Thanh Quan

Chương 144: Chương 144: Xả cơn ác khí. (2)​




Lưu Đan trầm mặc trong chốc lát, trong giọng nói mang theo run rẩy và hưng phấn, nhỏ giọng nói ra:

- Anh, anh không phải muốn em sao, buổi tối hôm nay em muốn cùng anh.

Nói xong lời này, Tần Mục chợt nghe tiếng động, nhịn không được trong nội tâm hiếu kỳ, rốt cuộc là cái gì.

- Không muốn.

Lưu Đan kinh hô, Tần Mục chỉ cảm thấy một thân thể trắng bóng bị chăn che lại, chỉ có mái tóc đen dài của Lưu Đan còn lộ ra khỏi chăn.

Dục vọng trong lòng Tần Mục bốc lên, nói:

- Anh đi tắm rửa!

Tuy khách sạn này không lớn, nhưng mà trong phòng vãn có phòng tắm vòi sen. Tần Mục tiến vào phòng tắm, vội vã cỡi quần áo ra và tắm rửa, trong lòng không khỏi buồn cười, bản thân mình trải qua không ít sóng to gió lớn, tại sao lại giống như một mao đầu tiểu tử chưa trải sự đời thế này. Nghĩ đi nghĩ lại thì thở dài, tâm tính trong quan trường làm hắn già dặn hơn, nhưng mà ở phương diện này hắn trẻ tuổi không ít.

Tần Mục nhắm mắt lại, lại cho nước dội rửa thân thể của mình. Đột nhiên hắn cảm thấy sau lưng có làn gió thơm đánh úp lại, một đôi bàn tay nhỏ bé ôn nhu chạm vào lưng hắn.

- Hôm nay, cám ơn anh!

Lưu Đan ở sau lưng Tần Mục nhẹ giọng nói câu này, bàn tay nhỏ bé như rắn chạy khắp lưng của Tần Mục. Bàn tay mượt mà chà lau lưng của hắn, những nơi bàn tay nhỏ bé chạy qua, làn da sau lưng Tần Mục xuất hiện cảm giác khó chịu và hưng phấn.

- Bất luận kẻ nào anh cũng làm vậy.

Tần Mục thở dài nói ra:

- Phải thanh lý những con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ chấp pháp, làm cho dân chúng yên tâm.

Nghe câu trước thì động tác bàn tay nhỏ bé bỗng nhiên dừng lại, thẳng đến câu sau của Tần Mục thì chúng mới bắt đầu.

- Anh muốn em làm người của anh, thật không sợ sao?

Lưu Đan có chút do dự hỏi.

Tần Mục cười cười, hai tay đưa ra sau lưng, khiến cho Lưu Đan thét kinh hãi. Sau đó Tần Mục nói đùa:

- Nếu anh có chút xui xẻo, còn không bằng sớm làm cho tốt, bằng không trèo càng cao té càng đau.

Tuy lời của Tần Mục nói mang theo khẩu khí vui đùa một ít, nhưng mà Lưu Đan lại nghe được tình nghĩa trong đó. Nàng thở dài thật sâu, trong nội tâm băn khoăn hoàn toàn biến mất. Nhẹ nhàng ôn nhu, hai tay của Lưu Đan vượt qua hai tay Tần Mục, mang ngực của mình dán sát vào lưng Tần Mục.

Thân thể Tần Mục cứng đờ, phía sau truyền tới cảm giác trơn nhẵn, làm cho hắn trong nháy mắt hiểu tâm tư của Lưu Đan. Đột nhiên hắn xoay người sang chỗ khác, Lưu Đan kinh kêu một tiếng, một tay che thân trên, một tay che hạ thân, giờ phút này nàng giống như con nai chấn kinh ngăn Tần Mục nhìn vào những bộ vị tư mật của mình. Tần Mục một tay ôm eo của Lưu Đan, kéo thân thể Lưu Đan vào trong ngực của mình.

Lúc này nước cũng phun vào người của Lưu Đan, Tần Mục nhu hòa vuốt ve gương mặt Lưu Đan. Từ biểu lộ của nàng lúc này, Tần Mục nhìn thấy ôn nhu, kiên định, thổ lộ và ỷ lại, cảm thấy đại động, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của nàng.

- Hy vọng em không hối hận.

Tần Mục vừa mút miệng đầy hương thơm của Lưu Đan, vừa hàm hồ nói ra.

Cánh tay như ngó sen của nàng quấn lên cổ của Tần Mục, Lưu Đan hô hấp dồn dập, nhỏ giọng nói ra:

- Cho anh, em sẽ không bao giờ hối hận. Ngay ngày đó chúng ta quen nhau, em biết ngay mình sẽ thuộc về anh.

Lưu Đan nói lời này làm cho Tần Mục suy nghĩ đưa đến đêm hôm đó. Bộ sườn xám xẻ tà cao trong bóng tối, gương mặt trang điểm đậm, còn có da thịt trắng hồng trên đùi, bây giờ thân thể hoàn mỹ của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt của hắn, từ chút ánh sáng của khe cửa xuyên qua, toàn thân của Lưu Đan hơi hồng.

Tần Mục mỉm cười, cúi người ôm Lưu Đan ra khỏi buồng tắm, đi tới phòng lớn.

- Không muốn, không muốn, chúng ta ôm nhau cùng trò chuyện được không?

Lưu Đan từ trong mắt Tần Mục nhìn thấy thấy dục vọng khó ức chế, hoảng sợ kêu to lên.

Tần Mục không đáp, đặt Lưu Đan lên giường sau đó xoay người nằm lên thân thể của nàng.

Có ánh đèn vàng nhu hòa chiếu gọi gương mặt của nàng, Lưu Đan vô ý thức dùng ngón tay nhỏ vẻ vòng tròn lên ngực của Tần Mục, trong miệng ngượng ngùng nói ra:

- Lần này đúng là không đau, ngược lại có chút...

Nói xong đôi bàn tay trắng như phấn đập lên ngực của Tần Mục vài cái, làm cho Tần Mục không nhịn được cười lên.

- Anh nói với em, em nên cân nhắc một chút. Em không phải con dâu Tôn gia rồi, có một số việc nên bứt ra thì bứt ra, nếu không với em không tốt đâu.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhẹ tay vuốt lưng của Lưu Đan.

- Em hiểu!

Lưu Đan nghiêng đầu, nằm trong ngực Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Em đã nói với Cửu Châu, qua mấy ngày nữa nàng sẽ đổi công việc, đi với em làm phòng ca múa.

- Cửu Châu?

Tần Mục nhướng mày, hỏi:

- Người không biết rõ không nên dùng.

Lưu Đan cười rộ lên, thân thể dính sát vào người Tần Mục, ôn nhu nói:

- Yên tâm đi, đó chính là em nhìn lớn lên đấy, chính là phục vụ viên bên dưới.

- Là nàng ta à?

Tần Mục có chút hoài nghi, cô gái nhỏ dưới lầu có bộ dáng thanh thuần, có thể làm tốt việc này?

Da thịt như ngọc của Lưu Đan không ngừng cọ vào cơ bắp của Tần Mục, nhẹ giọng cười nói:

- Anh chớ xem thường em ấy, em ấy là người vừa có trong vừa có ngoài, lại rất biết tâm tư của nam nhân. Anh nha, coi chừng bị em ấy lừa gạt đấy, người ta rất biết cách chơi, nghe em ấy nói đã chơi vài kẻ có tiền trong tay rồi.

Tần Mục thật sự không thể ngờ được cô bé phục vụ dưới kia nhìn qua chưa biết các mặt xã hội, lại còn có chiêu này. Hắn liền dặn dò Lưu Đan phải chú ý cẩn thận.

Lưu Đan gật đầu, bàn tay nhỏ của nàng vuốt ve cơ bắp phần bụng của Tần Mục, kỳ quái nói ra:

- Hình như làn da của anh khá tốt đấy.

Vừa nói vừa cẩn thận chà xát Tần Mục vài cái, sau đó cẩn thận xem xét.

Tần Mục bị Lưu Đan làm động tác kích thích, lúc này lật người Lưu Đan lại, lại sau đó đại chiến với Lưu Đan tiếp.

Ngày hôm sau Lưu Đan đi về thị trấn, Tần Mục lại đi tới văn phòng chính phủ huyện, lại gặp mặt Bạch Quang Lượng một lần. Lần này gặp mặt Bạch Quang Lượng không có nói thêm cái gì, chỉ nói cho Tần Mục, Bạch Nhược Hàm đã quay về thành phố công tác, trong lời nói giống như hai người trẻ tuổi Tần Mục không thành công đi tới thì tiếc nuối thật sâu.

Tần Mục không có giải thích cái gì, lại nói với Bạch Quang Lượng chuyện bản thảo. Bạch Quang Lượng đã đưa bản thảo lên rồi, nhưng mà mấy ngày nay không có tin tức gì truyền tới, lòng hắn cũng dần dần buông đi.

Tần Mục nóng như lửa đốt, trong thời điểm cải cách mạnh mẽ như thế này, bản thảo này chẳng khác gì chậu nước đá trong ngày đông giá rét, trong những cái đầu nóng cải cách quyết liệt này khó ai nghe vào, nhưng mà hắn không nói thêm gì, lại nói vài lời với Bạch Quang Lượng và cáo từ rời đi.

Sau khi rời đi, Tần Mục hoàn toàn nhìn thấy Quý Thu đang từ trên xe Jeep đi qua bên này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.