Tô Tấn tựa vào bên cửa sổ, vẻ mặt ai oán nhìn ‘hồng nhan tri kỷ’ mình vất vả tìm được bị người khác bắt cóc.
Tô Vĩ cười đến cực kỳ đáng đánh đòn, lắc lắc ly rượu trong tay uống một ngụm nói: “Đừng nhìn nữa, tròng mắt có nhìn đến lăn xuống
đất thì người ta cũng không thèm quay lại liếc anh đâu!”
Tô Tấn nổi giận: “Ai cần em lo!”
Tô Vĩ cà lơ phất phơ vươn tay, cánh tay như không xương khoát lên bả
vai hắn: “Đừng tức giận mà anh hai, anh nhìn xem, trong phòng này
nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, ai ai cũng đều xinh tươi mơn mởn ah! Tuy rằng bộ dạng anh không động lòng người, nhưng chỉ cần anh
không phải là ‘đàn sắt’, bằng vào bối cảnh thân thế của anh, còn
sợ tìm không được ai sao?”
Tô Tấn cười lạnh: “Em nghĩ rằng anh và em giống nhau bụng đói ăn quàng! Chỉ có loài sinh vật năng lực kém tri thức thấp mới bị bản
năng cơ thể chi phối, em có thể biết cái gì gọi là rung động,
là tình yêu sao?”
Tô Vĩ không hề để ý lời nói chua ngoa của hắn, ác ý cười nói: “Em
thì không biết cái gì gọi là tình yêu, em chỉ biết tình yêu cần hai người, anh chỉ có một bên tình nguyện, kia không gọi là yêu, mà
gọi là không biết tự trọng!”
Tô Vĩ từ từ giơ lên ly rượu, tao nhã hé miệng uống.
Tô Tấn hừ lạnh, không chút để ý khoát tay, hung hăng hất ly rượu trong tay Tô Vĩ.
Ly thủy tinh bị va chạm, rượu vang lạnh như băng bất ngờ bị hất
ra, làm cho khuôn mặt Tô Vĩ đầy rượu vang còn chưa tính, lại còn
khiến hắn bị sặc nước mắt giàn giụa.
Tô Tấn cười đắc ý: “Em trai ngoan, đừng nói anh hai không thương em, anh đây vừa giúp em tạo ra chút ‘chuyện tốt’ (tức scandal), hãy tận hưởng thật tốt nha!”
Tô Vĩ giận không thể át, khuôn mặt đầy rượu vang chật vật đi vào toilet rửa sạch.
Thời tiết dần dần ấm lại, gió đêm cũng không còn lạnh thấu xương nữa.
Hàn Tả Tả bị Lang Hi lôi kéo, cũng không lái xe, tránh khỏi mọi người, từ cửa sau khách sạn lặng lẽ rời đi.
Cảm giác này giống như bỏ trốn, vừa kích thích vừa vui vẻ, làm cho Hàn Tả Tả nhịn không được có chút kích động.
Phía sau khách sạn đều là những hẻm nhỏ tối mịt, đi xuyên qua nó là đường phố phồn hoa tấp nập.
Hàn Tả Tả dẫn đường, không lâu sau liền tiến vào một quán ăn bình dân.
Tám, chín giờ tối, khách trong quán đã vơi bớt, Hàn Tả Tả quen
thuộc tìm được chỗ ngồi, sau đó chạy tới chạy lui kêu đồ ăn.
Trên bàn bày đầy những cái dĩa đựng đồ ăn vặt, Hàn Tả Tả cười
nói: “Đừng nhìn quán này không lớn, nhưng đồ ăn làm rất ngon, cháu và Tang Đồng thường xuyên tới đây ăn cho đỡ thèm!”
Lang Hi không nói câu nào nhấc đũa, gắp một khối bánh gần nhất nếm thử.
Hàn Tả Tả cũng gắp một khối: “Bánh tổ ong này ăn rất ngon, phải chấm thêm tương!”
Lang Hi vẫn là lần đầu tiên ăn loại đồ ăn vặt đường phố này.
Hồi còn nhỏ hiếm khi ăn cái gì ở bên ngoài, ngay cả đồ ăn vặt
cũng rất ít ăn, lúc trưởng thành lại luôn sống ở nước ngoài, sau khi trở lại T thị, mỗi ngày không phải tham dự tiệc chiêu đãi chính là ở Chu gia ăn vài món ăn gia đình, những món vừa cay vừa chua vừa
ngọt như thế này, Lang Hi vẫn là lần đầu tiên nếm thử.
Hàn Tả Tả lúc ở tiệc rượu đã ăn không ít, hiện tại không thấy đói,
nhưng vẫn tha thiết vì Lang Hi giới thiệu món nào ăn ngon.
Chờ Lang Hi thật sự ăn không nổi nữa, đồ ăn còn thừa không ít, Hàn Tả Tả gọi người gói lại, lại cầm bánh tổ ong vừa đi vừa ăn.
Cách đó không xa có một cái hồ nhân tạo, Hàn Tả Tả ăn no thì lười biếng, tựa vào bên lan can hồ nghỉ ngơi.
Chuyện xảy ra hôm nay giống như một giấc mơ, Hàn Tả Tả nhìn Lang Hi bên cạnh, thật sự không thể tin được cô cư nhiên cùng Chú Tư phát
triển quan hệ yêu đương.
Bên hồ không khí tươi mát, mang theo hơi nước lành lạnh, làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Hàn Tả Tả thì thầm hỏi: “Chú Tư, chú thích cháu ở điểm nào?”
Lang Hi nghĩ nghĩ, trả lời nói: “Không biết.”
Hàn Tả Tả không bất ngờ với câu trả lời của hắn, bởi vì ngay cả
cô cũng không rõ lắm, vì sao đối với người không nên động tâm lại
động tâm.
Người bên hồ không nhiều lắm, bốn phía thực yên tĩnh, Lang Hi luôn luôn trầm mặc ít lời, Hàn Tả Tả sớm đã thành thói quen, hai người cứ
như vậy một câu không nói, Tả Tả lại thích như vậy.
Hàn Tả Tả nhìn đồng hồ, chắc tiệc rượu cũng đã kết thúc, phóng
viên vây quanh trước cửa khách sạn hẳn cũng rời khỏi rồi.
Hàn Tả Tả hít một hơi thật sâu, dựa lưng vào lan can, nhìn ánh
sáng phát ra từ phía ngọn đèn xa xa, cảm khái nói: “Thực không thể tin được, mình lại có thể cùng Chú Tư nói chuyện yêu đương.”
Lang Hi đứng ở trước mặt cô, nghe vậy cúi đầu trầm giọng nói: “Tôi không phải.”
Hàn Tả Tả mỉm cười: “Tuy rằng là trên danh nghĩa, nhưng là người khác
vẫn sẽ dị nghị... Chú Tư, thực xin lỗi, còn muốn chú phải lén
lút...”
Hàn Tả Tả nói như vậy, cũng là bởi vì bị Lang Hi cảm động.
Một người như Lang Hi, không thèm để ý tất cả cứ lạnh lùng mà
chống đỡ, làm sao sẽ ‘tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục’, mà hiện
tại, vì bận tâm đến cảm nhận của cô, cư nhiên đồng ý không công khai quan hệ với cô.
Hàn Tả Tả rất cảm động, còn có một tia áy náy.
Lang Hi trầm mặc không nói, ánh mắt lưu chuyển nhìn không ra cảm xúc, đột nhiên vươn tay khẽ chạm nhẹ vào khóe môi cô.
Hàn Tả Tả khó hiểu nhíu mày, thấy ngón tay Lang Hi dính một chút sốt tương.
Hàn Tả Tả ngượng ngùng cười cười, vừa mới ăn bánh tổ ong đã quên không lau sạch miệng.
Hàn Tả Tả vừa muốn lấy khăn giấy lau tay cho hắn, liền thấy Lang Hi
đưa ngón tay vào trong miệng mình, cực kỳ tự nhiên liếm đi sốt
tương dính trên đó.
Khuôn mặt lạnh lùng rõ ràng không có biểu tình gì, động tác kia lại
chứa đựng hơi thở cấm dục nồng đậm, thế nhưng sắc tình đến cực
điểm.
Hàn Tả Tả mặt oanh một cái nóng lên.
”Chú, Chú Tư...”
Hàn Tả Tả lắp bắp không biết muốn nói gì, Lang Hi nhìn cô thật sâu, đáy mắt sâu thẳm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại giống như dấy lên ngọn
lửa mãnh liệt.
Lang Hi nâng cằm Hàn Tả Tả, cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Hàn Tả Tả theo bản năng nín thở, hai mắt mở thật lớn, lại cái gì
cũng nhìn không thấy, tất cả các giác quan trên cơ thể đều tập
trung vào đôi môi, xúc cảm lành lạnh mềm mại, làm cho đầu óc cô
trống rỗng.
Lang Hi dán lên môi cô yên lặng một lúc lâu, mới bắt đầu chậm rãi cọ sát, nhẹ nhàng mút vào, thật giống như hôn một đóa hoa tươi mềm mại
tỉ mỉ vun trồng, thật cẩn thận, lại chứa đầy thành kính cùng thỏa mãn.
Từng cái hôn nhỏ vụn ngọt ngào, thử thăm dò xâm nhập một chút,
Hàn Tả Tả cảm thấy sức lực toàn thân đều bị hút đi, hai tay khẩn
trương không biết nên để chỗ nào, nghĩ muốn nắm lấy cái gì đó,
nâng lên lại buông xuống, cuối cùng chỉ biết nắm chặt lan can phía sau, dùng sức chống đỡ chính mình.
Lang Hi đột nhiên dừng lại, bất ngờ tiến lên một bước, thân hình to lớn đem Hàn Tả Tả ép sát vào trên lan can, một tay vòng lấy ôm cô thật chặt, một tay đặt trên đôi mắt cô.
Nửa người trên bị ép tới lơ lửng, phía sau chính là hồ nước sâu thẳm, lưng đụng vào lan can cứng rắn lạnh như băng, thình lình mất đi ánh sáng làm cho Hàn Tả Tả khẽ kêu một tiếng.
Lang Hi hô hấp bắt đầu dồn dập, đôi mắt luôn bình tĩnh lãnh đạm
nay lại sáng kinh người, như mắt sói ẩn núp trong bóng đêm,
phát ra tia sáng muốn nuốt chửng con mồi.
Lang Hi hung hăng hôn xuống đôi môi đang hé mở trước mặt, dùng sức trằn trọc mút vào, trong lòng khát vọng bị đè nén đã lâu mãnh liệt
trào ra, nháy mắt thổi bay toàn bộ lý trí.
Không đủ, không đủ, vẫn là không đủ... Vô luận cỡ nào dùng sức mút vào đều cảm thấy không đủ.
Cánh môi xinh đẹp bị tùy ý liếm hôn, cái xúc cảm độc đáo, tinh
tế, mềm mại này lại châm lên dục vọng muốn tàn sát bừa bãi tận
sâu trong đáy lòng của Lang Hi.
Bóng tối làm cho cảm giác càng thêm sâu sắc, Hàn Tả Tả đắm chìm trong sự nhiệt tình của Lang Hi, đôi môi sưng đỏ, bị chặt chẽ lấp kín, trước người là thân hình nam tính gắt gao dán sát, chèn ép đến mức cô sắp hít thở không được.
Toàn bộ hô hấp đều bị đoạt lấy, thiếu dưỡng khí làm cho đầu óc
một mảnh hỗn độn, cảm giác bị đè nén làm cho Hàn Tả Tả rốt cục nhịn
không được giãy dụa chống đẩy, bật ra tiếng rên khẽ ngắt quãng.
Một thoáng khớp hàm được buông lỏng giống như để cho Lang Hi tìm
được khe hở để phát tiết, đầu lưỡi đang liếm mút trên đôi môi
thuận thế tiến vào, gấp gáp khám phá vùng đất mới.
Cho đến khi đầu lưỡi mạnh mẽ chạm vào thứ gì đó mềm mềm ấm áp
lại ẩm ướt, đáy mắt Lang Hi đột nhiên lóe lên tia sáng nguy hiểm,
dùng sức dây dưa khóa chặt chiếc lưỡi đang sợ sệt lẩn trốn kia,
hung hăng gặm cắn.
Môi lưỡi dây dưa tràn ngập dục vọng chiếm đoạt cùng sở hữu, sao Hàn Tả Tả có thể chống đỡ được chứ, lồng ngực như muốn nổ tung, tay
đặt lên vòm ngực cứng rắn nóng bỏng, lòng bàn tay cảm nhận nhịp tim đập dồn dập của đối phương, bên tai là thanh âm ái muội mà
hai người triền miên phát ra.
Hàn Tả Tả bị động thừa nhận, Lang Hi môi lưỡi quá mức cường thế, bá
đạo quấy nhiễu toàn bộ suy nghĩ của cô, không để cho cô có cơ
hội cự tuyệt trốn tránh.
Hương vị ngọt ngào xen lẫn mùi máu tanh, Lang Hi đột nhiên bừng
tỉnh, kịch liệt thở dốc, cuối cùng cũng buông tha cho Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả kéo bàn tay đang che trước mắt cô xuống, đẩy Lang Hi ra
từng ngụm từng ngụm thở dốc, tay chân như nhũn ra dựa vào lan can.
Lang Hi bị đẩy lui về phía sau một bước, chậm rãi bình phục trống
ngực dồn dập, đầu lưỡi bị cắn nát giật giật đau đớn, do dự muốn
tiến lên, nhưng vẫn trầm mặc đứng yên tại chỗ.
Hàn Tả Tả mất rất lâu mới bình tĩnh lại, hình ảnh màn kích
tình vừa rồi lại lướt qua trong đầu, đôi môi sưng đỏ trướng đau đã
nhắc nhở cho sự điên cuồng khi nãy, nhất thời không biết nên đối mặt
như thế nào.
Bốn phía thực im lặng, có gió thổi qua mặt hồ, kèm theo tiếng nước rất nhỏ.
Lang Hi thanh âm khàn khàn, chậm rãi nói: “Thực xin lỗi...”
Sự kinh hoảng mới rồi của Hàn Tả Tả bởi vì câu nói này mà vơi đi không ít, thần kinh căng thẳng bình tĩnh lại, cười đứng thẳng
người, mang chút oán giận nói: “Chú Tư, chú làm cháu sợ nhau , đây là nụ hôn đầu tiên mà chú lại hung hăng như vậy!”
Lang Hi hơi mất tự nhiên rũ mắt xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng thậm
chí mang theo một tia xấu hổ lúng túng, do dự một lát, nghiêm túc
nhìn cô nói: “Tôi sẽ sửa.”
Hàn Tả Tả bật cười, vui vẻ vỗ vỗ bả vai của hắn.
Lang Hi dịu dàng nói: “Luyện tập nhiều sẽ tốt.”
Tươi cười trên gương mặt Hàn Tả Tả cứng lại.
Luyện tập nhiều sẽ tốt, luyện tập nhiều sẽ tốt, luyện tập nhiều sẽ tốt... Luyện tập em gái nhà anh a!
Lang Hi trưng ra bản mặt nghiêm túc, nhanh chóng hôn lên môi của cô,
ôn nhu liếm nhẹ, đầu lưỡi khẽ đảo một vòng liền lui ra ngoài.
Hàn Tả Tả toàn thân run lên, trợn mắt nhìn: “Chú còn?”
Lang Hi nghiêm trang hỏi: “Tiến bộ sao?”
Hàn Tả Tả bi phẫn che mặt, loại chuyện thế này cần rèn luyện để thăng cấp sao!
Hàn Tả Tả buông tay, mặt không chút thay đổi nói: “Về nhà thôi.”
Lang Hi nhìn chằm chằm cô, như có chút suy nghĩ gật gật đầu, mở miệng thì thầm: “Tiến bộ rất lớn nha.”
Hàn Tả Tả dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã vào trong hồ.
Lang Hi cùng Hàn Tả Tả tay trong tay trở lại khách sạn, tiệc rượu hẳn
là đã sớm tan cuộc, ngoài cửa xe ít đi nhiều, phóng viên cũng chỉ
còn lại lác đác vài người.
Đương nhiên có nhân viên đem xe chạy tới cửa, Lang Hi che chở Hàn Tả Tả lên xe, đánh tay lái, tránh đi đám phóng viên đang tụ tập.
Về đến nhà những người khác đều đã đi nghỉ, Hàn Uyển còn chưa ngủ, nghe tiếng động ra ngoài nhìn xem.
Lang Hi đi đậu xe, Hàn Tả Tả một mình vào nhà, cười hỏi: “Mẹ, sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi?”
Hàn Uyển ngáp một cái: “Chuẩn bị ngủ, con đi đâu vậy, trễ như vậy mới trở về?”
Hàn Tả Tả vừa rót ly nước vừa trả lời: “Con đã tìm được việc, tháng sau đi làm trợ lý cho Tang Đồng, đúng lúc Chú Tư công tác
tại công ty giải trí, con nhờ chú ấy mang con đi tìm hiểu
trước.”
Hàn Uyển thở dài, căn dặn nói: “Đừng quá làm phiền Chú Tư con... Mẹ biết con bướng bỉnh, không muốn dựa vào Chu gia, mẹ cũng không ngăn cấm con, muốn làm gì thì làm, chính là đừng quá cậy mạnh, cảm
thấy mệt cũng đừng quá cố sức, an tâm học tập, mẹ cũng không
cần lúc nào cũng lo lắng cho con!”
Hàn Tả Tả cầm ly nước lên lầu: “Con biết rồi mẹ, con đã lớn
rồi, cũng nên tìm việc gì đó để làm, chương trình học trong
trường không nhiều, con nghĩ nên sớm bắt đầu tích lũy chút kinh nghiệm!”
Hàn Uyển còn muốn nói thêm gì nữa, Hàn Tả Tả vội vàng ngắt lời:“Mẹ, con mệt rồi, mẹ cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Hàn Uyển bất đắc dĩ: “Được rồi, ngủ ngon!”