Thanh Quan

Chương 30: Chương 30: Tửu cục, cần ổn. (2)​




Đúng lúc này Bạch Nhược Hàm bưng chén đĩa đi ra, ánh mắt Lưu Đại Hữu chợt sáng lên, ghé sát tai Tần Mục nói:

- Trước mặt cậu không phải có chiêu bài tốt đó thôi.

Từ lúc Bạch Nhược Hàm xuất hiện, tâm tư Tần Mục đã đặt trên người nàng. Nghe Lưu Đại Hữu nói như thế, liền cười nói:

- Lưu đại ca, anh không phải bảo tôi đi cạp váy quan hệ sao?

Hai người quả thật uống không ít, nếu không Tần Mục sẽ không càn rỡ tới mức dùng từ “cạp váy quan hệ” nói ra.

Lưu Đại Hữu cười ha ha, không nhắc tới đề tài này, hô:

- Bác sĩ Bạch, nhìn cô xem, đến nhà tôi còn để cô bận việc. Thúy, mau nhanh lấy cái ghế cho bác sĩ Bạch!

Dựa theo quy củ nơi này trên bàn rượu không có vị trí của phụ nữ, nhưng mọi người đều làm việc trong cơ quan chính phủ, không quá nhiều chú ý. Bạch Nhược Hàm liền cười nói:

- Còn có hai món ăn, trong chốc lát tôi khẳng định cùng Lưu đại ca uống vài chén.

Bạch Nhược Hàm xuất thân trong gia đình quan lại, loại trường hợp như vậy kiến thức không ít, tự nhiên không thể đánh đồng cùng con gái nông thôn.

Mọi người cùng lớn tiếng tán thành, Bạch Nhược Hàm mỉm cười nhìn Tần Mục nói:

- Tần Mục, thân thể anh vừa mới khôi phục, uống ít một chút, nhìn xem, mặt đỏ bừng.

Lưu Đại Hữu cười nói:

- Bác sĩ Bạch, yên tâm đi, sẽ không để cậu ấy uống nhiều.

Bạch Nhược Hàm nghe được lời của Lưu Đại Hữu như có ý khác, khuôn mặt đỏ lên, nói:

- Tôi có gì mà lo lắng, hai người uống, tôi đi giúp Trương tỷ.

Nói xong xoay người quay vào phòng bếp.

- Bất kể nói như thế nào hiện tại Hà Tử trấn cần có chỉ là một chữ “ổn”.

Tần Mục nói chuyện không giống như một thôn trưởng, giống như bí thư đảng ủy bày mưu nghĩ kế:

- Hiện tại trong trấn xem như đã có nhâm mệnh, thật sự không thể xảy ra chuyện xấu quá lớn. Dù sao Lý Đại Đồng cũng là lão nhân trong Hà Tử trấn, bước chân sẽ không cách bí thư quá xa. Vạn nhất để người khác đến, lại làm trái lại cùng đồng chí trên trấn, như vậy chúng tôi dưới cơ sở làm việc thật có chút cản tay.

Ngón tay Tần Mục gõ lên bàn chậm rãi nói.

Cạch, cạch, cach…

Thanh âm gõ gõ có tiết tấu đem hai người dẫn vào rối rắm suy tư trong quan trường Hà Tử trấn.

- Người nhỏ lời nhẹ ah.

Tần Mục cảm giác được năng lượng của mình vẫn quá nhỏ.

Không bao lâu Trương Thúy đã bận rộn xong xuôi, cùng Bạch Nhược Hàm đi ra, kéo hai ghế, Bạch Nhược Hàm ngồi cạnh Tần Mục, Trương Thúy ngồi bên Lưu Đại Hữu.

Cũng không biết là uống nhiều lỡ lời hay trong lòng có ý nghĩ khác, Vương Chí nhìn Chu Thông cười nói:

- Xem xem, hai người trẻ tuổi…

Thanh âm không lớn nhưng mỗi người đều nghe được. Gương mặt Bạch Nhược Hàm đỏ hồng, sinh ra cảm giác lúng túng.

Tần Mục liền bưng chén rượu lên, đem không khí xấu hổ xóa tan, nhìn Trương Thúy nói:

- Trương tỷ, vạn dặm trường thu rốt cục đến cùng, hai bên lãnh đạo thắng lợi gặp nhau, chúng tôi sao, cần phải mời chị cùng Lưu đại ca một chén.

Chu Thông đụng Vương Chí, hai người đều bưng chén rượu lên.

Bạch Nhược Hàm cảm kích nhìn Tần Mục, cũng rất có phong phạm nói:

- Lưu đại ca, Trương tỷ, sau này công tác trong thị trấn cũng đừng quên tôi, không có việc gì đến nhà ngồi chơi một chút.

Nàng thốt ra lời này Vương Chí cùng Chu Thông không rõ, nhưng Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy cao hứng vạn phần, nhất thời uống cạn chén rượu. Bạch Nhược Phàm nhìn chén rượu u sầu, Tần Mục cười cầm lấy, nói với mọi người:

- Vì cảm tạ bác sĩ Bạch chăm sóc tôi trong bệnh viện, tôi giúp nàng uống đi.

Mọi người không đồng ý, Bạch Nhược Hàm đỏ mặt cầm chén nhấp môi sau đó nhét chén vào trong tay Tần Mục.

Tần Mục cười, liền uống cạn chén rượu.

Trương Thúy dùng khuỷu tay huých Lưu Đại Hữu, giải thích:

- Nhìn xem, tôi cho lão Lưu mang chút nước trái cây về, hắn lại không chịu nhớ lấy.

Bạch Nhược Hàm cười nói không sao, cũng không tiếp tục cầm chén rượu.

Mọi người uống rượu trò chuyện, mãi cho tới khi trời tối. Vương Chí cùng Chu Thông cáo từ rời khỏi, Tần Mục vốn định đi nhưng Trương Thúy ngăn cản nói:

- Trời sắp tối cậu còn muốn lên núi thật không an toàn. Vừa lúc tôi cùng Lưu đại ca phải về thị trấn, ngày mốt con tôi cần đi học, người trong nhà cùng nhau qua nguyên tiêu. Cậu giúp tôi xem nhà hai ngày đi.

Nói xong ném cho Tần Mục xâu chìa khóa.

- Vậy bác sĩ Bạch thì sao? Cùng về với chúng tôi?

Lưu Đại Hữu hỏi một câu, bị Trương Thúy hung hăng giẫm lên chân.

Bạch Nhược Hàm lắc đầu nói:

- Tôi chưa về đâu. Mấy ngày nay nghỉ tôi đi tìm Hà Tinh, nhìn xem có di chứng gì hay không.

Trương Thúy kéo áo Lưu Đại Hữu, hai người giải thích vài câu vật dụng trong nhà cho Tần Mục liền rời khỏi lên xe về thị trấn.

- Em giẫm chân anh làm gì?

Trên xe, Lưu Đại Hữu oán trách Trương Thúy.

- Chỉ biết uống, cũng không có ánh mắt nhìn. Em xem nha, tiểu Tần cùng thiên kim chủ tịch huyện nói không chuẩn còn có chút diễn đâu.

Trương Thúy cười vô cùng thâm ý.

- Ah?

Lưu Đại Hữu uống rượu, ý nghĩ có chút mơ hồ.

- Đừng lo cười, ngày mốt phải đi làm, ngày mai đến chỗ Tiết cục trưởng bái phỏng một chút.

Bóng đêm chậm rãi bao phủ Hà Tử trấn.

Chờ khi không còn nhìn thấy bóng dáng của xe Jeep, Tần Mục chắp tay nhìn Bạch Nhược Hàm cười nói:

- Bác sĩ Bạch…

- Đừng cả ngày bác sĩ Bạch bác sĩ Bạch, anh còn mãi mong mình bị bệnh sao?

Bạch Nhược Hàm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Mục.

- Bạch cô nương?

Tần Mục cũng cười.

- Lại không phải tiểu thư khuê các, gọi cô nương làm gì ah?

Bạch Nhược Hàm bật cười xoay người đi vào nhà.

Tần Mục gãi đầu, hắn thật không thích gọi là Bạch tiểu thư.

Hai người cùng nhau vào nhà, Tần Mục cầm áo khoác trên ghế dựa mặc vào, vừa rồi uống rượu nóng nực nên hắn cởi xuống.

Bạch Nhược Hàm rót hai chén trà, đưa một chén cho Tần Mục, Tần Mục cầm lấy nói:

- Uống xong chén nước này tôi sẽ về.

Bạch Nhược Hàm kỳ quái nhìn hắn, nói:

- Trời đã tối rồi, anh còn về làm gì? Không phải Trương tỷ đã nói rồi sao, để cho anh nghỉ ngơi ở đây, giữ nhà cho chị ấy.

Tần Mục bật cười, không biết Bạch Nhược Hàm có được trí tuệ chính trị gì hay không, chuyến đi này của họ nói không chừng đã bị người nhìn thấy, nếu tối nay hắn cùng Bạch Nhược Hàm ở lại ngôi nhà này, có thể hôm sau sẽ truyền ra lời đồn đãi linh tinh. Hiện tại Tây Sơn thôn là thôn gương mẫu, là thôn làm thí điểm, Tần Mục thân làm thôn trưởng nếu bị người soi mói tật xấu, có chút tỳ vết nhất định sẽ bị người phóng đại đến vô hạn. Vừa tiến vào thập niên 90, vấn đề tác phong của quan chức cán bộ vẫn là hạng mục điểm tựa bị khảo sát.

Bạch Nhược Hàm thấy Tần Mục cười khổ cũng không nói gì, nghĩ lại liền hiểu băn khoăn của hắn, bĩu môi nói:

- Vậy anh nghỉ ngơi thêm chốc lát, nhìn xem anh uống bao nhiêu đây?

Vừa rồi uống rượu xong đi ra cửa Tần Mục cũng có chút choáng váng đầu, giờ phút này nghe Bạch Nhược Hàm nói tới đầu càng thấy nặng. Hắn vịn ghế chầm chậm ngồi xuống, chỉ xuống đất nói:

- Thấy không, cạn hết năm bình, thật nhiều đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.