Thanh Sắc Kiêm Bị

Chương 44: Chương 44: Một vai nên danh




Người ta thường nói, không thấy khó thì thôi, chứ đã thấy rồi thì khó vượt. Sau ba năm, lần này lại có dịp đứng trước mic với Nhâm Lẫm, Tiết Mặc có cảm giác như mình đã xuyên qua. Năm ấy, người đàn ông khiến cậu phải ngước nhìn giờ đã đứng bên cạnh cậu, không còn cái vẻ cao cao tại thượng, cũng không có hoa lệ chói mắt. Y đang bận rộn, cùng lồng tiếng với cậu, cùng nhau bước vào một câu chuyện, hoàn toàn mất đi cái vẻ khó chịu, ngột ngạt của năm đó.

Kỳ diệu hơn chính là, hiện tại, cậu không cảm thấy Nhâm Lẫm quá khắc khe trong công việc. Bất kể là y có muốn cậu phát huy thế nào, cậu cũng có thể điều chỉnh kịp thời, thản nhiên biểu hiện, không hề có cảm giác áp lực, hay hậm hực như trước đây. Cũng vì như thế, tâm tình thả lỏng, cả bộ phim hoạt hình, Tiết Mặc đều đắm chìm trong trạng thái nhẹ nhàng, thoải mái.

“Giờ làm việc với anh, tôi không còn thấy áp lực như trước đây nữa!” Lồng tiếng xong đoạn cuối, Tiết Mặc vỗ vỗ bả vai Nhâm Lẫm, mỉm cười, cảm khái.

Đại Đế cười, rồi liếc nhìn Diệp Phong và Tịch Hàm bên đài chỉnh âm, gật đầu, kéo Tiết Mặc ra ngoài.

“Thật không ngờ là lại có người có khả năng lồng tiếng ngang với Đại Đế, giữa hai nhân vật, không ai yếu thế hơn ai!” Tịch Hàm nghe lại băng ghi âm, buông tai nghe xuống, thật lòng khen ngợi.

“Thằng nhóc Nhâm Lẫm này cuối cùng cũng tìm được một người ưng ý rồi!” Với Diệp Phong, cảm thán là một chuyện, nhưng nét mặt của y lại là một chuyện. So với những tình nhân trước đây của Đại Đế, y thấy thích người hiện tại nhất.

Bước ra cửa, Tiết Mặc lập tức rút tay ra khỏi tay Đại Đế, ngó quanh, thấy không ai để ý tới mình, mới thở phào một hơi. Cậu cố tình đi chậm mấy bước, tạo khoảng cách với Nhâm Lẫm.

Biết rõ là người yêu còn đang lo lắng, Đại Đế cũng không làm khó cậu. Dù y vẫn đang cố tìm cớ thuyết phục cậu công khai quan hệ với mình, nhưng lần nào Tiểu Trư cũng lấy cớ bỏ chạy.

Cứ thế, hai người một trước một sau đi về phía đại sảnh. Lúc đi ngang qua một phòng thu âm, Hạ Bạch cũng vừa mở cửa ra, tức thì, anh ta lập tức trưng cái vẻ “thật là trùng hợp” ra, sau đó nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, tự nhiên đi ngay cạnh Đại Đế.

Thấy “niềm vui bất ngờ” xuất hiện trước mặt mình, Tiết Mặc vẫn giữ nguyên tốc độ, không vội vàng xông lên phía trước. Có một số việc, vốn đã nắm rõ phần thắng rồi, nên cứ hào phóng một chút, còn kiểu hẹp hòi, chỉ tổ khiến người ta chê cười mà thôi.

Nhâm Lẫm không nói gì, y chỉ đi chậm hơn tí. Xem ra, Hạ Bạch là muốn nói gì đó với mình, nhưng giờ Tiết Mặc lại đang đi phía sau! Y theo bản năng đề cao cảnh giác, mong là Hạ Bạc đừng chơi trò cẩu huyết, bởi hiện tại cả ba đang rơi vào mấy tình tiết dở hơi trong phim truyền hình.

“Có phải...Tôi nên chúc mừng anh không?” Đi được mấy bước, Hạ Bạch nói khẽ, giọng điệu rõ ràng là mang ý tứ dò hỏi.

Dừng bước, Nhâm Lẫm quay đầu, nghiêm mặt nói: “Cám ơn cậu!” Sau đó mỉm cười, nhìn về phía sau, trong mắt là vẻ hạnh phúc, yêu thương vô vàn.

Đối mặt với sự bình thản của Đại Đế, trong nháy mắt, cảm xúc của Hạ Bạch như tan vỡ. Không cam lòng, ghen tị, hối hận, tự trách...va chạm nhau, khiến đầu óc anh ta hoàn toàn cho rỗng. Bởi thế, câu “Cậu ta thật sự tốt như vậy sao?” Đã theo lẽ tự nhiên mà thoát ra khỏi miệng.

Không trả lời ngay, dưới ánh mắt mong chờ của Hạ Bạch, Nhâm Lẫm từ từ xoay người lại, nhìn Tiết Mặc, trong mắt chứa vẻ tán thưởng và tình yêu của y dành cho cậu, y khẳng định: “Cậu ấy là niềm kiêu hãnh của tôi!”

Kinh ngạc, Hạ Bạch chua sót, cúi đầu, thì thào: “Chúc anh hạnh phúc!” Ngay từ đầu đã biết là sẽ thất bại thảm hại, nhưng anh ta vẫn muốn nghe kết quả cuối cùng từ miệng y. Có tác dụng gì đây? Ngoài chuyện đả kích mình ra, chỉ càng làm cho tâm mình như tàn lụi, càng khiến mình phải đau lòng. Ha ha, tội tình gì phải thế? Thừa thải thật!

“Cũng mong là cậu có thể hạnh phúc! Cố gắng làm việc, tương lai sẽ tốt đẹp thôi!” Sau cùng, Đại Đế vẫn cổ vũ Hạ Bạch. Gởi gắm tất cả vào tình cảm, như vậy tổn thương sẽ nặng gấp đôi. Nếu cậu ta có thể dồn hết tâm sức vào sự nghiệp, như vậy thu hoạch tuyệt đối không phải một lần. Bất kể thế nào, Nhâm Lẫm vẫn mong là cậu ta có thể bình tĩnh lại, bởi vì, cuộc đời vẫn còn rất dài.

Sắp không khống chế nổi dòng lệ bên khóe mi, Hạ Bạch gật đầu, bước đi thật nhanh. Anh ta không muốn để Tiết Mặc nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, cho dù có thua về mặt tình cảm, nhưng vẫn phải cố thủ tôn nghiêm.

“Anh ta không sao chứ?” Tiết Mặc đi tới cạnh Nhâm Lẫm, nhìn người đã đi xa, cảm khái.

“Không sao đâu, tôi tin là cậu ta sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại!” Nhâm lẫm cười, đáp. Nếu chút chuyện như vậy mà có thể đánh bại Hạ Bạch, vậy không phải năm đó cặp mắt nhìn người của y quá kém hay sao? Tuy nhiên, hiện tại y cảm thấy mình đã xử lý ổn thỏa hơn về mặt tình cảm, đồng thời cũng tiến bộ không ít. Ít nhất, y không còn yêu cầu đối phương phải hoàn mỹ như trước đây.

Có một số chuyện, phải có duyên phận với nhau mới được. Đi cạnh người yêu, Tiết Mặc thầm cảm thán thế sự vô thường. Nếu năm đó, người mà Hạ Bạch gặp là Nhâm Lẫm của hiện tại, có lẽ cuộc tình này, vốn không tới phần của cậu. Nhưng cuộc đời chính là như thế đó, một khi vô duyên với nhau, không gặp nhau đúng thời điểm, cho dù có miễn cưỡng đến với nhau, cũng sẽ cách biệt mà thôi. Xem ra, cậu cũng khá là may mắn.

Ngày đầu tiên phim hoạt hình lên sóng, tỉ suất người xem chiếm vị trí cao nhất trong thời gian qua.

Sau một tuần phim hoạt hình lên sóng, trên mặt các tờ báo đều thấy tên phim.

Sau một tháng phim hoạt hình lên sóng, vai mà Tiết Mặc lồng tiếng đã được cộng đồng mạng bầu làm nam chính nổi tiếng nhất.

Đến thời điểm hiện tại, email gởi tới mời lồng tiếng phim lại nâng lên một trình độ mới, tất nhiên là có cả thư thăm hỏi, xin phỏng vấn của giới truyền thông. Bên cạnh đó, khi có các chương trình giao lưu, hoạt động văn nghệ, ta cũng có thể nhìn thấy Tiết Mặc tham dự ở hàng ghế khách mời.

Cuối cùng thì mình có được tính là nổi tiếng hay không, Tiết Mặc cũng chẳng rõ. Bất kể mọi thời tiết, cậu vẫn bôn ba tới nơi làm việc, cố gắng lồng tiếng mỗi một lời thoại cho thật tốt, tiếp tục làm anh chàng Tam Lang liều mạng như mọi người vẫn thường nói với nhau.

Nhâm Lẫm vẫn bận rộn, cả ngày đều vùi mình trong đống văn kiện, hợp đồng. Y luôn như trước, vẫn hối thúc cô thư ký vạn năng và nhiều nhân viên vĩ đại khác, phấn đầu làm ra ngày càng nhiều tác phẩm hay.

Ngày lại qua ngày, thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó, lại tới kỳ bình chọn cho giải thưởng diễn viên lồng tiếng. Sáng hôm đó, Ngu Mỹ Nhân đặt xấp công văn lên bàn Nhâm Lẫm, đứng chờ chỉ thị. Hàng năm, diễn viên được đề cử phía Nhâm thị đều do người trong công ty bỏ phiếu chọn ra, dĩ nhiên là năm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng khi Đại Đế xem hết công văn ấy, y ngồi rất lâu mà không chịu ký tên.

Quẳng công văn sang cho cô thư ký, Nhâm Lẫm nghiêm mặt nói: “Mời toàn bộ nhân viên ở tổ chế tác tới phòng họp!”

Từ lúc có thuyết pháp “quyền lợi dân chủ”, rất nhiều việc, không thể do quân chủ chuyên chính. Nhâm Lẫm trừng cả đám trong phòng họp tầm nửa giờ, hơi lạnh tỏa ra bốn phía, nhưng chẳng có một ai chịu nhấc tay đầu hàng.

“Lấy ích lợi của công ty mà nói, thì danh sách này nên đề tên người mới có tiềm lực vào sẽ thích hợp hơn!” Đại Đế buông tách cà phê xuống, bực bội, nói rõ lý do.

Mọi người vẫn im lặng, không phản ứng, ai nhìn trời thì nhìn trời, ai ngủ gục thì ngủ gục.

Nhâm Lẫm liếc thấy Tịch Hàm đang ngồi ở hàng ghế đầu, lập tức nháy mắt với cô. Nào ngờ Nữ vương lại cúi đầu, lén giũa móng tay, ai chà, phải mài giũa đúng hạn mới đẹp được.

Tiếng kim đồng hồ gõ “xoành xoạch”, báo hiệu từng phút, từng giây đang trôi đi. Sau lần thứ n ngẩng đầu, đón lấy n xấp văn kiện Ngu Mỹ Nhân đưa tới, y đành nói: “Tôi sẽ không ngại sử dụng đặc quyền giám khảo!”

“Vì để tránh có người giở trò, nên không cho phép giám khảo tiếp tục kế nhiệm. Nhâm tổng giám, dường như lần trước ngài có dùng tới đặc quyền này rồi nha!” Tịch Hàm lập tức lên tiếng, trong giọng nói khó nén vẻ đắc ý khi gian kế thành công.

Có đôi lúc, hoàng đế rất muốn bóp chết đại thần. Nhâm Lẫm không nói gì, hiện tại, y mới chính thức hiểu được mặt mũi của thứ gọi là trận chiến giữa hoàng quyền và tướng quyền nó như thế nào.

Siết chặt cây bút máy trong tay, cuối cùng, Đại Đế đành phải thỏa hiệp, ký tên vào công văn. Thấy vậy, mọi người lập tức vỗ tay chúc mừng, ra vẻ thắng lợi, khiến y giận tới muốn hét to một tiếng: “Tháng này tất cả đều không có tiền thưởng!”

“Chúc mừng nha! Nhất định là không thành vấn đề!” Một trợ lý quen thân với Tiết Mặc vỗ vỗ bả vai cậu, nói tiếng chúc mừng.

“Cám ơn anh!” Tuy miệng nói nhẹ nhàng, nhưng Tiết Mặc lại thầm sầu não trong lòng. Từ lúc công ty công bố danh sách các diễn viên được đề cử cho giải diễn viên lồng tiếng, ngày nào cậu cũng nghe được hai từ “Chúc mừng“. Nghĩ thoáng một chút, thì đây đúng là chuyện tốt, chứng tỏ Tiết Mặc rất được lòng người. Nhưng cả đám, ai cũng ra vẻ là “không phải cậu không được” khiến cậu thấy áp lực quá lớn.

Thật không hiểu là phúc hay họa nữa đây! Lo lắng, Tiết Mặc cầm thư mời dự lễ trao giải Tịch Hàm đưa tới, cuối cùng, cậu cũng đã có thể danh chính ngôn thuận dùng thân phận diễn viên lồng tiếng bước lên thảm đỏ rồi.

Cùng nhận được thư mời với cậu còn có Nhâm Lẫm, y đen mặt, quẳng sang bên, khó chịu cực kỳ. Theo kinh nghiệm lâu nay của y, thì giải nam diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất có thể sinh ra từ bộ phim hoạt hình “Vận Mệnh Bội Bạc”, nhưng nếu cả hai cùng được đề cử, thì đã vô tình cuốn y và Tiết Mặc vào trong cơn lốc xoáy.

Với Đại Đế mà nói, tác phẩm lồng tiếng cuối cùng đoạt giải sẽ trở thành một kết thúc hoàn mỹ cho sự nghiệp lồng tiếng của y. Với Tiết Mặc mà nói, giữa lúc bắt đầu nổi tiếng mà đoạt giải, thì sẽ là sự khẳng định rất lớn trong giới, mang tới trợ lực vượt ra ngoài tưởng tượng cho cậu trong tương lai.

Trong giới, tiếng tăm và uy vọng của Đại Đế rất lớn, dĩ nhiên sẽ khiến một phần nghiêng về phía y, phần còn lại, dĩ nhiên là nghiêng về phía người yêu siêng năng, chịu khó. Nghĩ vậy, Nhâm Lẫm xoa trán, cũng hết cách rồi, giờ điều y có thể làm, chính là tin tưởng vào ánh mắt của giám khảo và thực lực của người yêu.

Hay tin mình và Đại Đế sẽ cùng nhau tham gia vào cuộc đua cho giải nam diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất, đầu tiên Tiết Mặc kinh ngạc, sau đó cậu cảm thấy vinh quang, may mắn vô bờ. Như vậy, chẳng phải chứng tỏ thực lực của cậu đã sánh ngang với Đại Đế? Bất kể là thắng hay là bại, cậu cũng không hối tiếc.

Sáng hôm buổi lễ diễn ra, vừa thức dậy, hai người đã trao cho nhau nụ hôn chào buổi sáng thật nồng nhiệt. Tiết Mặc mím môi, nhìn người yêu, nói khẽ: “Có phải là chúng ta nên chúc phúc, cổ vũ cho nhau không?”

“Ngốc à!” Nhâm Lẫm mỉm cười, chui ra khỏi chăn, rồi kéo cả Tiết Mặc dậy, hỏi: “Tắm chung nha?”

Gật đầu, Tiểu Trư xuống giường, ôm eo Đại Đế, đi vào phòng tắm, bắt đầu công cuộc chuẩn bị cho buổi lễ chiều nay.

Lễ phục, tóc, hóa trang...làm một hơi hết cả buổi sáng, hai người mới lái xe tới hội trường. Lúc sắp xuống xe, đột nhiên Nhâm Lẫm nắm tay Tiết Mặc, nói với cậu một câu chân thành, “Em phải nhớ kỹ, cho dù kết quả có thế nào, thì ở trong lòng tôi, em cũng là người giỏi nhất!”

Buông cánh tay chuẩn bị đẩy cửa xe ra, Tiết Mặc quay đầu lại nhìn người yêu, nở nụ cười hạnh phúc. Cậu cố nén xuống dòng lệ vì vui mừng mà sắp ứa ra ngoài, nghẹn ngào, gật mạnh đầu.

“Xuống xe thôi!” Nhâm Lẫm vỗ nhẹ lên hai má người yêu, nói khẽ.

Nghe được những lời của anh, cho dù có lấy được giải thưởng hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ở trong lòng của tôi, được anh khẳng định, còn quan trọng hơn những ánh sáng hào nhoáng trên đời, Nhâm Lẫm, cám ơn anh đã yêu tôi.

Bước lên thảm đỏ ở hội trường, Tiết Mặc nhìn người đàn ông đi phía trước mình bằng ánh mắt trìu mến, tự nhủ với lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.