Tô Tấn gắt gao nắm tay Hàn Tả Tả không thả, trong giọng nói mang theo kích động không kiềm nén được: “Cậu cũng cho rằng vĩnh hằng là tồn
tại bên ngoài thời gian sao?”
Hàn Tả Tả nhíu mày, rút rút tay nhưng không rút ra.
Tô Tấn kích động chậm rãi nói: “Tớ cảm thấy theo như Elliott nói trái đất chuyển động chính là thế giới đang vận động, nó vận động
tượng trưng cho hai phương diện: một là tượng trưng cho thế giới
cuộc sống vật chất nơi trần thế, về phương diện khác tượng trưng
cho thế giới đời sống tâm linh. . . . . .”
Hàn Tả Tả: “. . . . . .”
Tô Tấn giống như đang niệm chú, còn mang theo ngữ điệu cảm thán,
oang oang cao giọng nói: “Bản thân tớ lại đồng ý với tôn giáo Ấn Độ về thuyết “Phạm, niết”, sống yên phận trong hiện tại, cứu vớt thời
gian bị vây trong vòng nhân loại!” (Ishtar: ta ko hiểu j hết aaa…)
Hàn Tả Tả không nói gì trừng mắt nhìn hắn: “Tô. . . . . . Tấn?”
Tô Tấn nhiệt tình ngóng nhìn cô: “Cậu không cho là như vậy sao?”
Hàn Tả Tả cười gượng: “Cậu có thể buông tay ra trước không?”
Tô Tấn kinh ngạc buông tay ra, Hàn Tả Tả vội vàng đứng lên, nhanh
miệng cắt ngang lời hắn vội nói: “Thật ngại quá bạn học Tô
Tấn, tớ còn có việc tớ đi trước lần sau gặp lại!”
Đại học thật đáng sợ, Hàn Tả Tả chạy trối chết.
Tô Tấn giọng nói tràn đầy tiếc nuối nói vọng theo: “Tớ là học viện nghệ thuật, Hàn Tả Tả, cậu học khoa nào?”
Hàn Tả Tả làm bộ không có nghe thấy, xách làn váy lên chạy trốn lướt nhanh.
Hàn Tả Tả không đem đoạn nhạc đệm gặp gỡ này để trong lòng,
trở lại ký túc xá tẩy trang, những cô gái khác trong ký túc xá về
nhà liền về nhà, hẹn hò liền hẹn hò, Hàn Tả Tả mệt mỏi nằm ở
trên giường, không bao lâu đã ngủ.
Ngày hôm sau bắt đầu nghỉ lễ, Hàn Tả Tả nếu không tình nguyện, quả thật không muốn về nhà chút nào.
Nhà cũ của Chu gia rất lớn, không có bao nhiêu người ở nơi này, bình thường có vẻ trống rỗng , chỉ có chủ nhật hoặc là ngày lễ ngày tết, mọi người Chu gia mới có thể gom lại cùng nhau.
Hàn Tả Tả ru rú tại trong phòng đọc sách, mẹ cô Hàn uyển liền bưng đĩa trái cây đẩy cửa bước vào.
”Tả Tả sao không xuống dưới lầu ngồi chơi hả con?”
Hàn Tả Tả để sách xuống, cười cười nói: “Không có việc gì, vừa mới dọn dẹp lại căn phòng, lúc này có chút mệt mỏi.”
Hàn Uyển ngồi ở bên giường, lo lắng nói: “ Tả Tả, con không phải. . . . . . Ở Chu gia cảm thấy không vui?”
Hàn Tả Tả vừa ăn hoa quả một bên vô tình nói: “Không thể nào, mẹ
đoán mò gì vậy nha! Đúng rồi, con có chuyện muốn hỏi mẹ, trước
kia sao lại không có nghe nói Chu gia còn có một tứ thúc?”
Hàn Uyển nhìn nhìn cửa, lén lút để sát vào tai con gái, đè thấp thanh âm nói: “Nhỏ tiếng chút ——”
Hàn Tả Tả bị bộ dáng bà làm cho cô cũng khẩn trương lên, tương đối cảm thấy mạc danh kỳ diệu: “Làm sao vậy?”
Hàn Uyển thần bí hề hề nói: “Chú em (em trai của chồng) là con riêng của cha chồng. . . . . . Ai nha, mẹ cũng chỉ nghe Chu Minh
Nghĩa nói, chú ấy vẫn lưu lạc bên ngoài, thẳng đến khi mẹ chú ấy qua đời mới được cha đón trở về !”
Hàn Tả Tả đối Chu Quảng Vinh tự nhiên sinh ra một loại cảm giác
sùng kính, không hổ là tướng quân ngựa chiến cả đời, bảo đao không
cùn a! Nhìn xem vị tứ thúc này, tuổi so với cô không có lớn hơn
bao nhiêu, không biết Chu Quảng Vinh lúc ấy là như thế nào thông đồng
với mẹ của tứ thúc nha. (~”~)
Hàn Uyển tiếp tục thần thần bí bí nói: “Chu Minh Nghĩa có nói với
mẹ, Chu lão gia tử đến trung niên vẫn như cũ mị lực vô hạn, thực có thể khiến cho tiểu nha đầu mù quáng sùng bái! Bất quá mẹ của tứ thúc con
cũng là một người phụ nữ đặc biệt, trước khi chết buộc con mình
vĩnh viễn không cho phép sửa sang họ Chu. . . . . . Cho nên hiện tại mặc dù tứ thúc con đã trở lại, cũng không thường ở nơi này.”
Hàn Tả Tả cảm thấy thực thần kỳ, đây là lần đầu tiên nghe được bí
mật của nhà quyền thế trong truyền thuyết, nhịn không được nhiều
chuyện hỏi: “Tứ thúc có phải hay không. . . . . . Ân, không nói
chuyện?”
Hàn Uyển cứng lại, thở dài nói: “Này, Tứ đệ dường như tính cách có
chút lạnh lùng, không quá dễ dàng tiếp cận, chú ấy trở về thời gian dài như vậy, chỉ đối với mẹ gật đầu vài lần, mẹ cũng không dám
nói với chú ấy. . . . . .”
Hàn Tả Tả bĩu môi, tựa vào đầu giường vui vẻ ăn hoa quả, thuận miệng nói : “Con riêng thôi, luôn có điểm cổ quái!”
Hàn Uyển gõ cô một cái, nghiêm túc dặn dò cô: “Lời này về sau không
được nói, chú ấy là tứ thúc của con, phải tôn trọng trưởng bối!”
Hàn Tả Tả trợn trừng mắt: “Hắn cùng anh trai không sai biệt lắm nha!”
Hàn Uyển cũng nghĩ như vậy, chính bà đối với em chồng vẫn luôn đem hắn xem là đứa nhỏ đâu.
”Tóm lại, không được tùy tiện nói về tứ thúc của con!”
Hàn Tả Tả phất phất tay: “Đã biết!”
Ngày Tết Nguyên Đán, con cháu Chu gia đều tụ tập đông đủ , bác cả Chu Minh Nhân mang theo Chu Hoằng, bác ba Chu Minh Lễ mang theo Chu
Thuần, Chu gia chỉ có một mình Hàn Tả Tả là con gái, khiến cho cô càng thêm buồn bực rồi.
Chu Hoằng đã đi làm, cùng cô tự nhiên không có tiếng nói chung, Chu
Thuần tuy rằng còn đang đi học, nhưng là người không chịu ngồi yên, thoáng cái đã bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Hàn Tả Tả đành phải ngồi ở một bên, nghe người lớn tán gẫu chút chuyện nhà.
Hàn Tả Tả chống đầu, tò mò đánh giá tứ thúc phía đối diện trầm mặc ít lời, phát hiện hắn cư nhiên một câu cũng chưa nói qua.
Hàn Tả Tả ngạc nhiên, càng thêm hoài nghi vị thúc thúc tuổi trẻ này là người câm điếc.
Thời điểm cơm chiều, mọi người Chu gia vây quanh một cái bàn lớn, Hàn
Tả Tả ngồi ở chỗ kia, hơi có chút cảm giác không hòa hợp.
Chu Quảng Vinh vô cùng hưng trí, liên tiếp cùng mấy người con trai uống rượu.
Hai vị thím cùng Hàn Uyển tán gẫu thật sự nhiệt tình, Hàn Tả Tả nhìn thấy mẹ của mình có thể hoàn toàn được Chu gia tiếp nhận, cuối
cùng cảm thấy một chút vui mừng.
Trên bàn cơm trầm mặc ăn cơm chỉ có hai người, một là người ngoài
chen vào Hàn Tả Tả, một là người không nói được một lời tứ thúc.
Hàn Tả Tả đột nhiên đã cảm thấy không còn không được tự nhiên nữa,
trong phòng này ngoài bầu không khí hoà thuận vui vẻ, còn có một
người cũng giống cô, bị Chu gia vứt bỏ bên ngoài.
Loại cảm giác này, thật giống như lúc phạt đứng có người đứng cùng, ít đi một chút xấu hổ,nhiều hơn một chút thản nhiên.
Cơm nước xong, Hàn Tả Tả chủ động giúp đỡ thu thập bát đũa, sau đó nhu thuận cùng mọi người ngồi trong chốc lát, rồi lấy cớ về phòng của
mình.
Sắc trời ngày càng tối, thanh âm dưới lầu dần dần nhỏ lại.
Hàn Tả Tả ở trong phòng cảm thấy ngột ngạt, nghe được dưới lầu không có người, liền nhẹ tay nhẹ chân đi xuống lầu, một mình đi ra bên
ngoài vườn hoa hít thở không khí.
Chung quanh đại trạch Chu gia thực tĩnh lặng, gió đêm rét lạnh thổi qua, làm cho Hàn Tả Tả sảng khoái thở dài.
Hàn Tả Tả duỗi lưng một cái, khóe mắt vừa đảo qua nhìn thấy một đốm lửa, bị dọa đến lui về phía sau hai bước.
”Là ai?”
Trong goc “Bốp” một tiếng sáng lên một đám lửa nhỏ, Hàn Tả Tả
nương theo cái bật lửa nhìn thấy rõ là người nào, không khỏi
nhẹ nhàng thở ra.
”Tứ thúc, đã trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Lang Hi tắt bật lửa, quơ quơ khói thuốc trong tay, ý bảo mình xuống dưới hút thuốc .
Hàn Tả Tả vốn muốn cùng hắn khách khí hai câu, nhưng nhìn đến Lang Hi
mặt không chút thay đổi, ngay cả ánh lửa đều không hâm nóng hắn được
chút nào, không khỏi đem lời khách sáo vừa đến bên miệng nuốt
trở vào.
Lang Hi im lặng đứng ở trong góc nhỏ, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn
thấy bóng người mơ hồ, tàn thuốc chập chờn chợp lóe chợt tắt,
mùi khói rất nhẹ thi thoảng bay sang.
Hàn Tả Tả dựa vào chiếc bàn nhỏ dưới tàng cây, cùng Lang Hi chiếm một góc, hai người không quấy rầy lẫn nhau.
Đêm nay bầu trời dường như phá lệ rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy
mấy vì sao lấp lánh, T thị từ trước đến nay luôn mờ tối, hơn nữa
ban đêm ánh đèn lộng lẫy, hiếm khi có thấy trông thấy ngôi sao
nào.
Hàn Tả Tả nhớ lại bữa cơm chiều vừa lại, không khỏi nhớ tới thời điểm mừng năm mới những năm trước, đều là cô và mẹ ngồi chung bên cái bàn nhỏ, tuy rằng vắng lặng, nhưng lại có cảm giác an bình ấm áp.
Chu gia tuy rằng đông người náo nhiệt, Hàn Tả Tả lại luôn cảm thấy
mình là người ngoài, không khí cả nhà đoàn viên như hôm nay sẽ chỉ
làm cô càng phát ra cô độc.
Hàn Tả Tả thở dài, cô tình nguyện một mình ở bên ngoài thuê một
phòng nhỏ, cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày cùng những người
không quen làm bộ vô cùng thân thiết.
Nhưng nếu chuyển đi ra ngoài, mẹ phỏng chừng sẽ lo lắng đi.
Hàn Tả Tả phiền muộn nhìn trời, đột nhiên nghĩ đến Lang Hi, không biết hắn có phải cũng có cảm giác như vậy hay không.
Hàn Tả Tả quay lại nhìn về phía hắn, phát hiện không biết từ
lúc nào chút chút khói thuốc cũng không còn sót lại.
Lang Hi từ trong góc tối đi ra, gương mặt trong lúc đó giống như bị
bóng đêm phủ lên một tầng băng mỏng, hờ hững nhìn Hàn Tả Tả liếc
mắt một cái.
Cái nhìn kia thường thường không mang theo chút cảm xúc, Hàn Tả Tả
lại cảm thấy tâm tư của mình bị hắn nhìn thấu từ trong ra ngoài,
không khỏi có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống.
Lang Hi cước bộ cũng không ngừng lại hướng trong phòng đi đến,
thời điểm lướt qua cô lạnh nhạt nói: “Mẹ cô vẫn còn.”
Một câu không đầu không đuôi như vậy, phối hợp với giọng nói lạnh như băng, thình lình nghe được cảm giác giống như đang mắng người.
Hàn Tả Tả ngẩn người, phản ứng đầu tiên là, nguyên lai tứ thúc có thể
nói chuyện, tuy rằng thanh âm cực kỳ lạnh lẽo, lại ngoài ý muốn dễ
nghe.
Hàn Tả Tả cẩn thận suy ngẫm những lời này, đột nhiên hiểu được.
Đúng vậy a, mặc kệ nói như thế nào, cô còn có mẹ ở trong này, ở đâu
có người quan tâm lo lắng cho mình, nơi đó chính là gia đình.
Mà Lang Hi, trừ bỏ Chu gia trên danh nghĩa là thân nhân, mẹ của hắn cũng đã mất.
Hàn Tả Tả không nghĩ tới tứ thúc thế nhưng sẽ đi an ủi cô, trong lòng ấm áp, buồn bực vừa rồi trở thành hư không, tâm tình vui sướng gợi
lên khóe miệng.
Bên ngoài càng ngày càng lạnh, Hàn Tả Tả khép lại vạt áo, xoay người trở về phòng.
Ba ngày Tết Nguyên Đán đảo mắt liền trôi qua.
Trường học cách Chu gia không xa, Hàn Tả Tả cũng không vội trở lại, dù sao buổi sáng không có lớp, đến ngày khai giảng mới chậm rì rì trở về trường học.
Buổi chiều đi học, vài trăm người đang thảo luận chọn khóa, Hàn tả tả nghe thấy liền buồn ngủ.
Giữa lúc nghỉ giải lao, loa phát thanh trong phòng học đột nhiên chi chi vang lên.
Hàn Tả Tả nhàm chán ngáp một cái, không biết trong trường học lại có thông báo gì.
”Bạn học Hàn Tả Tả!”
Trong phòng học lập tức yên tĩnh trở lại, có người biết Hàn tả tả đều nhất tề nhìn chằm chằm cô.
Hàn Tả Tả Mạc ù ù cạc cạc trừng mắt loa phát thanh trên bục
giảng, vẻ mặt buồn bực, chẳng lẽ mình trong lúc vô ý đã làm trái với
nội quy trường học nên bị thông cáo phê bình?
”Bạn học Hàn Tả Tả, suốt hai mươi năm qua trong cuộc đời tớ, cho tới bây giờ chưa gặp qua cô gái nào giống như cậu vậy. . . . . .”
Hàn Tả Tả sắc trầm xuống, suýt nữa hộc máu.
Trong loa phát thanh là giọng nam còn non nớt mang theo tinh thần
đặc biệt hưng phấn, thao thao bất tuyệt tình cảm dạt dào thổ lộ:“Từ lúc cậu đọc lên câu thơ của Elliott kia, tớ liền biết, cậu
là người mà định mệnh chỉ định cho tớ! Tớ gặp nhiều cô gái như
vậy, chỉ có câju có thể xứng đôi với tớ! Chỉ có cậu không màn thế
tục! Tớ cảm thấy trên thế giới này không có ai xứng đôi hơn hai
chúng ta nữa!”
Hàn Tả Tả hận không thể từ trong loa phát thanh đi xuyên qua một cước đem Tô Tấn đạp chết!
Mấy trăm ánh mắt quỷ dị nhìn mình chằm chằm, Hàn Tả Tả sắc mặt càng ngày càng đen.
“. . . . . . Tớ cố tình đến xem cậu biểu diễn, một màn vũ đạo
điên cuồng kia khiến cho tớ càng thêm tin tưởng vững chắc, cậu đủ
xứng đáng để đứng bên cạnh tớ!” (~”~)
Vũ đạo điên cuồng. . . . . . Mụ nội nó vũ đạo điên cuồng nhà cậu!
Đó là điệu nhảy sôi động được không!
Cô nhảy là điệu nhảy múa bụng, cũng không phải đi câu hồn người, có cần kinh hồn động phách như vậy không ah! (~O~)
Hàn Tả Tả chưa bao giờ ảo não như lúc này, cô lúc ấy sao lại tiện miệng đến gần người có bệnh thần kinh này chứ!