Tần Mục mặc dù không kịp chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới Lý
Chiếu Hùng tuổi lớn khí lực cũng không nhỏ, làm cho hắn cũng
cảm nhận được lực lượng lớn truyền tới. Người Tần Mục lui về
đằng sau mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.
Lý Chiếu Hùng mấy chục tuổi đầu, kiến thức trên chốn quan
trường không phải là ít, nhưng ngay từ khi cướp người trên nhà
khách trấn Hà Tử, đến khi Lý Chiếu Hùng bị người khác hiểu
lầm là có tư thông với đám người buôn lậu. Đằng sau những
chuyện như thế đều là Tần Mục ra tay, điều này làm cho lửa
giận của Lý Chiếu Hùng dần dần dồn lại, cuối cùng cũng bùng nổ.
Cú đánh này đánh ra, đoàn người khảo sát sửng sốt, ngay cả bản thân Lý Chiếu Hùng cũng sửng sốt.
Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh kêu lên một tiếng, hai người chạy tới bên người Tần Mục, vội vàng hỏi han.
Thắng rồi.
Tần Mục nhìn đến bộ dạng ngu ngơ, vẻ mặt đen như màu đất của
Lý Chiếu Hùng, trong lòng liền khẳng định. Không bao lâu nữa
toàn bộ ban bệ trong huyện liền biết cục trưởng cục chiêu
thương ở trước mặt đoàn khảo sát đánh người.
Con đường chính trị của Lý Chiếu Hùng cũng vì một cú đấm này mà chấm dứt.
Tần Mục lắc đầu, hắn cùng với Lý Chiếu Hùng thật sự không
có ân oán gì lớn, thậm chí còn từng được Lý Chiếu Hùng
thưởng thức. Quả thật là quan trường như chiến trường, quỷ dị
đột biến, từng bước sát cơ.
Lý Chiếu Hùng suy sụp rời đi, bước đi trong tiếng chửi bới hèn
mọn của đoàn khảo sát cùng người dân thôn Tây Sơn. Gió xuân mặc
dù ấm áp cũng không hòa tan được bóng lưng cô đơn của lão.
Tần Mục không có thời gian mà cảm thương, vỗ vỗ tay dời lực chú ý của mọi người, lớn tiếng nói:
- Hôm nay, chúng ta có khách đến thôn Tây Sơn, bọn họ mang lại hi vọng làm giàu cho chúng ta, mọi người có nên mang rượu ngon
nhà mình cất giữ thật lâu ra để khoản đãi những vị khách từ
xa tới này không?
- Đúng, đúng đúng, mọi người cũng đừng có giấu đó!
Bí thư chi bộ của thôn như Hồ Lão Tứ đúng là không còn đất diễn, ở đằng sau lớn tiếng hô lên.
Giữa trưa, những người khách Quảng Châu được người dân Tây Sơn
nhiệt tình chiêu đãi, cảm giác giống như ở trong nhà mình.
Trong bữa tiệc đám người Quảng Đông trên trời dưới đất trừ
thịt cha mẹ không dám ăn, còn lại thứ gì đều ăn này cảm thấy
vô cùng thích thú với những đặc sản thôn quê của thôn Tây Sơn.
Tần Mục liền hé lộ ý định muốn thành lập một nhà xưởng chế biến đồ ăn thôn quê sạch sẽ tinh khiết..
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ các công ty đều muốn nắm
lấy cái dự án này. Núi lớn có nhiều món ăn thôn quê, chính
là mang lại cảm giác mới mẻ. Bọn họ cũng có cảm giác, hợp
tác dự án này với Tần Mục sẽ mang lại hiệu quả thật sự. Ít nhất, vị cán bộ này không hề có ý định tự làm mập bản thân mình.
Cuối cùng, Trương quản lý cũng nhượng bộ thị trường mảng cây
nông nghiệp của thôn Tây Sơn, đạt thành hiệp định cùng một công
ty khác, để cho Công ty xuất nhập khẩu Quảng Châu làm nhà tài
trợ duy nhất cho dự án thành lập nhà xưởng gia công món ăn thôn quê sạch sẽ tinh khiết của thôn Tây Sơn.
- Trưởng thôn Tần, chỉ cần núi mở, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi sẽ vào việc.
Trương quản lý uống đến vô cùng vui mừng, cũng có chút say, vỗ bả vai Tần Mục nói.
- Được lắm, tôi đây liền kính quản lý một ly, hy vọng hai bên chúng ta có thể khai sáng cục diện song doanh này.
Tần Mục tuy rằng cũng lơ mơ rồi, nhưng hai mắt vẫn luôn trong suốt.
- Chú em à, nói thật, tôi đây đi qua không ít chỗ, trưởng thôn như chú đây lại lần đầu thấy, tri kỷ, tri kỳ mà!
Trương quản lý bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Toàn bộ mọi người đều uống say sưa, chiều xuống đều nằm chen
chúc trên chiếc giường lớn của Hồ lão Tứ mà ngủ.
Tần Mục tửu lượng cao, nghỉ ngơi mượn sức trong chốc lát liền tỉnh.
Hồ Lão Tứ ở ngoài phòng ngủ gà ngủ gật, Tần Mục liền nói
mấy câu với lão, làm cho bọn họ chăm sóc mấy người còn say
rượu, liền kéo Lý Đại Đồng đang ngủ gần người nhất, đi về
phía nhà Lão Lâm.
- Hồ đồ! Quá là hồ đồ!
Buổi trưa, Quý Thu nghe xong báo cáo của Lý Chiếu Hùng, lúc
chiều vừa đi làm liền triệu tập các thành viên hội đồng
thường vụ, tiến hành họp khẩn cấp.
Trong cuộc họp, Bí thư Quý phát giận vì sự vô tổ chức vô kỷ
luật của trưởng thôn Tây Sơn như Tần Mục, liền giao trâách nhiệm
cho ban thanh tra kỷ luật nhanh chóng tới thôn Tây Sơn, tiến hành
điều tra về vấn đề giai cấp của Tần Mục.
Bạch Quang Lượng không nói gì, chính là trấn định ngồi đó uống
trà, trong lòng thầm cười, có thể làm cho bí thư huyện ủy
giận dữ vì một trưởng thôn nho nhỏ, thanh nhiên Tần Mục này
đúng là người đầu tiên ở huyện Tây Bình này.
Bí thư ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến Quốc liền rời khỏi chỗ ngồi, bắt tay vào việc phái người đi thôn Tây Sơn.
- Các đồng chí, phải cảnh giác, phải cảnh giác.
Bí thư Quý lời nói thấm thía nhìn các thành viên thường ủy
xung quanh, ánh mắt dừng trên người bql mấy giây, tiếp tục nói:
- Trong cải cách này, có bao nhiêu đồng chí vì lợi ích trước
mắt mà quên mất mình là cán bộ đảng, đứng trên cả chủ nghĩa xã
hội, điều này chính là không được!
Bí thư Quý nói xong, lại nhìn quanh một vòng, cầm lấy chén trà, chậm rãi uống ngụm nước.
Bạch Quang Lượng ho khan một tiếng, mọi người tưởng rằng lão
muốn nói chuyện, ai ngờ lão lại bưng tách trà lên uống.
Khóe miệng Quý Thu hiện ra tia cười yếu ót, thời gian gần đây
Bạch Quang Lượng có dấu hiệu ngóc đầu dậy, ít nhiều Tần Mục có thể
khiến Quý Thu không thể chèn ép khí thế của Bạch Quang Lượng.
- Bí thư Quý, có một vấn đều tôi muốn phản ánh.
Phó Chủ tịch huyện, ủy viên thường vụ Phương Hải lúc này lên
tiếng. Phương Hải hơn bốn mươi tuổi, không phải chậm rãi bò lên
từ cơ sở mà là cán bộ từ trong tỉnh cử xuống. Bình thường
hắn rất ít khi tham gia vào cuộc tranh đấu trong các ban bệ,
giờ hắn lại lên tiếng, đúng là có chút lạ.
- Lão Phương, có lời nào anh nói đi, mọi người chính là thảo
luận tập thể, không cần phải báo cáo phản ánh với tôi.
Quý Thu mang vẻ tươi cười, nghĩ tới chuyện có thể thắng Bạch
Quang Lượng, lão cảm thấy hô hấp cũng thoải mái hơn xưa rất
nhiều.
- Trong huyện có mấy lời đồn, con trai của ngài thường xuyên đi
lại với mấy kẻ không đứng đắn, hơn nữa còn cất giấu súng ống. Tôi đề nghị cục công an điều tra việc này.
Phương Hải chậm rãi nói ra.
Chuyện như thế này cũng có thể đưa ra trong cuộc họp? Mấy
người đang ngồi đó đồng thời giật mình nhìn chằm chằm vào
Phương Hải. Tên bình thường không nói lời này, thanh thản ổn
định tạm thời giữ chức một hai năm liền yên tâm mà đi lên, không ngờ không có việc gì lại lội vào vũng nước đục này làm gì? Nghe ý kia, rõ ràng là đang chĩa đầu mâu về phía bí thư Quý
Thu.
Bạch Quang Lượng bưng chén lên che mặt mình, gắng không để bản
thân cười ra tiếng. Phương Hải vẫn bộ dạng giống như thời điểm
còn thanh niên đi vào học viện cán bộ để tu dưỡng, chính là
không chịu được cảnh thấy kẻ khác đắc ý.
Phương Hải không để tâm tới ánh nhìn của những người khác, bưng chén lên giả bộ uống trà, cũng không kiêng kỵ ánh mắt giống như muốn giết người của bí thư Quý Thu, giống như vừa rồi hắn chưa
từng nói ra câu gì cả.