Viên Khắc Chấn thoáng khựng lại, cười ha ha:
- Nên thôi nên thôi, Tần khoa trưởng tuổi trẻ tài cao, là lương đống
tương lai của Bộ tin tức, hiện tại tôi đi gần với ngài một chút, đây là
chuyện mà ai cũng hâm mộ.
Một khoa trưởng lớn tuổi bị một khoa trưởng mới đến chèn ép lại nói ra
lời như vậy, nội tâm Viên Khắc Chấn cũng không bình tĩnh. Tần Mục ừ một
tiếng, nói:
- Mọi người đều vì công tác mà thôi, có gì hâm mộ hay không, nếu không
Viên khoa trưởng làm ở vị trí này, cả ngày bị một đống số liệu làm đau
đầu, ai!
Viên Khắc Chấn cười ha ha, làm sao không nghe ra hương vị trào phúng
trong lời nói của Tần Mục. Tình thế hiện tại của hắn kém hơn Tần Mục rất nhiều, cho dù muốn cong đuôi cũng không có vốn liếng, chỉ phải nói vài
câu khách sáo với Tần Mục, sau đó rời khỏi văn phòng.
Tần Mục ngẫm lại không có gì là không đúng, cũng bỏ sang một bên.
Buổi chiều Tần Mục nhận được điện thoại theo lệ thường của Vân Băng, hỏi hắn tối có về ăn cơm không, Tần Mục đem chuyện xã giao nói ra, Vân Băng liền mất hứng. Phụ nữ mang thai luôn thích làm nũng, Tần Mục thật bất
đắc dĩ, đáp ứng nàng sẽ về sớm, nhờ vậy mới dỗ được Vân Băng.
Thân thể Vân Băng yếu đuối, mới hơn một tháng đã không có khẩu vị, Tần
Mục cũng gọi Đan Lan đến chăm sóc. Nhưng cô gái này thật sự không chấp
nhận được tính hào hoa của hắn, dù nhận hai phần tiền lương nhưng vẫn
luôn đề phòng hắn.
Buổi chiều chẳng những nhận được điện thoại của Vân Băng, còn có điện
thoại của Mộ Băng Đồng. Mộ Băng Đồng nói có chút việc cần thương lượng
với Tần Mục, hỏi thăm hắn khi nào có thời gian. Tần Mục đã đem trí nhớ
về nàng chôn sâu trong lòng, không muốn tiếp tục liên hệ quá nhiều, liền bình thản hỏi thăm nàng có chuyện gì, cứ nói trong điện thoại là được.
Khẩu khí Mộ Băng Đồng có chút thất vọng, nhưng vẫn nói với hắn nàng có
một đồ vật quan trọng muốn giao cho hắn, gọi hắn có thời gian đi tới gặp nàng. Tần Mục cho rằng chỉ là lễ vật mang về từ nước ngoài, vì vậy
không quan tâm cuộc điện thoại này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã tới giờ tan sở, Viên Khắc Chấn đã sớm
chờ đợi. Hắn vừa nói chuyện với Triệu Vũ Hiên, vừa không ngừng nhìn vào
văn phòng Tần Mục. Đợi khi Tần Mục đi ra, hắn lập tức đứng lên, hỏi:
- Tần khoa trưởng, chúng ta đi ngay bây giờ?
Tần Mục gật đầu cười nói:
- Vậy thì đi thôi, khó được Viên khoa trưởng xuất tiền túi, tôi sẽ đại biểu cho khoa nghiên cứu đi cùng vậy.
Viên Khắc Chấn cười có chút xấu hổ, lời này của Tần Mục mơ hồ nhắc nhở
lỗi lầm của khoa nghiên cứu vài ngày trước đều là sai lầm của Viên Khắc
Chấn, buổi ăn hôm nay xem như tiệc nhận lỗi của hắn. Vô luận bữa ăn này
có ý đồ gì, nhưng Tần Mục thật sự kiếm đủ nhân khí cùng mặt mũi trong
khoa nghiên cứu.
Làm cho Tần Mục không thể tưởng được chính là, khi họ đi vào phòng đặt trước, đã có một người lạ ngồi chờ bên trong.
Khuôn mặt Tần Mục vốn đang mỉm cười nhất thời thoáng trầm xuống. Cách
làm chém trước tâu sau của Viên Khắc Chấn thật sự là không biết điều,
muốn làm người trung gian cũng phải xem năng lượng của mình, chuyện này
không phải người nào cũng có thể làm được. Viên Khắc Chấn xem như người
cũ trong Bộ tin tức, ở lại trong quan trường không chỉ một hai ngày, vì
sao còn không hiểu rõ điểm này? Hắn nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một nguyên
nhân, bối cảnh của người lạ kia rất mạnh, làm cho Viên Khắc Chấn không
thể không dùng cách này đi?
Vô luận như thế nào, Tần Mục cũng không đến nỗi làm Viên Khắc Chấn không thể xuống thang, liền khẽ cười nói:
- Viên khoa trưởng, nguyên lai anh có khách quý ở nơi này sao?
Trong thủ đô khắp nơi đều là quan chức, lôi ra một người nếu không làm
quan thì có thể liên lụy ra một đoàn quan hệ, Tần Mục tự nhiên không cho rằng một tiểu khoa trưởng như mình có chỗ nào dựa vào là lớn, khi nói
chuyện đều biết lưu đường sống. Nhưng hắn cũng đã lộ bất mãn với Viên
Khắc Chấn, để hắn biết tự lượng sức mình.
Viên Khắc Chấn giống như không nghe được ý tứ trong lời nói của Tần Mục, nhiệt tình giới thiệu:
- Vị này chính là Lãnh lão bản Lãnh Phú Quý của công ty kiến trúc Hồng Vận, đây là khoa trưởng Tần Mục của Bộ tin tức chúng tôi.
Biểu tình của Tần Mục không có vẻ gì nhiệt tình, chỉ mỉm cười, mà Lãnh
Phú Quý biểu hiện đại bài mười phần, bên trong ánh mắt toát ra vẻ miệt
thị làm Tần Mục có ảo giác mình mới là người đi xin người ta giúp đỡ.
Hai người gặp mặt không thoải mái, chỉ gật đầu chào nhau, ngay cả lời
nói “nghe danh đã lâu” cũng không nói ra. Ban đầu Tần Mục còn biểu hiện
tín hiệu hữu hảo, nhưng Lãnh Phú Quý còn đại bài hơn hắn rất nhiều. Một
thương nhân nếu có hậu trường cứng ngắc, quả thật có thể không cần cho
quan chức bình thường sắc mặt tốt. Nhưng Tần Mục là ai, Tần Mục thật
nghĩ không ra còn có nhân vật nào có bối cảnh cao hơn mình nhiều, thái
độ của người kia làm Tần Mục phi thường bực mình. Buôn bán đương nhiên
cần hòa khí sinh tài, ông bãi mặt thối là cho ai xem?
Trong lòng càng tức giận, Tần Mục càng không biểu hiện ra ngoài, hắn mỉm cười ngồi xuống, nhìn Viên Khắc Chấn hỏi:
- Viên khoa trưởng, hôm nay anh làm thế nào đây, là Định Quân Sơn hay là Hồng Môn Yến?
Lời của hắn vừa nói ra, sắc mặt Viên Khắc Chấn liền thay đổi, Lãnh Phú
Quý cười ha ha, rút điếu Trung Hoa châm lửa, liếc mắt nhìn nói:
- Tần lão đệ, tuổi còn trẻ cơn tức thật lớn thôi.
Tần Mục cười híp mắt nói:
- Cũng không dám có cơn tức, chỉ là lần đầu gặp mặt Lãnh lão bản, bữa ăn này dù sao cũng nên có lý do đi.
Tần Mục đi thẳng vào vấn đề, thật hứng thú nhìn Lãnh Phú Quý. Viên Khắc Chấn ở bên cạnh dàn xếp:
- Kiến trúc Hồng Vận của Lãnh lão bản rất có thực lực trong thủ đô chúng ta, Cục xây dựng, Bộ tài chính đều thật xem trọng. Lãnh phó bộ trưởng
của Bộ tài chính từng nói qua, Lãnh lão bản tuổi trẻ tài cao.
Tuổi trẻ tài cao? Tần Mục buồn cười, một người hơn bốn mươi tuổi toàn
thân đều là thịt béo, ngay cả chút khiêm tốn cũng không có, còn dám xưng là tuổi trẻ tài cao? Viên Khắc Chấn cũng không muốn đắc tội Tần Mục, vì vậy mới nhắc nhở hắn đây là quan hệ với Lãnh phó bộ trưởng, hơn nữa còn là người cùng họ, điều này cũng không cần hắn nói thẳng, rõ ràng là
quan hệ thân thuộc, cũng không phải một tiểu khoa trưởng như Tần Mục có
thể xúc phạm tới.
Tần Mục liếc mắt nhìn Viên Khắc Chấn thật sâu, tươi cười nói:
- Nguyên lai là Lãnh lão bản kia ah, thất kính thất kính.
Biểu hiện như hữu hảo, nhưng trong lòng Tần Mục đang nhủ thầm, Lãnh Phú
Quý rõ ràng muốn dùng Lãnh phó bộ trưởng hăm dọa chính mình, là bởi vì
chuyện gì? Việc xây dựng Tứ Hoàn hiện tại còn chưa phê duyệt xuống, ai
biết cuối cùng sẽ rơi xuống nhà ai, tiểu tử này đã nghĩ hiện tại ngang
ngược nhúng tay vào, chẳng lẽ mình cấp chủ ý cho Trương Tử Bình thật có
hiệu lực sao?
Trước đó vài ngày Trương Tử Bình dùng quan hệ trong tay đem bản vẽ Tứ
Hoàn đưa cho Tần Mục một phần, để Tần Mục nhìn xem có thể báo giá rồi
hay không.