Thanh Quan

Chương 1207: Chương 1207: Vạch Tấm Màn Đen Ở Uy Bình. (6)




Tần Mục vừa đẩy cửa, ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua hắn, Bạch Quang Lượng vừa cười vừa nói:

- Tần phó chủ tịch, chỉ chờ mình anh thôi!

Tần Mục âm trầm thì tươi cười của Bạch Quang Lượng thoáng giảm bớt, cũng là Bạch Quang Lượng lên tiếng gọi. Bạch Quang Lượng biết rõ, Tần Mục đến đây mang theo thế mà tới, nói chuyện với Tần Mục xong thì không nói gì, bây giờ thấy Tần Mục thái độ cường ngạnh, không có giới thiệu Tần Mục với Mộ Thiên Các.

Tần Mục tự nhiên không có chào hỏi Mộ Thiên Các, mọi người đã vạch mặt, trên quan trường có chút quy củ không cần giả mù sa mưa. Hắn đi đến vị trí của mình, đặt túi xách mạnh xuống, con mắt đảo qua hội nghị, cuối cùng nhìn qua cục trưởng cục công an Mạnh Phàm Khánh, khóe miệng mang theo hàm xúc khó hiểu:

- Mạnh cục trưởng, trị an của Uy Bình của chúng ta tương đối xuất sắc, trước mặt mọi người, xe của bạn tôi bị nện trước mặt mọi người, báo động hai mươi phút không thấy có một cảnh sát nào xuất hiện. Tôi muốn hỏi một chút, Uy Bình còn có phải do đảng chúng ta quản lý hay không, tính mạng dân chúng Uy Bình có được bảo đảm an toàn hay không?

Ai cũng không nghĩ ra Tần Mục ở trong thường ủy trực tiếp nã pháo vào dòng chính đáng tin của Mộ Thiên Các. Dựa theo tư duy của mọi người, Tần Mục ở lại thường ủy là nhân vật thực quyền đó là may mắn, trên tay hắn không có nhiều vốn liếng như vậy, cho nên phải làm gì chắc đó, trước bắt tay vào phạm vi nhỏ mà làm, ổn định thế lực của mình nói sau. Nhưng mà hắn lần đầu vào thường ủy đã tiến công rồi, hơn nữa trực tiếp đem đầu mâu chỉ thẳng vào thường ủy lâu năm, đúng là quá xao động rồi.

Sắc mặt Mạnh Phàm Khánh bình tĩnh, phi thường bình tĩnh trả lời Tần Mục:

- Tần phó chủ tịch, Uy Bình đương nhiên là do đảng giám thị, điểm này không thể nghi ngờ. Ngài gọi điện thoại hai mươi phút chưa thì tôi nghĩ có hiểu lầm gì đó, dù sao Uy Bình phát triển tốc độ rất nhanh, cảnh lực hơi căng thẳng.

Tần Mục gật gật đầu, chậm rãi ngồi xuống, chậm rãi mở xách tay ra, rút tờ giấy bên trong và đọc:

- Mùa hè năm trước ở đồng công an khu Giang Đào và đồn công an khu Thính Lãng Nhai đã từng xuất hiện qua sự kiện tiệm uốn tóc tỉnh xảo trá người qua đường, bị truyền thông của tỉnh đưa tin, sau đó người phụ trách truyền thông bị người ta uy hiếp, chuyện này thế nào?

- Mùa đông năm trước, nhà dân bị người ta cầm dao cướp bóc, người dân điện thoại báo côn an, nửa giờ sau đồn công an không có xe nào chạy đi, mà cục trưởng công an là Niên Xuân lại được đề thăng làm phó đại đội trưởng cảnh sát hình sự của thành phố.

“...”

“...”

Tần Mục chậm rãi đọc tư liệu, sắc mặt trầm tĩnh mà tự nhiên. Mộ Thiên Các nghe Tần Mục chậm rãi nói thì trong mắt đầy tàn khốc, da thịt run run vài cái. Tần Mục quan tâm Uy Bình, Mộ Thiên Các phi thường rõ ràng, nhưng lại không có nghĩ đến Tần Mục lại lôi chuyện cũ của Uy Bình ra, hắn thật sự chắc chắn như thế, lúc này đang buộc mình ra mặt sao?

Mộ Thiên Các tin tưởng vững chắc thủ đoạn của mình rất cứng rắn, mười một thường ủy có bảy phiếu của hắn. Qua sáu phiếu đã đủ xác lập quyền uy, huống chi bảy phiếu, nhưng mà mấy thường ủy gió đầu tường không nói, hắn tin tưởng vững chắc Tần Mục làm khó dễ lần này quá mức qua loa, cũng quá mức cấp tiến, cuối cùng cũng không tìm được thường ủy ủng hộ. Nhưng mà thủ hạ làm việc lưu đuôi nhỏ, loại khó chịu này trong hội nghị thường ủy minh đao minh thương quá khó chịu, trên mặt hắn cũng tức giận, cũng hung ác nhìn qua Mạnh Phàm Khánh.

Mạnh Phàm Khánh híp mắt, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Tần Mục. Đợi đến lúc Tần Mục đọc một đoạn lại một đoạn, thừa dịp uống miếng nước, Mạnh Phàm Khánh hừ lạnh một tiếng.

Giữa phòng hợp im lặng, âm thanh hừ lạnh này chẳng khác gì sấm sét giữa nắng xuân, điều này nói rõ cục trưởng công an đang có ý kiến với lãnh đạo trực tiếp trên danh nghĩa phó chủ tịch thành phố, nếu không sẽ không cho dung mạo, thậm chí quyết định trở mặt với Tần Mục.

Tần Mục không có ngẩng đầu, động tác uống nước dừng lại, mà dừng lại này làm người trong thường ủy treo tim lên, vãnh tai nhìn xem phó chủ tịch này đối chọi gay gắt với Mạnh Phàm Khánh như thế nào.

Ai ngờ đến Tần Mục nhìn qua trẻ tuổi, nhưng mà làm chuyện không có xúc động. Hắn đã dừng lại, sau đó liền mỉm cười buông ly, đặt bút ký nặng nề xuống, cũng không lật tiếp.

Nhìn qua Tần Mục đang mỉm cười, bộ dáng cao thâm mạt trắc, Mạnh Phàm Khánh giải thích nói:

- Tần phó chủ tịch, ngài vừa tới Uy Bình, rất nhiều chuyện cũng không phải biểu hiện ra từ tin đồn như vậy, ngài không nên nghe sai đồn bậy.

Mạnh Phàm Khánh nói câu này quá rõ ràng. Xác thực, tầng trên giải quyết chuyện tầng trên, có rất nhiều địa phương không muốn người biết, nhưng chuyện đã qua mang ra nói lại, hết lần này tới lần khác Mạnh Phàm Khánh nói rõ ràng như thế, trực tiếp biểu lộ ra không ít nơi mang theo màn đen, loại thái độ này quá mức thái quá. Mộ Thiên Các nhíu mày lại, sau đó lại thư giãn ra, vừa cười vừa nói:

- Các đồng chí, Uy Bình đi đến bây giờ là do mọi người cùng ra sức làm việc. Nhưng mà hiện tại cục diện gì cũng tới hạn. Kế tiếp chúng ta thảo luận kế hoạch phát triển Uy Bình.

Trực tiếp bỏ qua khiêu chiến của Mạnh Phàm Khánh cùng Tần Mục, cũng không cho Tần Mục phản kích, Mộ Thiên Các chuyển hướng chủ đề. Nếu như Tần Mục kiên trì vậy thì bị áp một đầu. Tần Mục là phó chủ tịch, mà Mộ Thiên Các là chủ tịch, luận chức vị cao thấp Tần Mục xác thực lâm vào hạ phong, nhưng mà Tần Mục nếu như không nói gì, đây không phải là thỏa hiệp với Mộ Thiên Các, mà là giúp Mạnh Phàm Khánh chiếm thượng phong, vậy thì bản chất đã khác rồi, cho nên Tần Mục cười đứng dậy, lại nói với Mạnh Phàm Khánh:

- Không làm tốt công tác bản chức, bên trong có nhiều vấn đề tồn tại, tôi cho rằng đây chỉ là hiện tượng mặt ngoài, không có bất kỳ ý nghĩa thực tế gì. Mộ chủ tịch, sau này tôi có nhiều chuyện cần hỏi, tôi cần giữ lại ý kiến, còn hy vọng thị ủy nên kiến thiết lại tác phong văn minh và kiến thiết.

Nói xong lời này Tần Mục ngậm miệng không nói, chậm rãi thả bút ký vào cặp.

Tần Mục nói rất đủ, vừa rồi tất cả mọi người nhìn thấy Tần Mục lật sách ra còn có rất nhiều chuyện cục công an không truyền ra, nhưng mà ai có thể biết rõ, Tần Mục trong đó ghi động tác của người nào, ghi chép bao nhiêu chuyện không muốn người ta biết? Nếu cấp trên lấy đó ra đánh giá, sẽ chọc ra bao nhiêu chuyện, bao nhiêu người sẽ rơi đài. Động tác của Tần Mục khiến nhiều người chú ý tới, nếu có được bút ký này và giao lên cho thường ủy, vị trí nhất định sẽ tăng thêm một bước, mà bút ký này cũng không được rơi ra khỏi thường ủy, đầu tiên phải đánh tốt quan hệ với Tần Mục.

Xao sơn chấn hổ. Tần Mục dùng binh pháp Tôn Tử vô cùng xảo diệu. Vừa tới Uy Bình, Tần Mục không có bất kỳ vốn liếng nào, nếu không xuất ra chút đồ vật trên tay, vậy bây giờ tùy tiện một người nào cũng không đặt Tần Mục vào mắt. Hiện tại có bút ký này thì nội tâm nhiều người chấn động, tuy mọi người yên lặng nhưng ánh mắt đã có biến hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.