Thanh Sắc Kiêm Bị

Chương 41: Chương 41: Oan gia ngõ hẹp




Tập trung nghe ca khúc, Tiết Mặc thử hát lại một lần. Còn chưa chính thức đi vào phòng thu âm, chỗ nào không ổn, vẫn còn có thể sửa được.

Hạ Bạch đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn vào, thấy Tiết Mặc đang gác chân trần lên ghế. Mắt anh ta lóe lên, mỉm cười, đi tới: “Chăm chỉ vậy à?” Anh ta cố tình ngồi gần đó, cẩn thận quan sát đối thủ.

“Chào tiền bối!” Tiết Mặc ngẩng đầu lên, cười cười, chào hỏi. Cảm giác khó chịu trong lòng cậu đã bị Đại Đế quét sạch cả, thành ra khi đối mặt với Hạ Bạch, cậu không còn thấy ngăn cách hay áp lực gì nữa.

Nhìn gần, cũng khá là đẹp, dù không bì được với vẻ đẹp năm đó của mình - Hạ Bạch thầm đánh giá bề ngoài của đối phương - mà cũng lạ thật, theo lý thuyết thì với khuôn mặt này, bảo là tàn sát hết cả Nhâm gia cũng quá khoa trương rồi, có lẽ với Nhâm Lẫm thì không thành vấn đề, nhưng còn Nhâm Tuyết...Anh ta hiểu về người này lắm, con mắt cao hơn chân mày, nếu không phải tuyệt thế mỹ nhân, sao có thể lọt vào mắt anh ta được.

Do quá tập trung nghe ca khúc, cho nên Tiết Mặc vốn không phát hiện ánh mắt người nọ nhìn mình như tia X quang. Xem đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn lại bao nhiêu, cậu quyết định điều chỉnh tâm trạng lại, hoàn thành tốt công việc.

“Cậu cũng tới hát ca khúc chủ đề à?” Nhìn quyển ca khúc trong tay Tiết Mặc, Hạ Bạch kinh ngạc. Quả là vượt khỏi dự kiến của anh ta, Tịch Hàm tới tìm anh ta hát, cũng có thể hiểu. Nhưng giao ca khúc cuối phim cho một người chưa bao giờ hát hò, quả là có chút mạo hiểm. Nhưng nếu đó là ý kiến của cấp trên, thì Tịch Hàm cũng chỉ có thể đồng ý thôi.

Gật đầu, Tiết Mặc cười nói: “Tiền bối cũng vậy phải không? Tôi từng nghe anh hát rồi, tôi thích lắm! Có thể hợp tác với một ca sĩ thực lực như anh, tôi rất vui!”

“Ừm, cám ơn!” Hạ Bạch từ tốn đáp lại một câu, lòng nhủ thầm là thằng nhóc này nói hay thật, rõ ràng là đang vuốt mông ngựa đây mà. Nếu mình mà lợi hại như vậy, thì sao lại không tung hoành được trong giới âm nhạc, đúng là châm chọc.

Thấy sắp tới giờ rồi, hai người cũng không nhiều lời khách sáo, chia nhau tới phòng thu âm của mình. Hạ Bạch có nhiều kinh nghiệm ca hát, mới đó đã thu xong. Bước ra ngoài, anh ta cố tình nhìn về phía Tiết Mặc, vẫn chưa kết thúc, thôi thì sang quan sát tình địch một chút, qua góp vui đi.

Khi Tiết Mặc hoàn toàn tập trung vào công việc, sẽ có một vẻ đẹp cẩn thận, tỉ mỉ như Đại Đế Nhâm Lẫm. Mắt cậu rất tập trung, toàn tâm đi vào trạng thái làm việc, khiến người ta phải khen ngợi từ tận đáy lòng.

Giám đốc âm nhạc làm động tác OK, ý bảo Tiết Mặc đã hoàn thành. Nhưng cậu lại nghiêm túc, yêu cầu làm lại một lần, lý do là cậu thấy cậu chưa lấy được cảm giác khi hát một câu nào đó, vì thế mọi người lại tiếp tục.

Hạ Bạch nhìn bầu không khí trong phòng thu âm, toàn bộ nhân viên đều đang chuyên tâm làm việc, như vậy khiến anh ta có cảm giác mình như một “người ngoài” không thể hòa nhập vào thế giới của họ. Nhớ lại khoảng thời gian sau khi quen với Nhâm Lẫm, dường như anh ta chưa từng làm như vậy bao giờ, chỉ cần giám đốc bảo thông qua, thì anh ta sẽ không có ý làm lại nữa. Tuy nhiên, trước đó, lúc anh ta còn ôm nhiệt huyết với công việc, mỗi khi hứng lên, anh ta sẽ bảo làm lại một lần. Kể từ khi có chỗ dựa là Đại Đế, anh ta vừa nói gì, sẽ được người ta khen không ngớt lời, vài lần như vậy, chuyện làm lại xem như mất hẳn.

Làm xong lần này, cuối cùng thì Tiết Mặc cũng hài lòng. Cậu chạy nhanh tới bên đài ghi âm, muốn nghe xem mình hát thế nào, xem có phải là quá tệ hay không. Hạ Bạch cũng vội vàng đi tới, thấy anh ta cũng có hứng thú, Tiết Mặc không keo kiệt, đưa tai nghe qua cho anh ta. Mọi người cùng nhau nghe, chắc là sẽ cho được ý kiến hay nào đó.

Nghe xong, Hạ Bạch ngớ ra, còn Tiết Mặc thì giật giật khóe miệng, câu đó không hoàn mỹ như cậu đã nghĩ, liệu có nên làm lại lần nữa hay không? “Tiền bối có góp ý gì không?” Cậu nhìn Hạ Bạch, anh ta là ca sĩ từng ra album nhạc, chắc là sẽ đóng góp đúng trọng tâm rồi.

“Nắm bắt giai điệu tốt lắm, đúng là rất bất ngờ, cậu có chắc là trước đây mình chưa từng hát?” Hạ Bạch thấy nghi ngờ, đây vốn không phải tiêu chuẩn của một người mới, đến cả người như anh ta nghe xong cũng thấy hoảng nữa là. Anh ta vốn định mượn chuyện này hạ nhuệ khí của đối phương, ai dè...Nếu chọi thẳng mặt, thì có cảm giác như lấy trứng chọi đá, e là sẽ bị người ta cười là ỷ thế tiền bối mất.

“Ờ, cám ơn sự khẳng định của anh!” Tiết Mặc cười cười. Ngẫm lại thì đối phương cũng không thể chê cậu được, bằng không sẽ bị nói là tự cao tự đại chèn ép người mới. Anh ta mà bị oan, thì người hỏi như cậu cũng có vẻ như liều lĩnh, lỗ mãng.

Làm xong công việc, Hạ Bạch ngẫm ngẫm, quyết định chủ động mời Tiết Mặc đi uống vài ly, không ngờ là cậu lại từ chối: “Ngại quá, tôi cũng muốn đi lắm, tiếc là tôi còn một ca thuyết minh nữa, chi bằng để hôm khác tôi làm chủ, mời tiền bối đi nha!”

Lý do rất đầy đủ, Hạ Bạch cũng không thể làm khó làm dễ gì. Tiết Mặc đi rồi, anh ta ngồi trong phòng nghỉ, tính kỹ lại thì đúng là anh ta cũng buồn cười thật, hai người họ vốn không thể so với nhau được. Tiết Mặc và anh ta hoàn toàn là hai loại người khác nhau, chẳng qua một người thích hợp với Nhâm Lẫm, còn một người khi đối mặt với Đại Đế, chỉ chọn cách đi đường tắt, trốn tránh vất vả.

Ai cũng tự cho mình là rất thông minh, cho tới hiện tại, Hạ Bạch cũng không thấy mình ngu ở chỗ nào. Người thông minh làm việc, thường là thích tìm lối tắt, dù sao thì cũng là cùng một mục tiêu, đi càng nhanh dĩ nhiên là càng tốt. Cuối cùng thế nào? Có nhiều thứ, không phải nói nhanh là có thể lấy được, một người nhờ một ca khúc mà thành danh trong một đêm, cần phải có may mắn bao nhiêu? Giờ thì anh ta đã hiểu được đạo lý này, tính ra thì cũng không phải là muộn lắm.

Hạ Bạch gặp lại Tiết Mặc lần nữa, chính là khi hai người cùng lồng tiếng cho một bộ phim nhựa. Anh ta là nam chính, còn Tiết Mặc là nam phụ, nội dung tình cảm nhẹ nhàng, hài hước, kể về cuộc tình của hai đôi nam nữ.

Người diễn đôi chung với Tiết Mặc lần này là Ninh Tâm. Từ sau chuyện lần trước, cô đã khuyên Khang Vĩnh Nguyên đi tìm Nhâm Tuyết. Lúc bị người nọ từ chối không gặp, cô đã tự tới, quỳ bên ngoài một ngày trời. Sau mấy lần ra vào, Nhâm Tuyết đều xem cô như người tàng hình, cho đến khuya, khi về nhà, anh ta mới thở dài, lên tiếng: “Tôi thấy tiếc cho cô lắm, thật không hiểu tên đần không có đầu óc đó đã tu mấy kiếp mà có thể tìm được một người phụ nữ như cô. Chuyện lần đó tôi bỏ qua, nhưng mà cô phải về nói với cậu ta, sau này làm chuyện gì, cũng phải nghĩ kĩ một chút, xem nhiều sách một chút, không có hại đâu!”

Cảm động tới rơi nước mắt, Ninh Tâm gạt lệ, nói tiếng cám ơn. Cô như được trọng sinh, cố lê đôi chân đã mất cảm giác, đi trở về. Nhâm Tuyết cau mày, chủ động đưa tay ra đỡ cô, còn đích thân đưa cô về nhà.

Có người, tiêu tốn cả đời cũng không làm được chuyện gì ra hồn. Nhưng chuyện thành công duy nhất của anh ta chính là tìm được một người vợ tốt. Không cần phải nghi ngờ, đồng chí Tiểu Khang của chúng ta chính là đại biểu điển hình. Nhưng mà khi gả cho một người đàn ông như vậy, có hạnh phúc hay không, e là chỉ có mình cô biết.

Bão táp qua đi, Ninh Tâm rất biết ơn Tiết Mặc. Lần này cộng tác chung, cô nhiệt tình với cậu gấp bội, khiến Hạ Bạch - người vốn luôn thu hút nữ giới - phải ganh tị không thôi.Ai da, ng ườ i m ớ i n à y đú ng l à ă n đứ t c ả nam l ẫ n n ữ sao? Ch ẳ ng l ẽ ở Nh â m th ị, ai c ậ u ta c ũ ng di ệ t h ế t?Vừa nghĩ tới đó, anh ta chợt nghe giám đốc âm thanh bảo Tiết Mặc làm lại một lần, thử đổi giọng điệu khác xem thế nào.

“Ừm!” Tiết Mặc mỉm cười, không ngại lồng tiếng thêm mấy bận, cho đến khi chân mày đạo diễn ở phía sau đài chỉnh âm giãn ra, cậu mới có thời gian uống miếng nước. Một câu thoại mà phải lồng tiếng tận ba, bốn lần, với cậu mà nói chỉ là cơm bữa thôi. Còn nhớ lần cậu mới lồng tiếng cho phim điện ảnh, cậu còn thảm hơn kìa.

Hạ Bạch không nói gì, anh ta nhìn về phía đài chỉnh âm, rồi lại nhìn Tiết Mặc bằng ánh mắt nghiền ngẫm, thản nhiên nói: “Thật ra thì cũng khá lắm, với bối cảnh của cậu, vốn không cần phải bị người ta ép làm như thế!”

Tiết Mặc vừa uống xong một hớp to, nghe vậy, cậu buông chai nước trên tay xuống, nhìn đối phương bằng ánh mắt tò mò: “Là sao? Tôi không hiểu!”

Hạ Bạch cười lạnh, đôi mắt sắc bén: “Dù Nhâm Lẫm rất nghiêm khắc trong công việc, nhưng không phải anh ta rất biết chăm sóc người khác hay sao?”

Tim đập mạnh một cái, Tiết Mặc nhíu mày, siết chặt chai nước, đáp: “Công việc và tình cảm là hai chuyện khác nhau!”

“Một khi mọi chuyện bị phơi bày, sẽ không còn ai để ý tới chuyện cậu cố gắng nhiều ít thế nào. Người đời chỉ biết chỉ vào mặt cậu, mắng cậu bán mình cầu vinh. Trước sau gì cũng như thế, hà tất phải làm khổ chính mình!” Giọng Hạ Bạch như đang chỉ bảo, anh ta là người từng trải, dĩ nhiên kinh nghiệm cũng nhiều.

“Ừ, những người khác có nghĩ thế nào, thì liên quan gì tới tôi chứ? Chỉ cần lòng mình thấy thanh thản là được. Cho dù cả thế giới này có nói tôi đê tiện, nhưng chỉ cần mình anh ấy hiểu tôi là đủ, cám ơn tiền bối đã quan tâm!” Tiết Mặc cười cười, liếc cho Hạ Bạch một ánh mắt đầy ý tứ. Dù anh ta nói rất có lý, nhưng mỗi người mỗi khác nhau, những chuyện xảy ra cũng khác nhau, cậu không phải là anh ta, sao có thể so ngang vậy được?

T ê n nh ó c n à y l à đ ang khoe m ẽ sao?Hạ Bạch không nói gì, tiếp tục làm việc. Anh ta lồng tiếng thuận lợi hơn Tiết Mặc, đạo diễn và giám đốc cũng chưa làm khó anh ta, mới đó đã nhanh chóng hoàn thành. Chỉ có Tiết Mặc, cậu còn phải làm lại, hại Ninh Tâm cũng phải lồng tiếng tới lui nhiều lần.

Nhưng lạ ở chỗ, cho dù Tiết Mặc có phải làm lại bao nhiêu lần, thì sau khi làm xong, đạo diễn và giám đốc cũng đánh giá cậu rất cao. Chẳng những Ninh Tâm không có chút oán giận nào, ngược lại còn cám ơn Tiết Mặc vì đã giúp mình nâng cao trình độ làm việc, đến cả nhà chế tác bình thường hay chê cô, lần này cũng phải giơ ngón cái.

Hạ Bạch nhìn từ xa, cảm thấy mình như một người ngoài, không thể nào chen vào giữa họ. Anh ta như một lão hổ giữa đàn sư tử, cho dù đều là họ nhà mèo, nhưng lại cách biệt một trời một vực.

Mang tâm trạng mâu thuẫn, làm việc xong, Hạ Bạch bị Tịch Hàm mời tới văn phòng. Cầm thiệp cưới trên tay, anh ta nói tiếng chúc mừng, rồi nhìn Tịch Hàm, cứ như muốn nói điều gì đó.

“Rốt cuộc thì cậu muốn nói chuyện gì? Nói đi, nhìn cái mặt như táo bón của cậu, tôi thấy đau đầu quá!” Thấy anh ta ra vẻ thần bí, Nữ vương khó chịu. Xưa nay cô làm việc đều thích gọn gàng, dứt khoát, hành vi như vậy cô chẳng muốn trông thấy tí nào.

Hạ Bạch suy nghĩ ba giây, mới đi tới cạnh Tịch Hàm, hỏi khẽ: “Đại Đế thật chưa có người nọ sao?”

Nghe vậy, Tịch Hàm cười to, bảo: “Lúc đưa thiệp mời cho anh ta, anh ta nói sẽ đến dự với người yêu!” Nói xong, cô mỉm cười nhìn Hạ Bạch, ý là không cần nói cũng biết.

“Thật ra cô cũng biết...Người đó là ai?” Hạ Bạch thấy hơi xấu hổ, nhưng anh ta vẫn cắn răng hỏi một lần. Giới giải trí không có bao nhiêu, cũng chưa từng có chuyện giấy gói được lửa, anh ta không tin, trong công ty không có ai phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.