Thanh Quan

Chương 722: Chương 722: Vấn đề nan giải Hạ Chân đưa ra. (2)




Trong hai lựa chọn điều cán bộ xuống bộ phận cấp tỉnh và giữ lại kinh thành, Hạ Chân cũng biết, điều xuống bộ phận cấp tỉnh sẽ có tiền đồ hơn ở lại kinh thành, cho nên yêu cầu này của hắn, lại có chút ý tứ làm chậm trễ tiền đồ của Tần Mục.

Nhưng Hạ Chân lo lắng, trong thể chế hiện tại, người trẻ tuổi có tính nhạy bén với thông tin Internet giống như Tần Mục thật sự vô cùng hiếm có. Tất cả mọi người trong chính đàn đều là dân cờ bạc, những lời này nói ra có chút không công bằng, nhưng lần này Hạ Chân quả thật là vô cùng mạo hiểm.

- Mặc dù quân sự hóa tin tức điện tử chỉ là một phòng nhỏ, nhưng chức năng vô cùng trọng yếu, lãnh đạo trực thuộc thuộc về cấp phó phòng, vừa vặn cùng cấp bậc hiện tại của cậu.

Trong lòng Hạ Chân rất khẩn trương, nhưng cách nói chuyện vẫn bình thản:

- Quan trọng nhất là, phòng này là bộ phận mang tính thực nghiệm, cuối cùng có thể đi đến bước nào, vẫn phải xem sự quyết đoán của người lãnh đạo lớn ra sao.

- Quân sự hóa tin tức điện tử?

Ánh mắt Tần Mục lập tức sáng bừng, mặc dù hắn chưa từng nghe qua danh xưng của cơ cấu này, nhưng hắn lại biết, chiến tranh tương lai chính là bầu trời bao la của điện tử chiến. Điều kiện tiên quyết để nước Mỹ bá quyền, cũng bởi vì họ bao trùm tin tức điện tử và căn cứ quân sự toàn thế giới.

Nhưng rốt cuộc đi đến bước này, có thể khiến tiền đồ của mình rơi vào bùn lầy hay không? Tần Mục cau mày. Tuy nói những thứ chứa khẩu hiệu quân đội có một chút đặc thù, nhưng mục tiêu của Tần Mục cũng không phải ở quân đội, chuyện này có chút vượt ra ngoài năng lực của hắn.

Hạ Chân biết chuyện này không dễ quyết định, cười đứng dậy, nói:

- Tần Mục à, mặc dù phòng này có liên quan đến quân đội, nhưng vẫn trong thể chế, cậu cứ trở về suy nghĩ đi.

Tần Mục không cần suy nghĩ, cũng biết phòng này trong tương lai sẽ vô cùng nổi tiếng, hơn nữa cùng với xu thế quốc tế càng ngày càng khẩn trương, phạm vi cơ cấu và chức năng sẽ càng lúc càng lớn. Hắn mím môi đứng dậy, trong đầu cấp tốc xoay chuyển một suy nghĩ, từ từ nói:

- Chuyện này tôi muốn suy nghĩ thêm một chút, cám ơn Hạ Bộ trưởng đã ưu ái.

Hạ Chân hơi thất vọng vì Tần Mục không lập tức đồng ý, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái. Cái Tần Mục suy nghĩ chính là con đường chính trị của bản thân hắn, hắn do dự cũng không có gì đáng trách. Nếu hắn đáp ứng ngay lập tức, sau đó lại đổi ý, lúc này mới thật sự khiến Hạ Chân không vui. Tần Mục là cháu trai của Tần lão gia tử, hắn không thể tự mình quyết định con đường đi sau này, hắn vẫn phải vượt qua cánh cửa của Tần lão gia tử.

Ý tứ nói đến mức này là đủ rồi, Hạ Chân đương nhiên sẽ không giữ Tần Mục lại với lão già cổ hủ này nữa, cười đứng lên nói:

- Cậu nói với Uyển Nhi, ba vấn đề đề xuất kia, tôi đang muốn nghe xem, không biết bây giờ bọn họ có thể qua đây không? Mấy cô gái đó thật sự rất có đầu óc.

Tần Mục khép sách lại, nói:

- Hạ Bộ trưởng, tôi có thể mượn quyển sách này về xem qua không?

Hắn nói như vậy, kỳ thực chính là cho Hạ Chân một tín hiệu vô cùng rõ ràng, hắn đã động lòng. Hạ Chân gật đầu, kêu Tần Mục cứ thoải mái xem, nếu như có thể viết ra một quyển sách kỹ càng hơn thì càng tốt.

Hai người mỉm cười chào tạm biệt. Bản thân Tần Mục tự biết, đối với kiến thức chuyên nghiệp, hắn chỉ là kẻ cưỡi ngựa xem hoa, không thể so sánh với các chuyên gia máy tính. Nhưng về phương hướng đại khái, trong lòng Tần Mục lại rất có tự tin. Ngành tin tức điện tử, nhất định sẽ cuốn sạch vùng đất Thần Châu trong vòng mấy năm tới, nhất là vấn đề bảo mật tin tức, quân sự điện tử lại càng là mảnh đất màu mỡ để tất cả các quốc gia tăng cường đầu tư.

Rời khỏi thư phòng, mấy người trẻ tuổi đã quy củ ngồi trên ghế sa ***, đợi câu hỏi của Tần Mục. Nhưng Tần Mục không làm theo suy nghĩ của bọn họ, ngược lại nói với Hạ Uyển Nhi:

- Uyển Nhi, phía bên công ty hãy tạm dừng một thời gian, chờ các cô tìm được căn bản của ba vấn đề kia, hãy tới tìm tôi.

Hạ Chân vừa nghe, ánh mắt thoáng nhíu lại, trong lời nói của Tần Mục rõ ràng có ý tứ gì đó, chẳng qua là nể mặt mình không nói, chỉ điểm ra một chút. Điểm này Hạ Chân có chút bất ngờ, cũng có chút tức giận, nhưng hắn vừa giao cho Tần Mục một vấn đề nan giải, Tần Mục lại quẳng lại cho con gái hắn, thật ra cũng không có gì đáng trách. Tần Mục quả nhiên không phải kẻ dễ bắt nạt.

Vẻ mặt Hạ Uyển Nhi lập tức trở nên khó coi, hai chàng trai còn lại cũng có chút kinh ngạc. Bọn họ vốn đang hăng hái bừng bừng nộp bài thi, nhưng giám khảo lại không ra đề, trực tiếp tuyên bố cuộc thi sẽ kéo dài, cảm giác này thật sự khó mà tiếp nhận.

- Hạ Bộ trưởng, trong nhà còn một số việc, tôi xin cáo từ trước.

Tần Mục khẽ cúi người về phía Hạ Chân, đẩy cửa rời đi. Hạ Chân nhìn theo bóng lưng Tần Mục, giống như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.

Hai người kia vốn thường xuyên đến nhà Hạ Chân, cũng không câu nệ, vội vàng hỏi thăm Hạ Uyển Nhi nguyên nhân. Hạ Uyển Nhi ý vị nháy mắt, nhưng không cách nào ngăn được Hạ Chân biến sắc.

- Uyển Nhi, theo ta vào thư phòng

Sau khi vào thư phòng, Hạ Uyển Nhi không dám giấu diếm, vội kể lại mọi chuyện, trong đó có cả chuyện Đậu Đức đánh người, khiến Hạ Chân giận đến phát run, chỉ vào Hạ Uyển Nhi mắng:

- Con bé vô dụng này, đúng là đâm gậy vào cái sọt rồi.

Hạ Uyển Nhi bĩu môi nói:

- Bối cảnh trong nhà Đậu Đức lớn thế nào chứ, cho dù Tần Mục cũng thuộc họ Tần, muốn xuống tay với Đậu Đức, con nghĩ hắn cũng không có khả năng. Cha, con thấy rất buồn, tại sao cha không nghe lời con, mà lại đồng ý lời nói của hắn?

Hạ Chân nhìn khuê nữ có chút đanh đá của mình, thở dài nói:

- Nha đầu ngốc, cha đã nói với con, đám con cháu kinh thành, con quen biết không ít, nhưng cha dám nói, trong đám thanh niên ấy, Tần Mục không phải là nhân vật tầm thường, so với đám Tứ đại công tử gì đó của con cũng không thua kém bao nhiêu, thậm chí còn lợi hại hơn một chút.

- Cha, cha có đánh giá hắn quá cao không vậy?

Hạ Uyển Nhi tiếp tục bĩu môi:

- Mặc dù con thừa nhận hắn có chút năng lực, nhưng cha cũng không thể xem thường Tứ đại công tử như vậy?

Hạ Chân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tứ đại công tử cái gì, nếu thả bọn họ ra, có dám chạy đến địa bàn của người khác, lật đổ một bí thư thị ủy, một thị trưởng hay không? Mấy đứa đấy, còn nhỏ tuổi mà khẩu khí không nhỏ, đứa nào cũng dựa vào thế lực trong nhà, ngu si bất tài. Còn Tần Mục, ngay cả bá bá Từ Hồng Thanh cũng phải nể phục.

Hạ Uyển Nhi giật mình, che cái miệng nhỏ nhắn, không dám tin tưởng nói:

- Cha, vẻ mặt nói dối của cha bây giờ, thật sự rất đáng yêu.

- Đáng yêu?

Hạ Chân có chút dở khóc dở cười, hạ giọng nói:

- Con chờ xem, tên Đậu Đức đấy, không đến nửa tháng, khẳng định sẽ rời khỏi kinh thành. Kẻ động đến Tần Mục, có thể sống thoải mái sao? Có dám đánh cuộc với cha không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.