Tang Đồng hung hăng “Hứ” một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại.
Hàn Tả Tả ném điện thoại sang một bên, tay chân giang rộng nằm ịch ở trên giường.
Sắc trời dần tối, trong phòng không bật đèn, thoáng chốc đã tối om om.
Hàn Tả Tả ngủ thiếp đi lúc nào không biết, trong mơ màng nghe
thấy tiếng điện thoại reo lên, cáu kỉnh đập vào giường một
phát, nhắm mắt lại mò mò di động, cũng không thèm nhìn xem là ai
đã nhét vào tai, buồn bực oán giận: “Tang Tiểu Đồng cậu đủ rồi
nha, đã nói với cậu tớ chuyển nhà cả ngày mệt lả người, cậu
tạm thời tha cho tớ đi được không...”
Đầu bên kia di động thật lâu không có lên tiếng, sau một lúc lâu mới truyền đến hai chữ lạnh lùng: “Chuyển nhà?”
Hàn ý rét lạnh từ trong điện thoại phát ra, nháy mắt làm Hàn Tả Tả giật mình đông cứng lại, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hơn phân
nửa.
Hàn Tả Tả trợn to mắt ngồi dậy, chần chừ nói: “Chú Tư?”
Đứng lên mở đăng, Hàn Tả Tả chớp chớp mắt giải thích nói: “Xin lỗi
chú tư, em lơ mơ buồn ngủ, không nhìn kỹ tên người gọi trên màn
hình, còn tưởng rằng lại là Tang Tiểu Đồng gọi tới ...”
Lang Hi căn bản không nghe cô nói huyên thuyên, ngữ điệu lạnh như băng tràn đầy áp bách, uy hiếp lập lại một lần: “Chuyển nhà?”
Hàn Tả Tả dừng một chút, thế này mới đột nhiên nhớ tới, dường như cô
còn chưa nói với Lang Hi chuyện tìm phòng trọ ở bên ngoài.
Hàn Tả Tả biết hắn khẳng định bất mãn, vội lấy lòng cười cười nói:“Chú tư, thực xin lỗi, dạo này công việc bận quá, em đã quên nói cho anh ... Đừng lo lắng, em đã chuyển xong mọi thứ rồi!”
Lang Hi lạnh lùng mở miệng: “Địa chỉ.”
Ngữ điệu bình lặng không lên không xuống, lại gây cho Hàn Tả Tả áp lực rất lớn.
Hàn Tả Tả sờ sờ sóng mũi, thành thành thật thật nói địa chỉ.
Lang Hi một câu cũng chưa nói đã cúp điện thoại, đánh tay lái,
hướng về phía trường học của Hàn Tả Tả phóng xe như bay.
Chiều tối thứ bảy chính là thời điểm náo nhiệt nhất của làng
đại học, đặc biệt là tiết trời ôn hòa dễ chịu như vậy, rất
nhiều sinh viên hẹn đi dạo phố liên hoan, hoặc là sau khi ăn xong cùng
nhau tản bộ, tốp năm tốp ba đi cùng một chỗ, thường thường truyền đến
tiếng cười giòn vang ầm ĩ.
Lang Hi thả chậm tốc độ, đem xe dừng ở ven đường, lập tức đi vào khu tòa nhà dành cho viên chức.
Tòa nhà cũ nát chỉ có năm sáu tầng, loang lổ trên vách tường dán đầy các tin tức quảng cáo.
Lang Hi ánh mắt trầm xuống, bước tiếp về phía trước, dọc theo chật
chội bậc thang âm u chật chội, rất nhanh tìm được cửa phòng Hàn Tả
Tả đã nói.
Hàn Tả Tả đoán Lang Hi rất nhanh sẽ tới, vội vàng lấy ấm điện đun
nước, còn rửa sạch hai cái ly, chuẩn bị trong chốc lát tiếp đãi
hắn.
Cửa bị gõ cang, Hàn Tả Tả không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ tới
lại đến nhanh như vậy, vội vàng chạy ra phòng mở cửa cho hắn.
Mỗi tầng chỉ mắc một đèn tuýp nhỏ chỗ cửa thoát hiểm, trên
hành lang rất tối, Lang Hi mặt không chút thay đổi nhìn cô, đáy mắt
thần sắc không rõ, thêm vào đó là khoảng không tối đen sau lưng
hắn, làm cho ánh mắt càng tối tăm u ám.
Hàn Tả Tả nghiêng người cười nói: “Nhanh vào a!”
Lang Hi trầm mặc bước vào, thân hình đàn ông cao lớn cường tráng
tiến vào đứng giữa phòng khách, thoáng chốc làm cho không khí
cả căn phòng căng thẳng.
Hàn Tả Tả đóng cửa lại, ngượng ngùng cười cười: “Chú tư, anh cứ tự
nhiên ngồi đi, hôm nay vừa chuyển đén, nơi này cái gì cũng không có...
Anh uống nước lọc đỡ được chứ?”
Lang Hi không nói lời nào, cau mày quét một vòng, cửa phòng ngủ không
đóng, trong phòng trang trí cực kì đơn giản, liếc mắt một cái liền
nhìn thấy hết tất cả.