Cô gái còn lại vội vàng kéo nàng, chỉ chỉ Tần Mục. Cô gái váy ngắn liếc mắt nhìn bóng lưng của hắn, trào phúng nói:
- Có gì mà đắc ý, không phải cũng là thứ gì đó của người khác sao, hừ, chưa chắc cao quý hơn chúng tôi bao nhiêu.
Hai cô gái tranh chấp nhau, cô gái váy dài cùng Cừu Tiểu Bằng vội vàng kéo hai người thấp giọng khuyên bảo. Tần Mục cũng nghe được, chỉ là cuộc chiến giữa phụ nữ hắn không thể tham dự, chỉ quay đầu tán thưởng một câu:
- Không nghĩ tới phong cách của phòng ca vũ Hải Triều này thật không sai.
Thần tài trả tiền hôm nay đã lên tiếng, hai cô gái đều hừ lạnh một tiếng đuổi theo hắn.
Lúc này nhân viên tiếp tân bước ra khỏi quầy, bắt đầu giới thiệu các loại phòng thuê bao cùng giá cả. Lần này Tần Mục đến muốn thể hội cuộc sống của quần chúng, trực tiếp đi vào đại sảnh, nhất thời tiếng ca thanh thúy rơi vào trong tai, chính là ca khúc tình yêu thật xưa trong trí nhớ của Tần Mục tên “ Tự từng yến quy lai”. Hắn híp mắt nhìn cô gái dáng vẻ hàng vạn hàng nghìn trên sân khấu, sóng lòng không khỏi phập phồng.
Dương Yết bước vào giới văn nghệ chỉ vì trả nợ cờ bạc cho cha mình. Bằng vào ca khúc “Tự từng yến quy lai”, nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, do cha nàng đảm nhiệm làm người đại diện bắt đầu gặp may trong điện ảnh truyền hình, trở thành sao kim. Nhưng cha nàng không hối cải, chơi bạc càng lúc càng lớn, cuối cùng đem hợp đồng của con gái nhét vào một công ty giải trí chuyên làm những chuyện tồi bại ô danh.
Dương Yết nghe được tin tức này, cũng không hề khóc hay phẫn nộ, chỉ lau hết dấu vết trang điểm, người mặc áo cưới màu trắng, đi lên một khách sạn năm sao nhảy xuống, một dòng máu đỏ thê mỹ đem cô gái hồng nhan bạc mệnh tô điểm thành truyền kỳ có một không hai.
Tần Mục từng ở trong lúc vô ý nghe qua được khúc ca này, cũng từng nhìn thấy được vẻ u sầu trong mắt nàng trên bìa mặt đĩa CD, hắn lẳng lặng ngồi xuống trên ghế cạnh bàn tròn nhỏ ở một góc đại sảnh, ngón tay gõ đầu gối, lẳng lặng thưởng thức giọng hát của nàng.
Bốn người khác thấy Tần Mục say mê như thế, đều biết điều ngồi xuống bên cạnh, chỉ có hai cô gái vẫn đang trừng mắt nhìn nhau, không ai phục ai.
Một khúc kết thúc, Dương Yết tao nhã cúi đầu chào cảm ơn, đi vào hậu trường. Tần Mục phục hồi lại từ trong ký ức, gọi mọi người cùng kêu đồ uống.
Tiết mục tiếp theo mọi người tự do phát huy, thật nhiều nam nữ dũng mãnh tràn vào sân nhảy. Chị em Cừu Tiểu Thiền cùng cô gái váy dài tên Mạnh Á Linh cũng không chịu nổi hấp dẫn chạy ra ngây ngốc học theo người khác đong đưa thân mình. Cô gái váy ngắn ngồi vào bên người Tần Mục, nhỏ giọng nói:
- Ca, anh tên gì?
Tần Mục mỉm cười, cô gái này mặc dù ăn mặc bại lộ nhưng lúc nói chuyện lại có vẻ miễn cưỡng cứng rắn, giống như một con chó con tự ti lưu lạc cầu khẩn người khác. Tần Mục cũng không giấu diếm nàng, nói ra tên của mình.
Ánh mắt cô gái sáng ngời, tự giới thiệu mình tên Từ Na, hai mươi mốt tuổi. Tần Mục gật đầu, lại chỉ chỉ mời nàng lấy nước uống.
Từ Na cầm ly nước trái cây màu đỏ đậm, đưa ống hút lên miệng nhìn Tần Mục cười khúc khích. Tần Mục kỳ quái nhìn nhìn trên người mình, nghi hoặc hỏi:
- Có gì buồn cười đây?
Từ Na không nói, chỉ cười hỏi:
- Ca, anh có tiền như vậy, đang làm gì?
Tần Mục không do dự, nói thẳng:
- Đi theo con đường xã hội chủ nghĩa thôi.
Từ Nam cười thần bí, thấp giọng nói:
- Ca, vừa nhìn đã biết anh là ông chủ lớn sự nghiệp thành công, ngay cả nói chuyện cũng có trình độ như vậy.
Tần Mục buồn bực, vì sao mình nói lời này lại biến thành ông chủ lớn, đoán chừng là do Từ Na thấy mình ra tay rộng rãi thì tự nghĩ như vậy đi. Hắn không phủ nhận, ngẩng đầu quan sát sàn nhảy bên ngoài.
Lúc này Từ Na kéo ghế nhích tới gần Tần Mục, thân thể hơi khom xuống, giống như muốn chui vào trong lòng hắn. Tần Mục khẽ cau mày, trên người Từ Na dùng nước hoa cực kỳ gay mũi, không phải loại hương vị nhẹ nhàng mà hắn yêu thích, đang định cự tuyệt, thanh âm Từ Na chợt giảm thấp, để cho hắn có thể miễn cưỡng nghe được rõ ràng:
- Ca, muốn kiếm nhiều tiền không, em chỉ dẫn cho anh một con đường.
Trong lòng Tần Mục rùng mình, những cô gái chuyên rong chơi ngoài đường này có đôi khi tin tức quả thật linh thông. Vừa đúng lúc người phục vụ bưng khay đi ngang qua trước mặt, Tần Mục ngăn cản lấy thêm cho Từ Na một ly rượu.
Từ Na nhìn thấy người phục vụ đổ ra rượu nho màu nâu đỏ như nước trái cây, lại thấy Tần Mục lấy ra năm trăm đồng đặt lên khay rượu, liền chắt lưỡi không thôi, nhìn ly rượu có chút run rẩy. Năm trăm đồng bằng hai tháng sinh hoạt phí trong nhà nàng, nhìn thấy Tần Mục tiêu phí thật sự là người so với người thật chết người thôi.
Tần Mục trả tiền nhưng lại không hề hỏi tới, chỉ làm như đang lắng nghe âm nhạc, tay không ngừng vỗ lên đầu gối, bộ dáng như rất đắm chìm trong âm thanh. Từ Na thật cẩn thận bưng ly rượu nếm một hớp, có chút bi thương nói:
- Một hớp rượu này có thể uống hết mười ngày sinh hoạt phí của gia đình chúng tôi ah.
Tần Mục mỉm cười, chậm rãi nói:
- Chỉ cần tư tưởng vươn xa thì có thể kiếm được nhiều. Nói nghe một chút có chuyện tốt gì có thể phát tài.
Từ Na thoáng do dự, liền thấp giọng nói với Tần Mục. Tần Mục cúi người cẩn thận nghe, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, khẩu khí có chút nghiêm khắc hỏi:
- Cô xác định mình nói đều là thật sao?
Từ Na bị ngữ khí của Tần Mục làm hoảng sợ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, bộ dạng như khẳng định, lại bưng ly rượu uống một hớp, nhất thời cảm thấy vô cùng thích thú.
Tần Mục biết sắc mặt mình không tốt, nhưng có chút không thể khống chế. Nếu như tin tức của Từ Na là thật sự, vấn đề bên trong liền quá nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức đem toàn bộ ban lãnh đạo huyện Lan Trữ bắn chết đều dư dả. Hắn trầm ngâm chốc lát, từ trong lòng lấy ra một ngàn đồng nhét vào trong tay Từ Na, lạnh lùng nói:
- Việc này chỉ có cô biết tôi biết, đừng nói cho ai khác nữa.
Từ Na cầm mười tờ tiền lớn trong tay, lén lút nhìn quanh bốn phía, thật cẩn thận nhét vào trong quần lót. Một nét màu tím thoáng hiện đi ra, Tần Mục ho khan một tiếng đưa mắt nhìn ra sàn nhảy.
- Yên tâm đi Tần ca, từ chỗ anh lấy được lợi ích thực tế, em còn đem bán anh hay sao.
Đem tiền cất kỹ, Từ Na vỗ vỗ eo thon, lại cho Tần Mục lời cam đoan.
Tần Mục gật đầu, sắc mặt hòa hoãn, tâm tư vui đùa cũng phai nhạt, cúi đầu cân nhắc làm sao nhúng tay vào chuyện này. Đúng lúc này, Cừu Tiểu Thiền lảo đảo chạy tới cả kinh kêu lên:
- Tần…Tần lão bản, Tiểu Bằng đánh nhau.
Tần Mục đang suy nghĩ đến xuất thần, nghe được Cừu Tiểu Thiền kinh hô liền nhìn theo tay nàng, chỉ thấy bên trái sàn nhảy Cừu Tiểu Bằng đang nắm cổ áo một thanh niên, phía sau có mấy người lôi kéo hông của hắn, muốn lôi hắn ra. Mạnh Á Linh ở bên cạnh dùng sức đánh lên cánh tay mấy người kia, muốn giúp Cừu Tiểu Bằng thoát khốn.