, dặn hắn tranh thủ giải quyết xong trong vòng mấy ngày tới, đừng quan tâm chuyện thắng bại, nếu có thể bắt lấy Thanh Thao cùng Lan Trữ là tốt nhất.

Tần Mục cảm giác lời của lão gia tử có vấn đề, kỳ quái hỏi thăm có phải ông có nhiệm vụ gì mới cần giao cho hắn, lão gia tử thở dài nói:

- Tiểu Mục, chuyện của Tuyết Lăng thật không thể giấu diếm cháu nữa.

Trong lòng Tần Mục máy động, dù sao Hàn Tuyết Lăng cũng là vợ hắn, tuy rằng còn chưa động phòng nhưng phải ở bên nhau cả đời, lập tức lo lắng hỏi:

- Ông nội, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Lão gia tử thở dài, không nói rõ cụ thể quá trình, chỉ nói Hàn Tuyết Lăng cùng vài đội viên đặc chủng bị bắt cóc bên Châu Phi, hiện tại cần đại biểu đi đàm phán với đối phương, bởi vì quan hệ tới mạng người, cho nên hai vị lão gia tử hai nhà thương lượng chuyện này để Tần Mục ra mặt là tốt nhất.

Rốt cục vì sao Hàn Tuyết Lăng bị bắt cóc, lão gia tử không nói mà Tần Mục không hỏi, chỉ nói Hàn Tuyết Lăng cần rời khỏi thời gian lâu, cho dù hắn có ngốc cũng biết nàng đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, nhưng hắn không nghĩ ra vì sao nàng bị bắt cóc, với thân thủ của nàng lẽ ra không dễ bị người bắt giữ như vậy đi!

Tần lão gia tử nhắc nhở:

- Tiểu Mục, cho cháu thời gian một tuần chấm dứt mọi việc, sau đó về thủ đô, ông sẽ giáp mặt nói cho cháu biết.

Một tuần chấm dứt, Tần Mục cười khổ, hắn không phải thần tiên, có thể chống đỡ thế cục đã là không dễ dàng, chẳng lẽ lão gia tử nghĩ giống như đánh trận hay sao?

Tần Mục cả đêm không ngủ, Diệp Thạch Bình làm sao có thể nhắm mắt lại. Đoàn đại biểu Triều Tiên đến Đằng Long, thành viên phòng đốc tra xuống cơ sở, trong hai ngày tin tức rất nhanh đã rơi vào tai Diệp Thạch Bình. Ở trong kế hoạch của hắn, phòng đốc tra đi xuống đầu tiên phải lấy khu khai phát khai đao, vì vậy Diệp Thạch Bình liền gọi điện thoại muốn dặn dò Hồ Nguyên Minh một chút.

Nhưng không nghĩ đến hắn gọi điện thoại qua nghe chuông đổ không ngừng nhưng lại không có người nghe điện thoại, làm trong lòng Diệp Thạch Bình sản sinh cảm giác không ổn. Hắn lại gọi điện qua văn phòng khu khai phát, vẫn không có người đón nghe.

Chậm rãi đặt điện thoại xuống, trên trán Diệp Thạch Bình chảy mồ hôi. Hắn biết rõ hiện tại đã đến thời điểm quyết đấu sinh tử. Bước cờ của Diệp Thạch Lỗi hắn vẫn luôn đè xuống, không sử dụng, bởi vì hắn cho rằng giữa mình cùng Tần Mục còn chưa tới thời khắc tranh đấu sống chết. Nhưng hết thảy những gì Tần Mục làm trong Thanh Thao, rõ ràng đã có xu thế cướp đoạt, nếu hắn không phát ra thanh âm của mình, như vậy ở trong Diệp hệ hắn sẽ bị buông tha.

Tần Mục có suy nghĩ của mình, Diệp Thạch Bình cũng có cuộc cờ của hắn. Chẳng qua mắt thấy đã tới thời khắc cuối cùng, Hồ Nguyên Minh lại đột nhiên mất tích. Hắn không tin Tần Mục lớn mật đến mức dám động Hồ Nguyên Minh, dù sao Hồ Nguyên Minh có quan hệ không nhỏ trong tỉnh ủy. Nhưng hắn lại thật không ngờ Tần Mục lại cùng chú của Hồ Nguyên Minh là Hồ Thu Thực kết thù kết oán, hơn nữa Hồ Nguyên Minh làm việc không biết thu liễm, bước cờ này đã bị Tần Mục lặng yên phá giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.