Lần này hợp tác với Tiết Mặc còn có Ninh Tâm - người mới cùng ký hợp đồng một lượt với cậu. Sau khi trở thành đồng nghiệp, quan hệ giữa hai người lại thân thiết hơn xưa, thi thoảng cả hai còn cùng nhau nghiên cứu xem nên lồng tiếng nhân vật thế nào hoặc là đi ăn vài món gì đó. Người ngoài nhìn vào, hai người thường hay nói cười ấy hẳn là đã vượt qua tình cảm bạn bè.
“Anh tích cực thật đấy!” Ninh Tâm bước ra khỏi phòng thu âm, đưa cho Tiết Mặc một chai nước, oán thán: “Đạo diễn cũng đã nói là ổn rồi, vậy mà anh còn muốn thu lại, như vậy là làm trễ nãi tiến độ đó biết không, hôm nay tôi còn phải về sớm thử quần áo nữa!”
Tiết Mặc uống miếng nước, cười cười: “Không phải mấy tiền bối cũng hay thu vài lần như vậy, để đạo diễn lựa chọn hay sao? Tuy chúng ta là người mới, nhưng cũng phải nghiêm khắc với bản thân, như vậy mới có thể tiến bộ được, đúng không nào?”
Ninh Tâm nghe vậy, bĩu môi, thôi mạnh Tiết Mặc một phen, ngạo kiều nói: “Anh đúng là nhiều lý lẽ quá! Làm như người ta không biết cầu tiến chẳng bằng, đáng ghét!”
Tiết Mặc luôn thấy đau đầu mỗi khi Ninh Tâm làm nũng, cậu dỗ cũng không phải, mà làm lơ cũng không xong. Mỗi lần như vậy, cậu đều thấy đau đầu, qua lâu, cậu cũng nghĩ ra một cách tốt, đó chính là nói láy sang chuyện khác. Mỗi khi Ninh Tâm làm nũng, Tiết Mặc sẽ nói tránh sang chuyện khác, đa số thời điểm, chiêu này đều rất có ích, “Cô đi thử quần áo? Chuẩn bị mua sắm theo mùa à?”
Quần áo, làm đẹp, luôn là những đề tài khiến phụ nữ thấy hứng thú. Tiết Mặc vừa hỏi, đã thuận lợi chuyển lực chú ý của Ninh Tâm ngay. Trên gương mặt xinh đẹp bắt đầu ửng đỏ, cô có chút ngượng ngùng, nhìn Tiết Mặc, ra vẻ thần bí: “Không phải cuối tuần này sẽ tổ chức tiệc cuối năm sao? Tôi đã cố tình đặt may một bộ lễ phục, ngoài những vũ hội thời học đại học ra, không ngờ đời này còn có cơ hội mặc lễ phục, đúng là rất mong chờ nha!”
Ph ả i r ồ i, c ò n c ó v ụ n à y m à!Tiết Mặc vỗ tay một cái, cậu đã quên bén mất chuyện này, khi đó cậu nhớ là quản lý bộ phận nhân sự còn cố tình dặn dò, nói là lễ ra mắt người mới, nếu không có mặt thì có thể sẽ bị cười chê, bị người ta nói là “thằng nhóc không coi ai ra gì“. Nhưng mà nói tới lễ phục, Tiết Mặc lại thấy có chút khó khăn. Bình thường thì một ít âu phục cậu cũng có, nhưng mà là lễ phục nha, có nghĩ thế nào cũng đều không thuộc đồ vật trong cuộc sống thực tế, cậu cũng không có giàu có như Thiệu Đông và Trương Dương, quơ tay là có thể lấy ra được, “Cô xác định là phải mặc lễ phục sao?” Tiết Mặc đứng dậy, quẳng chai nước đã uống cạn trong tay, hỏi lại.
“Đồ ngốc!” Ninh Tâm trừng mắt nhìn cậu thanh niên cứ như trẻ con trước mặt mình, “Đã nói là dạ tiệc, sao có thể không mặc lễ phục chứ. Huống chi Nhâm thị đã có tiếng là đón người mới rất xa hoa, mỗi lần đều phô trương tới nỗi thiên hạ phải la lên là lãng phí, chẳng lẽ hoạt động như vậy, anh lại mặc quần bò hay đồ vỉa hè tới đó à?” Nói xong, còn hung hăng khinh bỉ Tiết Mặc một cái, thấy đối phương bị nói tới ngượng ngùng, cô thầm cười trộm: “Được rồi, xem cái mặt chưa hiểu đời của anh, anh có cần tôi giúp anh chọn lễ phục hay không?”
C ó n ê n đồ ng ý kh ô ng?Tiết Mặc do dự, nếu như đơn giản là giúp một việc, thì Ninh Tâm là thích hợp nhất, huống hồ trước mắt cũng không tìm thấy ai khác. Nhưng mà theo quan hệ hiện giờ giữa hai người, nói như vậy có phải là có chút kỳ quái không?
Thấy Tiết Mặc hơi do dự, Ninh Tâm giận đỏ mặt, quát: “Nè, không cần phải suy nghĩ lâu vậy chứ, chỉ chọn có bộ quần áo mà thôi, anh không tin vào ánh mắt của tôi à?”
“Không, không phải, vậy làm phiền cô rồi, cám ơn!” Tiết Mặc vội vàng đáp câu khách sáo, cậu cũng không muốn vì Ninh Tâm nói quá lớn mà khiến người ta vây tới xem.
Hai người vừa bàn xong, đã thấy Ngự tỷ chế tác Tịch Hàm - có thể xưng là sứ giả của giày cao gót - ngẩng đầu, ưỡn ngực đi tới, cô lia mắt nhìn những người trong phòng nghỉ, lạnh lùng nói: “Tổng giám truyền lời, lễ phục của người mới năm nay sẽ thống nhất và do công ty chuẩn bị!”
Tiết Mặc thở phào một hơi, đúng là tốt lắm, không cần phải làm phiền Ninh Tâm, lại còn có thể tiết kiếm một khoản tiền kha khá, xem ra, Nhâm Lẫm cũng chu đáo lắm.
Ninh Tâm không cam lòng, trừng Tiết Mặc đang mỉm cười, nổi giận nói: “Đều mặc giống nhau chán muốn chết, chẳng lẽ không mặc thống nhất không được à?”
Đại tỷ Tịch Hàm xoay người, mặt không chút thay đổi: “Cô có thể không mặc, có ai để ý đâu chứ!”
Bị người ta mỉa mai, Ninh Tâm nổi trận lôi đình, bật dậy, nhìn về phía Tiết Mặc, hét lớn: “Chẳng lẽ anh cũng muốn mặc cái loại quần áo phân phát rách nát ép buộc phải mặc đó sao?”
Kh ô ng n ó i g ì c ũ ng tr ú ng đạ n nha!Tiết Mặc che mặt,chuy ệ n n à y to t á c t ớ i v ậ y à? Kh ô ng ph ả i ch ỉ l à m ộ t b ộ qu ầ n á o th ô i sao?
“Cô không muốn mặc, cũng đừng có kéo người ta xuống nước, cô bé à, lo mà đặt tâm trí vào những chuyện hữu ích hơn đi, đừng tưởng rằng ký được hợp đồng với Nhâm thị là không cần phải cố gắng gì cả!” Dứt lời, Tịch Hàm vốn không thèm nhìn tới đối phương, tiếp tục đong đưa cái eo, tiêu sái bước ra khỏi phòng nghỉ.
“Nè, sao anh không nói chuyện!” Thấy người ta đi rồi, Ninh Tâm lập tức chỉa họng pháo về phía Tiết Mặc.
“Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, mặc thế nào thì có sao đâu chứ?” Tiết Mặc nghi hoặc, nhìn Ninh Tâm, không hiểu tại sao cô nàng lại tự dưng nổi giận với mình.
“Đồ ngốc, đại ngốc!” Ninh Tâm khó thở, đẩy Tiết Mặc, rồi chạy ra ngoài, bỏ lại một anh chàng mờ mịt, không hiểu thế nào. Cau này, Tiết Mặc không nói gì, lật kịch bản ra xem tiếp.
Chiều trước tiệc mừng năm mới một ngày, Tiết Mặc nhận lấy cả thùng to chứa lễ phục từ tay trợ lý. Nhìn chiếc hộp đẹp như vậy, thì chắc là lễ phục bên trong cũng không đến nỗi “rách nát” như Ninh Tâm đã nói.
Thấy Tiết Mặc giật mình, nhìn chằm chằm chiếc hộp như gã nhà quê chưa từng thấy cảnh đời bao giờ, Ninh Tâm hừ một tiếng mỉa mai. Nhưng sau khi Tiết Mặc mở hộp ra, cô vẫn khoanh tay đi tới, giống như lãnh đạo thị sát tình hình.
Trình độ xa hoa của bộ quần áo vượt xa mức tưởng tượng của hai người, chiếc áo bành tô trắng tinh, mềm mại, thoải mái, quanh cổ áo, tay áo đều thêu hoa bụi gai màu bạc, hào hoa mà cao quý. Giữa áo có đặt một hộp trang sức, Tiết Mặc mở ra, cổ tay áo bạch kim và cài áo thủy tinh lấp lánh dưới ánh đèn, thiếu chút nữa đã làm lóa mắt cậu, “Đến cả trang sức cũng làm riêng...” Tiết Mặc thật hết biết nói gì rồi, quả nhiên Nhâm thị là đại gia có tiền tiêu không hết, chỉ tiện tay quơ một cái, toàn là hàng thượng hạng.
Ninh Tâm ở một bên nhìn lễ phục, lòng khó chịu cực kỳ. Cô cố tình tiêu một số tiền lớn đặt may quần áo, lại còn không sánh bằng đồ do công ty phát, nên biết rằng, với một diễn viên lồng tiếng mới vào nghề mà nói, bộ lễ phục đó là thành quả tiết kiệm trong hai tháng của cô, sớm biết như vậy, khi đó cô cứ dùng đồ của công ty là được rồi, giờ xem ra, nếu làm không tốt, cô sẽ trở thành người phụ nữ ăn mặc keo kiệt nhất trong buổi tiệc.
“Nè, anh định mời ai làm bạn nhảy tham dự vậy?” Thấy Tiết Mặc cẩn thận cất quần áo vào, Ninh Tâm hỏi thử.
“Phải dẫn theo bạn nhảy sao?” Tiết Mặc xếp xong, từ áo trong cho tới áo khoác ngoài, vật dụng linh tinh, phỏng chừng là thứ cao quý nhất mà cậu từng mặc từ nhỏ tới lớn, cũng là bộ quần áo hoa lệ nhất, phải cẩn thận giữ gìn mới được.
Ninh Tâm hết lời để nói, cô trừng Tiết Mặc một cái, tức giận, giẫm giày cao gót bỏ đi.
“Mình có nói gì sai sao?” Thấy cô nàng giận dữ bỏ đi, Tiết Mặc không hiểu gì, phụ nữ đúng là một dạng sinh vật khiến người ta khó hiểu.
Làm xong công việc, đến chín giờ rưỡi tối Tiết Mặc mới lê trở về nhà. Bắt đầu ghi âm từ sáu giờ chiều, theo dự định là sẽ ghi trong hai tiếng, nào ngờ lại kéo dài thành ba tiếng rưỡi đồng hồ. Hôm nay rõ ràng là Ninh Tâm không tập trung, cả đám bị liên lụy, thành ra mọi người đều phải chịu đói tới giờ.
Tùy tiện nấu một tô mì, Tiết Mặc tắm rửa xong, ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc hộp chứa lễ phục. Quần áo rất đẹp, nhưng khi phối lên gương mặt trẻ con của mình, đúng là cảm thấy không hợp lắm, nếu như phối với những người có ba vòng chuẩn hẳn là rất thích hợp. Nhâm Lẫm cũng khá lắm, có lẽ anh ta mà mặc vào sẽ càng anh tuấn, chỗ eo...Mà khoan đã, Tiết Mặc gục xuống giường, ôm mặt. Cậu lại nghĩ gì nữa rồi, a a a, nhưng mà, mai chắc là Đại Đế sẽ có mặt? Thật khiến người ta phải chờ mong.
Đang lâm vào giai đoạn phát xuân, thì một tiếng chuông điện thoại đã cứu vớt cuộc đời của cậu.Mu ộ n nh ư v ậ y, s ẽ l à ai đâ y?Bắt máy, chợt nghe thấy một tiếng ngáp ở phía bên kia, sau đó là giọng nói lười biếng vô sỉ của Thiệu Đông truyền tới, “Mai tôi tới đón cậu đi cùng, thế nào?”
“A? Được, vậy tôi cũng không cần phải gọi taxi, cám ơn anh!” Tiết Mặc lập tức gật đầu, mặc lễ phục không thể đi xe điện ngầm, chỉ có thể gọi xe tới đón, lần này coi như Thiệu Đông giúp cậu một phen.
“Ha ha, vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi đi, làm tiền bối, tôi sẽ cho cậu một lời khuyên chân thành, nhất định phải mang theo thuốc giã rượu đấy! Cứ thế đi, bái bai!” Thiệu Đông treo máy, khiến câu cám ơn của Tiết Mặc dừng bên cửa miệng.
Từ lúc Tiết Mặc bước khỏi cửa, ngồi vào ghế phụ lái, ánh mắt của Thiệu Đông chưa từng rời khỏi người cậu bao giờ. Bị anh ta nhìn chằm chằm, Tiết Mặc hơi chột dạ, ngó nghiêng xem quần áo mình mặc có vấn đề gì không,kh ô ng c ó nha, t ấ t c ả đề u r ấ t b ì nh th ườ ng. Cậu nghĩ nghĩ, thấy chắc là vấn đề nằm trên người gã thiếu gia trăng hoa này rồi. Thấy đối phương như đang nghiền ngẫm gì đó, Tiết Mặc đưa tay chọt lên trán anh ta một cái.
“Đồ mặc khá lắm!” Thiệu Đông giật mình, huýt gió một cái như trêu chọc, rồi cảm thán: “Sao tôi lại không được tốt số vậy chứ, trước đây, Nhâm thị chưa bao giờ phát lễ phục cho người mới cả!”
“Hử?” Nghe vậy, Tiết Mặc giật mình, “Trước đây chưa từng có? Vậy mà tôi còn tưởng đây là truyền thống cơ chứ!”
“Cậu điên à!” Thiệu Đông vừa lái xe, vừa liếc sang Tiết Mặc bằng ánh mắt tò mò, “Trang sức bạch kim phối cùng, đây là lễ phục do nhà thiết kế có tiếng làm ra, nếu mỗi năm đều phát, thì Nhâm thị đã phá sản từ đời nào rồi!” Nói xong, anh ta còn không cam lòng, chậc lưỡi, “Aizz, có nói cậu cũng không hiểu đâu, tóm lại là, lần này coi như cậu được tiện nghi, nếu như Nhâm Lẫm trở lại ghế hành chính, thì chuyện tốt thế này coi như tuyệt hậu, ha ha!”
“Nói như vậy, thì bộ quần áo này là phẩm vị của Đại Đế rồi!” Tiết Mặc cúi đầu nhìn bộ quần áo của mình, rốt cuộc thì cuộc sống của người đàn ông ấy cầu kỳ tới độ nào? Thật khó mà tưởng tượng.
Thiệu Đông cảm khái, “Như tôi và Trương Dương, ở trong mắt người họ Nhâm, chẳng qua chỉ là đám nhà giàu vừa mới thoát nghèo, còn nhà bọn họ, người sánh ngang không được bao nhiêu!”
“Anh cũng biết không ít nha!” Tiết Mặc cúi đầu, cười khổ. Trong mắt cậu, Trương Dương và Thiệu Đông đã là người ở một thế giới khác cậu rồi, nếu vậy thì Nhâm Lẫm, phỏng chừng là tầng cao nhất và thấp nhất. Không phải còn có truyền thông đưa tin, thì e là cả đời này cậu và anh ta chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau. Đấy là sự thật, một sự thật khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Thấy Tiết Mặc buồn thiu, Thiệu Đông nhíu mày, nói tiếp: “Có một số việc, chỉ cần cố gắng sẽ có được, cũng có một số việc, bất kể chúng ta có liều mạng thế nào cũng không với tới. Biết nên dừng lúc nào là chuyện tốt, nếu không, để chậm trễ, không chỉ khiến bản thân lún sâu, đau khổ không chịu nổi, lại còn bị người khác cười là si tâm vọng tưởng!”
Tiết Mặc quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Đông, qua một hồi sau, cậu mới nói khẽ: “Cám ơn!”