Ngay vào lúc chóp mũi đối diện chóp mũi, chỉ còn mỗi chuyện hai đôi môi chạm vào nhau, Tịch Hàm cười tà, xoay người, làm như lơ đễnh đụng trúng Tiết Mặc một cái...
Giật mình, môi buông lỏng, lá bài theo gió mà rơi. Tiết Mặc nhanh chóng lấy lại tinh thần, ý thức được là phải đón lấy lá bài, cậu cố chấp, đuổi theo và ở phía trước cậu, Nhâm Lẫm không hề khách khí “tình cờ” dùng miệng đón lấy hai khóe môi ấm áp.
Tịch Hàm đẩy rất mạnh, môi không chỉ chạm mạnh vào môi, mà cả người Tiết Mặc đều theo quán tính, ngã vào lòng đối phương. Vào lúc này, phía dưới hít sâu một hơi, sau đó, những cô gái hét to hết đợt này tới đợt khác, cũng không biết là đang hưng phấn hay đang ghen tị.
Lòng rõ ràng ý thức được chuyện gì, nhưng bất kể là cố trốn tránh thế nào, thì bi kịch cũng xảy ra. Tiết Mặc chỉ cảm thấy có một đôi tay đỡ lấy hông mình, chờ đứng vững thân thể lại, cậu vèo một cái, tránh khỏi vòng tay Nhâm Lẫm, trợn to mắt nhìn chằm chằm đối phương, giống như con mèo dựng lông vì hoảng sợ.
Từ bả vai hơi run lên và gương mặt đỏ bừng của cậu, cho thấy cậu bị dọa không nhẹ. Nhâm Lẫm tao nhã xoay người, nhìn người anh trai đã thực hiện thành công quỷ kế và đang cười tới tương lai sáng lạn, lạnh lùng nói: “Nổi điên xong rồi thì tiến hành bước kế tiếp đi!”
Nhâm Tuyết như không có gì, làm ra động tác mời, bảo năm người bưng năm mâm rượu tới, mỗi mâm là năm ly. Nhâm Lẫm nhíu mày, nhìn anh ta bằng ánh mắt hung ác, Nhâm Tuyết ra vẻ vô tội, nói: “Anh chưa có bảo mỗi người một ly cơ mà!”
Rượu là uống lần lượt từng người, Tiết Mặc trốn sau cùng, nhìn những người phía trước uống xong vẫn thản nhiên bước xuống, lòng cậu lại càng khẩn trương. Cậu rất rõ tửu lượng của mình, nếu như cậu mà uống hết cả mâm này, e là rất có khả năng, cậu sẽ là tên xui xẻo bị khiêng trở xuống, tính sao đây? Cậu nhìn quanh cầu cứu, nhưng trên đài, ngoài người dẫn chương trình ra, trong đội của cậu cũng chỉ còn Nhâm Lẫm và Tịch Hàm, người còn lại đều là người thắng, đang cao hứng thưởng thức chiến lợi phẩm.
Tịch Hàm hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng uống cạn ly cuối cùng trên mâm, sau đó tao nhã đưa tay, giẫm giày cao gót cứ như người chiến thắng xuống đài. Nhân viên công tác đưa mâm tới trước mặt Tiết Mặc, gật đầu với cậu như thương hại, cũng hết cách rồi nha.
“Tôi...” Tiết Mặc nhìn Nhâm Lẫm bằng ánh mắt đáng thương, nhưng đối phương không chút nao núng, an ủi: “Có tôi ở đây, cậu cứ uống trước đi!”
Nghe vậy, Tiết Mặc cảm động cực kỳ. Đại Đế quả là một lãnh đạo tốt, dũng cảm cứu giúp nhân viên trong lúc nguy nan, giúp cậu uống rượu, tốt lắm! Nghĩ vậy, cậu hoàn toàn không lo nghĩ gì nữa, bưng một ly rượu lên, uống cạn, đến ly thứ hai cũng thế, ly thứ ba...Sao đố i ph ươ ng c ò n ch ư a t ớ i đâ y gi ú p c ậ u?Tiết Mặc bưng ly thứ tư lên, tay tuyệt đối run, cậu quay đầu lại, đỏ mắt nhìn Đại Đế, “Anh...”
Đại Đế lại lần nữa gật đầu với cậu, “Yên tâm đi, nếu cậu uống say, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cậu về nhà!”
T ô i XXOO! Th ì ra đâ y l à “tin” đấ y à?Tiết Mặc căm giận, đầu cậu tuyệt đối là bị lừa đá rồi, cho nên mới có thể mong chờ vào tên Ma đầu đó. Hết cách, đành phải kiên cường lên vậy, nghĩ thế, cậu nhắm mắt, nín thở, phẫn nộ mãnh liệt, cố nâng ly lên uống cạn.
Nhâm Tuyết kinh ngạc, nhìn Tiết Mặc, thấy cậu đã bắt đầu đứng không vững nữa, mới nói: “Khoan hãy đi nha, người làm rơi bài còn bị phạt riêng nữa đấy!”
Chi b ằ ng t ô i ng ã th ẳ ng c ẳ ng lu ô n cho r ồ i...Tiết Mặc khóc không ra nước mắt, cậu đỡ bàn, miễn cưỡng đứng thẳng, lắc đầu, nhìn Nhâm Lẫm giống như cầu cứu. Nào ngờ, lại thấy Đại Đế coi thường ánh mắt SOS của cậu, quay đầu, ý bảo nhân viên công tác bưng rượu lên.
Lại là năm mâm, mỗi mâm mười ly, Tiết Mặc hoàn toàn hỏng mất, cậu vừa định mở miệng đầu hàng thì chợt nghe Nhâm Lẫm lên tiếng, “Đây là phần thưởng dành cho người thắng cuộc!”
Lúc này đến lượt đội của Nhâm Tuyết kêu gào, biết là nói nhiều cũng vô ích, Nhâm Tuyết dẫn đầu dĩ nhiên là không cam lòng bị chơi xỏ như thế, anh ta nhìn Nhâm Lẫm bằng ánh mắt hung ác, nghiến từng chữ một, “Uống, trước, rồi, nói, tiếp!”
Mọi người thật bất đắc dĩ, một vòng vừa qua, có hai người bị khiêng xuống đài. Tiết Mặc theo bản năng nhìn bóng lưng lảo đảo của họ, cố gắng lui người vào góc khuất, nhìn vẻ khó lường như phong vân trên mâm rượu, cậu tin chắc là nếu mình không trốn lẹ, thì nhất định sẽ bị chỉnh tới chết không toàn thây.
Nhâm Tuyết uống một hơi cạn mười ly rượu lớn mà vẫn mỉm cười, ung dung tao nhã, ở trong mắt Tiết Mặc, anh ta thật không khác gì thần tiên. Do Đại Đế nửa đường phản kích, cho nên mấy vị khách quý dưới đài đều đang cực kỳ hưng phấn, chờ mong xem hai anh em nhà này sẽ đấu nhau thế nào.
Người làm rơi bài tổng cộng có ba, Tiết Mặc là người duy nhất bị đội ngũ hãm hại, hi sinh. Cậu theo bản năng nhìn về phía Nhâm Tuyết, chỉ thấy anh ta đang mỉm cười, nhìn mình, ánh mắt có chút dữ tợn.
Nhâm Lẫm mở miệng nói trước, “Mỗi người một ly!”
Nhâm Tuyết lập tức phản bác: “Quá nhẹ, bon họ đã làm chậm trễ thời gian của cả đội, ít nhất phải mỗi người năm ly!”
Nhâm Lẫm hừ lạnh, “Vậy người giở trò trêu chọc như anh, chẳng phải sẽ uống tới tè ra quần?”
Nhâm Tuyết hơi nhượng bộ một chút, “Một người ba ly, quyết không thể ít hơn được nữa!” Thấy Nhâm Lẫm còn định phản bác, anh ta bỏ thêm một câu, “Chú đã nói là sẽ kính lão cơ mà!”
“Già mà không nên nết, được, tôi nhường anh!” Nhâm Lẫm khoanh tay đứng, hất cằm với ba người, ra lệnh: “Uống đi!”
Khí thế của Đại Đế mạnh mẽ cực kỳ, hai người khác còn thảm hại hơn Tiết Mặc, uống xong ba ly, bị người ta khiêng xuống. Tiết Mặc đau khổ, nước mắt lưng tròng nhìn mâm rượu trước mặt mình, quả thật là chuyện này còn đáng sợ hơn vụ bị ép uống thuốc độc, ít nhất còn chết mau, chết xong thì coi như hết chuyện. Còn thứ này, cậu còn nhớ rõ bài học lần trước, lỡ như uống xong, cậu lại nói ra câu kinh dị nào đó, làm trò trước mặt bao nhiêu là đồng nghiệp, không chỉ một câu mất mặt là xong.
Tao nhã đi tới cạnh Tiết Mặc, Nhâm Tuyết thật thân thiết bưng ly rượu lên, xem thường ánh mắt của Nhâm Lẫm, cầm tay cậu, đưa ly rượu tới trước mặt, hỏi khẽ: “Đã làm chưa?”
Tiết Mặc kinh ngạc,c â u n à y kh ô ng ph ả i l à ch ỉ ý đó ch ứ? Ch ẳ ng l ẽ l à ch ỉ ph ả i u ố ng t ớ i b ấ t t ỉ nh nh â n s ự?Cậu đơ người, đón lấy ly rượu, nhìn đối phương bằng ánh mắt khó hiểu.
Thấy vậy, Nhâm Tuyết lại càng khoái trá hơn, “Nam nữ đều không có?”
Đã đánh giá quá cao cảnh giới của đối phương, Tiết Mặc ôm bụng, cảm thấy bên trong còn quậy tưng bừng hơn khi nãy mấy lần. Nhanh chóng uống xong, lúc này cậu tình nguyện uống tới bất tỉnh nhân sự, không để cho Nhâm Tuyết tiếp tục tra tấn về thể xác lẫn tinh thần. Uống xong ba ly, Tiết Mặc thật may mắn ngã ngay xuống đất, không dậy nổi nữa.
Nằm mơ là một chuyện rất thần kỳ, Tiết Mặc thấy người bay bổng, giống như đang đi tàu lượn, sau một vòng quay 360 độ thoải mái, cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng đã chạm đất, một lần nữa làm người. Tiếc là chân vừa tới đất, cậu đã thấy một con Thiêu Sứ đang nhe răng cười, tay cầm xiên ba chia bay về phía cậu, vừa bay vừa cười gian, hỏi: “Đã làm chưa? Đã làm chưa?”
Ch ạ y đ i, kh ô ng ch ạ y l à thi ế u n ã o!Tiết Mặc xoay người xuất phát, nhưng khổ một nỗi hai chân khó địch hai cánh, người ta có quyền khống chế bầu trời. Mắt thấy đối phương bay tới, sắp đuổi kịp mình, vào thời khắc quan trọng, một cây đại thụ bỗng mọc ra,c ứ u m ạ ng nha, cậu không cần suy nghĩ, bắt đầu ôm cây, trèo lên trên, trèo lên, trèo lên...
“Cậu đúng là nhiệt tình hơn tưởng tượng của tôi nhiều!” Một âm thanh vang vội như cây chùy to, đập Tiết Mặc tỉnh táo lại, ban nãy còn u ám, giờ đầu óc của cậu phấn khởi chuyển động,gi ọ ng n ó i n à y...quen l ắ m nha!
Đạ i Đế...Nh â m L ẫ m!Trời ạ, mà khoan đã, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, vừa rồi cậu là nằm mơ, trước lúc nằm mơ… cảm giác đau đớn ở đầu khiến Tiết Mặc nhớ lại hết những gì đã xảy ra trước đó, cậu đã uống tới bất tỉnh nhân sự, ai có thể nói cho cậu biết, giờ là tình huống gì đây?
Đại Đế bảo cậu nhiệt tình...Kh ô ng đú ng, c ậ u ch ỉ l à đ ang n ằ m m ơ, sau đó leo l ê n c â y, c â y l à m ề m, đ ang b ị t ứ chi c ủ a m ì nh qu ấ n quanh, a a a a! Kh ô ng th ể n à o? L à m sao b â y gi ờ? Ti ế p t ụ c gi ả v ờ ng ủ s ẽ t ố t h ơ n đ i?Đầu càng đau, suy nghĩ càng mơ màng, cậu ý thức được tình hình bất ổn hiện tại, cuối cùng Tiết Mặc đã đưa ra một quyết định cực kỳ quyết đoán - giả chết!
Nhâm Lẫm nhíu mày, buồn cười nhìn người khi nãy còn quấn chặt mình như con bạch tuột, y vừa nói một câu, cậu ta lập tức hóa xác chết, nếu như đang kiểm tra chỉ số logic và chỉ số thông minh thì chắc chắn Tiết Mặc sẽ bị điểm âm.
C ó n ê n v ạ ch tr ầ n kh ô ng đâ y?Nhâm Lẫm suy ngẫm, gian thi thì y không có hứng thú, say rượu loạn X lại quá cẩu huyết, nhưng nếu không làm gì cả, có khi nào sẽ bị ông anh vô sỉ của y khinh bỉ thành “không bằng cầm thú”?
“Tiết Mặc?” Nhâm Lẫm tới bên tai “xác chết”, thổi nhiệt khí, thấy đối phương ngoài chuyện đỏ mặt hơn trước ra, không còn gì nữa, y nói: “Là tự nhảy vào lòng à? Xem ra, tôi cũng không cần phải hạ thủ lưu tình nữa rồi!” Liếm liếm vành tai Tiết Mặc, bàn tay của Đại Đế bắt đầu không ở yên, sờ soạng khắp nơi.
L à m sao b â y gi ờ? C á i tay đó đ ang s ờ...C ó ph ả i l à nhanh qu á kh ô ng v ậ y, Đạ i Đế!Cảm giác được mông mình đang bị xoa nắn, Tiết Mặc nức nở, “Tôi sai rồi!” Vừa nói xong, cậu lập tức thu tứ chi khỏi người đối phương, túm chăn, chui xuống góc giường, mở to mắt, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Đại Đế đang mặc đồ tắm, nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu, dùng đôi mắt bình thản nhìn cậu. Tiết Mặc nhìn đồi ngực của người nọ, theo bản năng, nuốt nước miếng.
Cũng may là quần áo vẫn còn trên người mình, sự chênh lệch giữa mém chút thất thân và đã thất thân rồi rất lớn. Lúc này, cậu đột nhiên ý thức được một chuyện, đó là hai nam diễn viên chính trong BL, quả là rất trong sáng nha. Hai người ngủ chung một giường mà không có gì, đây quả là tình hữu nghị cách mạng ngây thơ.
“Đây không phải là nhà tôi!” Tiết Mặc kháng nghị, chỉ nhìn cái chăn thôi, thì cậu đã biết đây tuyệt đối không phải là cái ổ chuột nhà mình, “Anh đã nói là đưa tôi về nhà!”
“Đây là nhà tôi!” Nhâm Lẫm thản nhiên nói, anh bất mãn, đứng dậy, hào phóng rót ly nước đưa qua cho kẻ đang đỏ mặt, “Tôi chưa nói là sẽ về nhà ai!”
Thấy đối phương không hề làm gì mình cả, biểu hiện cũng phong độ vô cùng, Tiết Mặc thở phào một hơi, đón lấy ly nước, nhấp một ngụm, bầu không khí thật xấu hổ, phải nói gì đây? “Cám...Cám ơn!” Do dự một hồi, cậu mới cầm ly nước, ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Lẫm, bất kể kết quả thế nào, thì anh ta cũng không có để cậu lưu lạc đầu đường, phần ân tình này, vẫn phải nói tiếng cám ơn.
Đại Đế không nói gì, dưới con mắt của Tiết Mặc, từ từ cởi áo tắm, bày ra dáng người hoànm ỹ ( Đâ y l à h ì nh dung c ủ a Ti ế t M ặ c, kh ô ng li ê n quan g ì t ớ i b ả n t á c gi ả c ả), sau đó liếc kẻ đang giật mình, đỏ bừng mặt, xoay người lấy bộ đồ thể thao treo trên tủ ra mặc vào, “Có thể đền bằng thịt!”
“Tôi...Tôi...” Tiết Mặc bị dọa tới nói năng lộn xộn, cậu lại một lần nữa đánh giá thấp trình độ hiểm độc của Nhâm gia, quả thật là lòng lang dạ sói! Co người lại, cậu lặng lẽ rút cái chân đang lộ ra ngoài chăn trở vào, ấp úng: “Anh...đúng là biết nói đùa!”