Thanh Quan

Chương 630: Chương 630: Vết rách sản sinh. (1)




Ads Cái gọi là phủng, chính là cấp chút lợi ích thực tế, cấp chút ưu đãi, mà cái gọi là đánh, cho dù làm ra thành tích nhưng một khi Tần Mục muốn gây trở ngại, luôn sẽ đè nặng hắn. Đối tượng thi triển hai loại sách lược này Tần Mục đã suy tính hồi lâu.

Phủng Ngô Phượng Hà chỉ là tương đối. Nếu Tần Mục vươn cành ô liu với Hoàng Đào Ba, hắn được thêm Ngô Phượng Hà ủng hộ, hơn nữa có Tần Mục xem trọng, khó tránh có thể làm gió làm mưa trong tổ hiệp tra, lại phân quyền kháng cự Tần Mục, sẽ không xem trọng ý tốt của Tần Mục. Hiện giờ Tần Mục lại có ý định phủng Ngô Phượng Hà, cho dù người này không lập tức đảo về hướng mình, nhưng giữa hai người kia nhất định sản sinh khe hở, sau khi bị Tần Mục thao tác tự nhiên càng lúc càng lớn, cuối cùng đem Hoàng Đào Ba đặt vào vị trí bị cô lập, đến lúc đó còn không dựa theo Tần Mục, chỉ đành xám xịt mang theo cái đuôi làm người trong tổ hiệp tra.

Cô gái tên Vương Hải Nam kia, ngày đó nói có việc nói với mình, còn lấy ra phong thư, nói rõ cô gái này không phải tính tình chặt chẽ, cũng có thể phá vỡ. Tần Mục không nhìn phong thư kia chính là vì muốn kéo Vương Hải Nam, chờ chính nàng không nhịn được muốn nói, lúc đó có lẽ Tần Mục không cần gánh vác phiêu lưu bên trong.

Tổ hiệp tra mặc dù chỉ là một tiểu đoàn thể năm người, nhưng liên lụy bên trong không phải tùy tiện thì có thể làm rõ.

Quả nhiên sau khi Hoàng Đào Ba đến bệnh viện kiểm tra, quay trở về gặp Tần Mục xin phép ngày mai cùng nhau hành động. Hắn tỏ thái độ với Tần Mục, chút đau đớn thân thể không có gì phiền nhiễu đến hắn, hắn còn ở tổ hiệp tra một ngày thì phải giữ vững cương vị một ngày.

Đây chính là bắn ngược cảm xúc, nếu Tần Mục mềm lòng, hắn sẽ cảm thấy Tần Mục chỉ là sấm lớn mưa nhỏ, sẽ bận tâm nhiều nhân tố, không dám làm gì hắn. Tần Mục tự nhiên mỉm cười dùng vài câu khéo léo đem hắn đuổi, dặn hắn phải an tâm dưỡng thương, nên tin tưởng đồng chí của mình, việc trong tỉnh Ký Bắc không cần hắn quan tâm quá nhiều, về sau còn có công tác càng thêm trọng yếu.

Nhìn như quan tâm, nhưng thật ra là không cho Hoàng Đào Ba nhúng tay, Tần Mục nhất thời làm cho hắn không dám dâng lên cảm giác khinh thường.

Hắn mang theo cảm xúc buồn bực quay về phòng của mình ở cùng Ngô Phượng Hà, vừa khéo chứng kiến người này đang nằm trên giường, gọi điện thoại cho vợ nói mấy ngày nay mình phát chút tiểu tài.

Hoàng Đào Ba nghe được trong lòng uất ức, Ngô Phượng Hà rõ ràng biết lần này mình không kiếm được chút ưu đãi, khi nói chuyện với vợ cũng không tránh né mình, giống như có điểm không cần quan tâm cảm thụ của mình. Đợi sau khi Ngô Phượng Hà cúp điện thoại , thanh âm Hoàng Đào Ba bình tĩnh nói:

- Ai, Tần chủ nhiệm ah, có chút ý nghĩ đâu.

Ngô Phượng Hà gật gật đầu, nói:

- Người thanh niên này không đơn giản.

Hai người này từng làm qua lãnh đạo, tư tưởng còn thay đổi giữa lãnh đạo cùng bị lãnh đạo, một tổ hiệp tra chỉ năm người, kém hơn địa vị vị trí ngày xưa rất nhiều.

Hoàng Đào Ba thấy Ngô Phượng Hà không tránh ý tứ nói chuyện của mình, liền nói tiếp:

- Không biết hắn làm như vậy lại có tâm tư gì.

Ngô Phượng Hà cười nói:

- Lão Hoàng, hắn có tâm tư gì chứ. Tổ hiệp tra nếu ở thời cổ đại chính là phụng chỉ đi tuần, nhà ai hay địa phương nào còn không vội vàng chạy tới nịnh bợ. Tôi xem Tần Mục cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, trước đó vài ngày cẩn thận không vươn tay, hiện tại nhịn không nổi mà cũng không muốn nhịn nên muốn kiếm chút tiêu vặt mà thôi.

Lão Hoàng! Bình thường khi Ngô Phượng Hà nói chuyện cùng Hoàng Đào Ba vẫn luôn xưng hô như vậy, nhưng hôm nay Hoàng Đào Ba cảm giác kiểu xưng hô này thật chói tai, hơn nữa Ngô Phượng Hà còn phản bác lời của hắn, trong lòng càng không thoải mái, đưa mắt nhìn Ngô Phượng Hà chốc lát, có chút âm dương quái khí nói:

- Phải cẩn thận đó, không nên phạm sai lầm, tổ hiệp tra có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm đâu.

Nếu lúc bình thường những lời này của Hoàng Đào Ba nhất định có thể khiến Ngô Phượng Hà có ý nghĩ khác, nhưng hôm nay Tần Mục rõ ràng cho phép Ngô Phượng Hà phát chút tiểu tài, Ngô Phượng Hà liền cảm thấy lời của Hoàng Đào Ba có tâm lý ăn không được quả nho nên nói nho chua, khi nói chuyện mang theo chút gai nhọn:

- Tôi nói ah lão Hoàng, Tần Mục cũng không nhiều tâm tư như vậy. Tôi nghe ngóng người này khi làm người đứng đầu cơ sở, bình thường đều là hắn ăn canh mà người khác ăn thịt, không tham lam cũng không lung lạc gì đâu.

Trong lòng Hoàng Đào Ba càng thêm tức giận, trong nháy mắt Ngô Phượng Hà ông đây đã thành người của Tần Mục rồi? Cho ông chút lợi ích thực tế thì ông quên hết thảy sao? Hắn không thoải mái, lúc nói chuyện liền khó nghe:

- Không chuẩn người ta bắt được đuôi sam của anh, khi đi ra ngoài kiếm tiền lại cho anh ra mặt, đợi khi anh cầm lợi ích thực tế hắn sẽ lộ ra đuôi sam của anh, cho anh ngoan ngoãn đem lợi ích thực tế tặng cho hắn!

Ngô Phượng Hà lập tức bật dậy khỏi giường. Con người của hắn không có ham mê nào khác, không hút thuốc không rượu chè không cờ bạc, chỉ có chút hoa tâm, ở bên ngoài nuôi tiểu tình nhân, việc này trước khi hắn đón vị trí của Hoàng Đào Ba là đã thế, hắn hận nhất là người khác đem chuyện này của hắn đưa ra nói.

Hôm nay trong lòng Hoàng Đào Ba không thoải mái, Ngô Phượng Hà biết rõ điều này, cho nên vì chiếu cố cảm xúc của hắn mà bản thân không nói thêm nhiều lời. Ai ngờ được Hoàng Đào Ba thật sự đem mình trở thành nhân vật, còn bày ra tư thế như lúc còn trong huyện, nắm đuôi sam của Ngô Phượng Hà ra giáo dục, lập tức khiến hắn mất hứng, hắn cũng không đối chọi câu nói của Hoàng Đào Ba mà vòng đề tài nói:

- Tôi xem trong tổ hiệp tra này mông của ai cũng không sạch sẽ. Chuyện mình còn lau không sạch mà muốn bắt bím tóc của tôi, không nhìn xem mình có phải nguyên liệu như thế không.

Những lời này nói ra có chút nham hiểm, mặt ngoài là nói Tần Mục, nhưng trên thực tế ám chỉ Hoàng Đào Ba. Hắn không chỉ mặt gọi tên, giống như đồng ý với ý kiến của người này, nhưng vẻ cay độc trong lời nói đâm vào khiến Hoàng Đào Ba thở dốc. Mới qua không được bao lâu mà thôi, Ngô Phượng Hà đã dám kẹp thương đeo gậy gây với mình, nếu kéo dài thêm vài ngày Ngô Phượng Hà còn không leo lên đầu mình hay sao? Hoàng Đào Ba liếc mắt nhìn Ngô Phượng Hà, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Có được tự tin này thì tốt rồi, tự tin vậy thì tốt rồi, nghe nói sau khi tổ hiệp tra giải tán đều sẽ tự quay về ngành cũ của mình, sau đó kiểm tra đánh giá ai từng rèn luyện ở tổ hiệp tra thế nào, không biết có phải là thật sự hay không.

Ngô Phượng Hà đẩy kính mắt cười lạnh đáp:

- Còn không biết là thật hay giả, chúng ta từng ở tổ hiệp tra, đã kiến thức nhiều hơn nếu còn quay về chỗ cũ, người ta đồng ý cho chúng ta trở về trộn gió trộn mưa?

Nói xong cũng không quản Hoàng Đào Ba, cầm di động đi ra ngoài, phỏng chừng lại đi âu yếm với tiểu tình nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.