Tần Mục nở nụ cười, lắc lắc ngón trỏ nói:
- Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chỉ có giả thuyết mới có thể làm người
ta phát tiết được cảm xúc không thể phát tiết trong hiện thực.
Ánh mắt Vân Băng tỏa sáng, giống như lại nghĩ tới điều gì, Tần Mục vội
vàng xua tay ý bảo nàng bỏ qua cho mình. Vân Băng hờn dỗi hừ một tiếng,
đổi giọng hỏi:
- Anh cảm thấy được khủng hoảng kinh tế quả thật sẽ phát sinh sao? Em đã táng gia bại sản đem vốn lưu động đưa cho chuyên gia của anh, nếu bồi
hết anh chịu trách nhiệm mua một tiểu đảo cho em.
Tần Mục cười ha ha, ôm lấy eo nhỏ của Vân Băng, nói:
- Yên tâm đi, chứng minh bất động sản xem như mua bảo hiểm cho em đó.
Nói bảo hiểm, gương mặt Vân Băng chợt đỏ lên, tay trái không tự giác sờ
sờ bụng, ngập ngừng ấp úng muốn nói lại thôi. Tần Mục nhìn nàng, nghi
hoặc sờ sờ trán nàng, nói:
- Có lời gì em cứ nói đi, đừng giấu anh.
Vân Băng ừ một tiếng, cúi đầu thật thấp, mái tóc dài che phủ khuôn mặt của nàng, mơ hồ truyền ra một câu hỏi:
- Tần Mục, thế này, chúng ta vẫn luôn không dùng bao cao su, có phải hay không?
Tần Mục nghe không rõ, cúi đầu kề bên tai Vân Băng. Vân Băng thấy hắn
bại hoại, có chút hờn giận đập lên đầu vai hắn một quyền. Tần Mục lúc
này mới cười nói:
- Làm sao vậy, chúng ta không phải luôn không dùng biện pháp bảo hộ nào sao?
Vân Băng ừ một tiếng, ngược lại vuốt vuốt bụng, lúc này sắc mặt đỏ bừng nghiêng đầu nhìn Tần Mục, bướng bỉnh cười hỏi:
- Nếu có em bé, vậy phải làm sao đây?
Tần Mục dứt khoát nói:
- Sinh thôi, còn làm sao nữa? Tần gia luôn hiếm hoi, em không phải không biết. Hiện tại chỉ còn một mình anh, Tần gia còn cần anh kéo dài hương
khói, phải khai chi tán diệp nhiều hơn.
Vân Băng xì một tiếng khinh miệt, thẹn thùng vô hạn nói:
- Nói thật nhẹ nhàng, nếu thật sự có nhi đồng, còn không phải bị lão bà
của anh khi dễ, em mặc kệ làm chuyện lỗ vốn như vậy đâu, ngày mai em sẽ
đi thắt ống dẫn trứng.
Tần Mục biết nàng chỉ nói đùa, liền cười hì hì nói:
- Vậy khuya nay anh cần phải cố gắng.
Cho dù hai người đã thân thiết với nhau, nhưng một ít vui đùa của Tần Mục vẫn làm Vân Băng ngại ngùng, hừ lạnh một tiếng nói:
- Không được, ngày của em đã đến rồi.
Tần Mục vò đầu, hình như mỗi khi phụ nữ cự tuyệt đàn ông vẫn thường
xuyên dùng lời này làm tấm mộc. Hiện tại Lưu Đan, Ngô Cúc, Cừu Tiểu
Thiền đều đã đi nước ngoài, thân phận của hắn mẫn cảm, không thể dễ dàng ra chơi, Hàn Tuyết Lăng không muốn để hắn chứng kiến mình lớn bụng nên
không cho hắn đến thăm nàng, mỗi lần Tần Mục tìm Tần lão gia tử trò
chuyện nàng liền trốn tránh, cho nên Vân Băng vẫn luôn kề cận với hắn.
Lần này Vân Băng nói ra lời cự tuyệt, Tần Mục có chút không kịp thích
ứng.
Vân Băng cười hì hì, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, em cảm thấy được thời gian gần đây nó không tới được đâu.
Tần Mục sửng sốt, hai tay nắm chặt cánh tay Vân Băng, thấp giọng hỏi:
- Em…em nói cái gì?
Sóng mắt Vân Băng lưu chuyển, kiều mỵ lườm Tần Mục, sau đó cúi đầu không thèm nói tiếp, tay trái vẫn đặt trên bụng, dùng động tác này trình bày
cho Tần Mục biết một sự thật.
- Em có?
Ánh mắt Tần Mục bỗng nhiên trợn to, không thể tin được nhìn Vân Băng.
Vân Băng xì một tiếng nói:
- Mỗi tối anh đều đòi hỏi, lại không dùng biện pháp bảo hiểm, nếu không có mới thật sự là kỳ quái.
Nàng nói xong lời này cảm thấy không giữ miệng, ưm một tiếng vùi đầu vào lòng Tần Mục, dùng sức ôm chặt eo hắn.
Tần Mục bị cảm giác hạnh phúc thật lớn đập vào, Hàn Tuyết Lăng mang
thai, Vân Băng mang thai, hắn sắp làm cha tới hai lần. Hắn khẩn trương
nhìn Vân Băng từ trên xuống dưới, gấp giọng hỏi:
- Ngày mai đi kiểm tra với anh.
- Phi! Còn chưa đầy tháng, có thể kiểm tra ra cái gì. Em dùng giấy thử qua, chứng thật là có.
Vân Băng hít sâu mùi hương đàn ông trên người Tần Mục, cảm giác này làm nàng say lòng không thôi.
Tần Mục lắc đầu, nhận chân nói:
- Anh không phải nói kiểm tra nhi đồng, là nói kiểm tra cho em. Thân thể em không tốt lắm, anh phải bảo đảm chắc chắn em có thể thừa nhận phản
ứng khi mang thai, nếu bác sĩ nói em không thích hợp sinh con…
Tần Mục cắn chặt răng, dứt khoát nói:
- Chúng ta không cần đứa bé này.
- Nói bậy!
Vân Băng lần đầu tiên mắng lời khó nghe, hai tay ôm cổ Tần Mục, cắn vành tai của hắn thấp than:
- Đây là con của em cùng anh, là con của chúng ta, em nhất định phải
sinh ra nó. Thân thể của em tuy yếu, nhưng không nhất định là không thể
có nhi đồng đâu.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Ngày mai đi kiểm tra với anh, không nói thêm nữa.
Vân Băng bất đắc dĩ chỉ đành đáp ứng hắn, vì sự quan tâm của hắn mà cảm
động, cả đêm hai người quấn quýt không thôi, phong cảnh vô hạn.
Ngày kế tiếp Tần Mục kéo Vân Băng đi làm kiểm tra toàn diện tỉ mỉ, lấy
được kết quả làm hai người vô cùng yên tâm. Nhưng bác sĩ đề nghị, vì thể chất Vân Băng không tốt lắm, nên hạn chế chuyện vợ chồng, khiến Vân
Băng làm mặt quỷ với hắn, khiến hắn không ngừng cười khổ.
- Nè, có phải anh lại muốn ngắm nghía cô nương nhà ai nữa hay không?
Trên đường về, Vân Băng ghen tuông hỏi.
Tần Mục lắc đầu trách cứ:
- Em nghĩ rằng anh là ngựa đực, thấy phụ nữ liền nhào qua hay sao?
Buổi chiều Tần Mục dặn Vân Băng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó gọi điện cho
Đan Bưu. Công trình của lão Mã đã bắt đầu, bằng vào khí tràng của lão Mã nói không chuẩn sẽ có chuyện đặc thù phát sinh. Tần Mục biết rõ nguyên
nhân bên trong, ai biết có người nào đỏ mắt, vì vậy đem Đan Bưu giới
thiệu cho lão Mã, xem như thủ đoạn bồi dưỡng Đan Bưu. Nhưng có một cái
gai vẫn luôn lưu trong lòng Tần Mục, không tìm hiểu kỹ càng hắn không
dám dùng Đan Bưu. Đó là mối quan hệ giữa người kia với vị phó bộ trưởng
Bộ tài chính, rốt cục phải xem là liên hệ gì.
Ngay lúc Tần Mục bận rộn, trước khi Dương lão gia tử tại Giang Bắc lâm
chung, đưa ra chỉ thị cuối cùng, vô luận dùng biện pháp gì cũng thừa dịp hiện tại các thế lực trong thủ đô đang công kích Tần Mục mà xử lý hắn,
không được nương tay chút nào.
- Nếu không xử lý Tần Mục, không đầy mười năm hắn sẽ thành khí, đến lúc đó là thời gian hắn đối phó các con!
Dương lão gia tử nói xong câu này, đột ngột qua đời.
Lời dặn của Dương lão gia tử lúc lâm chung lại không hề quên đi quân cờ
có cũng như không là Tần Mục, có thể thấy được uy hiếp ẩn giấu của Tần
Mục lớn như thế nào. Lúc Dương lão gia tử qua đời, cả nước đang trong
thời khắc bi thương, phe phái của Dương Hổ đã lặng yên vươn xúc tu,
trong chính đàn vừa mới gió êm sóng lặng lại cuồn cuộn nổi lên cơn bão
nhỏ.
Sự tình khởi nguyên trong một nhóm thế lực màu xám của Cửu Giang, trong
đó có một nhân vật xưng Đức gia. Theo Dương hệ thao tác, những chuyện
năm xưa của Đức gia đều bị lật đi ra, trực tiếp đưa tới trong mắt bí thư thành ủy tân nhậm Cửu Giang.