Thanh Sơn Ẩm Ướt

Chương 19: Chương 19




Chị dâu em chồng ngồi trong vườn nhâm nhi tách trà. Hơn ba giờ chiều, ánh dương xuyên qua giàn hoa tử đằng chiếu những đốm nắng vàng óng ánh loang lổ.

Tịnh Vi uống hớp ngụm sữa bò, hỏi: “Dạo này ngày nào Đổng Mộ Huân cũng tới phủ, em không định gặp cậu ấy sao?” Nơi đây vắng người, nàng muốn nghe lời thật lòng của Tĩnh Kỳ. Mấy hôm trước, cảm xúc của Tĩnh Kỳ rất bất ổn, dường như mỗi ngày đều dùng lệ để rửa mặt. Nhưng giờ trông khá hơn, cô nàng đã cùng nô đùa với Duệ nhi và Huyên nhi, còn thường xuyên mỉm cười.

Đổng Mộ Huân tới lầu Tiểu Dương mấy lần, cầu khẩn nàng: “Tư lệnh phu nhân, xin chị hãy để tôi gặp Tĩnh Kỳ.” Nàng biết Đổng Mộ Huân rất yêu Tĩnh Kỳ, nhưng lúc này nàng đành bất lực: “Mộ Huân, đâu phải tôi và Tư lệnh không cho cậu gặp Tĩnh Kỳ. Cậu và cô ấy đã đính hôn rồi, dựa theo lễ nghi thì tôi đã là chị dâu của cậu, chả lẽ tôi từ chối cậu sao? Nhưng mấy ngày nay Tĩnh Kỳ không muốn gặp ai cả, cậu ráng đợi thêm vài hôm nữa.”

Tĩnh Kỳ vuốt ve cái chén, hồi lâu sau mới trả lời: “Chị dâu, những gì anh Đổng làm cho em, lòng em đều hiểu rõ. Chính vì anh ấy quá tốt, nên anh ấy xứng đáng được nhận mọi thứ tốt hơn…”

Tịnh Vi nói: “Em không phải là cậu ấy, sao em biết suy nghĩ của cậu ấy chứ? Cho dù có khát nước ba ngày, cậu ấy cũng chỉ muốn cái gáo múc là em thì làm thế nào?”

Tĩnh Kỳ im lặng, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: “Em không muốn dùng anh ấy để làm công cụ quên một người khác… Điều đó chẳng phải quá thiếu công bằng với anh ấy sao?”

Tịnh Vi khẽ bật cười, quay sang nói: “Mộ Huân, bây giờ cậu hiểu ý của Tĩnh Kỳ chưa?”

Tĩnh Kỳ hoảng hốt đứng bật dậy: “Chị dâu?” Chỉ thấy một bóng dáng anh tuấn hiên ngang từ nơi khuất của giàn hoa tử đằng đi tới, rõ ràng là Đổng Mộ Huân.

Tịnh Vi mỉm cười cổ vũ: “Các em cứ tâm sự thoải mái nhé, chị đi tí sẽ quay lại.” Nàng quay đầu nháy mắt với Đổng Mộ Huân, ý bảo y hãy nắm chắc thời cơ.

Tối qua nàng khó ngủ, nằm trên giường cứ trằn trọc tới lui khiến Hách Liên Tĩnh Phong hoảng sợ. Hắn tưởng nàng không khỏe, suýt nữa thì cho người mời bác sĩ gia đình đến khám.

Nàng hít sâu mấy hơi, đem chuyện Đổng Mộ Huân tới chơi kể cho hắn biết. Hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Thú thực, cá nhân anh luôn hy vọng Đổng Mộ Huân có thể trở thành em rể mình. Ít nhất trong mắt anh, cậu ta đối với Tĩnh Kỳ rất thật lòng. Nói chi xa, theo lẽ thường sau khi cậu ta đính hôn với Tĩnh Kỳ xong, thì đã là em rể của anh rồi, ở miền Bắc có thể nói dưới một người nhưng trên vạn người. Thế mà cậu ta không ngần ngại tình nguyện sang Mỹ cùng Tĩnh Kỳ, đủ cho thấy cậu ta chẳng thèm vinh hoa quý phú, cậu ta chỉ quan tâm đến mỗi Tĩnh Kỳ.”

“Còn lần này sau khi Tĩnh Kỳ bị quân Nam bộ bắt cóc, vốn chúng ta hoàn toàn không thể nhanh chóng biết được tin để thu xếp. Nếu chẳng phải do Đổng Mộ Huân phớt lờ tính mạng, yêu cầu thuyền trưởng thả xuồng cứu hộ để cậu ta chèo về báo tin, thì chúng ta hai – ba tháng sau mới biết Tĩnh Kỳ nằm trong tay của Đoàn Húc Nhân… Em nên nhớ rằng ở trên biển chèo xuồng phải mất mấy ngày mới vào tới bờ. Chỉ có kẻ điên mới làm việc này, cũng đủ cho thấy cậu ta quả thực yêu Tĩnh Kỳ rất sâu sắc.”

Nàng kinh ngạc hỏi: “Có chuyện này sao anh?”

Hách Liên Tĩnh Phong đưa tay vuốt ve vùng bụng hơi gồ lên của nàng bằng muôn vàn yêu thương: “Tĩnh Kỳ của chúng ta xứng đáng được đối xử như thế.”

Nàng gật đầu rồi thở dài thườn thượt: “Nhưng Tĩnh Kỳ lại lỡ yêu Sở Thiên Lỗi mất rồi! Sợ rằng tới giờ con bé vẫn chưa dứt tình với anh ta.”

Ánh mắt Hách Liên Tĩnh Phong sầm xuống: “Không thể quên cũng phải quên.” Trong việc này hắn có một phần trách nhiệm, chỉ trách năm ấy hắn quá hời hợt. Nhưng nếu đánh giá Đoàn Húc Lỗi theo góc độ khác thì đó là một đối thủ đáng gờm, một nhân tài hiếm gặp. Chẳng qua khác lập trường, tất cả đều vì chủ của mình.

Chuyện tới nước này đã nằm ngoài tầm kiểm soát cho Tĩnh Kỳ lựa chọn quên hay không quên, mà vì nàng đã đến đường cùng, chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Bọn họ đơn giản chỉ giúp Đổng Mộ Huân một tay.

Tĩnh Kỳ đứng dưới giàn hoa, mặc chiếc sườn xám rộng rãi màu nhạt, xinh đẹp hơn hoa tử đằng. Trong mắt y đều tràn ngập hình ảnh của nàng.

Nàng thấp giọng gọi: “Anh Đổng…”

Y từ từ bước tới, vô cùng trân trọng nắm bàn tay thon thả mềm mại như bông của nàng: “Tĩnh Kỳ, đừng nói gì cả! Anh chỉ biết em đang ở bên cạnh anh… những thứ khác đều không quan trọng.”

Rất nhiều năm trước cũng tại khu vườn này, có một cô bé thắt hai bím tóc, mặc bộ quần áo bằng gấm màu hồng, mắt mày như vẽ, đứng dưới giàn hoa tử đằng nài nỉ: “Anh Đổng, anh thả con chuồn chuồn ra được không?” Cô bé ngước lên nhìn y ngập hy vọng, trong mắt đầy tin tưởng và khát khao.

Con chuồn chuồn kia ngày hôm qua y tìm cả buổi chiều mới bắt được trong sân nhà mình, rồi dành thời giờ đưa nó tới phủ Đốc quân cho nàng. Nhưng nàng không thích con chuồn chuồn bị nhốt vào chiếc hộp, nên nũng nịu: “Anh Đổng, anh thả nó ra nhé?” Ở nhà y là một tên phá phách, xưa nay cả em gái Đổng Chân cũng chẳng chịu nhường nhịn. Duy nhất chỉ đối với nàng, làm cách nào y cũng không thể từ chối. Chỉ cần nàng nhìn y cười ngọt ngào, mềm nhẹ gọi vài tiếng ‘anh Đổng’ dễ nghe, thì cái gì y cũng tình nguyện.

Tịnh Vi vào nhà bếp, gọi Hỉ Thước bưng tách trà sâm đi tới thư phòng của Hách Liên Tĩnh Phong. Từ xa tên gác cửa đã hành lễ, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ai tới vậy?”

Tên gác cửa trả lời: “Là Phương quân trưởng đến ạ.”

Tịnh Vi gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi dặn dò người hầu: “Chờ Tư lệnh thảo luận xong hãy bưng vào nhé.”

Ở bên trong Hách Liên Tĩnh Phong đã nghe tiếng của nàng, nên gọi: “Em vào đi.” Tên người hầu kéo cửa mời nàng vào.

Tịnh Vi cười nhẹ bước vô nói: “Tôi làm phiền các người rồi.”

Hách Liên Tĩnh Phong mỉm cười lắc đầu: “Đâu có! Lâu lâu Hạo Chi mới về miền Bắc một chuyến, bọn anh đang tán gẫu thôi.”

Phương Hạo Chi khom mình hành lễ: “Chào phu nhân.”

Tịnh Vi rờ rờ cằm nói: “Chào Phương quân trưởng.”

Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Cậu về trước đi, hiếm khi được nghỉ, hãy thư giãn với gia đình.”

Phương Hạo Chi chào kiểu nhà binh: “Vâng! Thuộc hạ xin phép về trước.” Sau đó lui ra ngoài.

Tịnh Vi bưng tách trà sâm lên, nói: “Anh uống vài hớp nhé…” Ngoái lại chỉ thấy hắn đang cau mày, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy anh?”

Hắn nhận tách trà từ tay nàng, đáp: “Anh không biết bước tiếp theo của Đoàn Húc Lỗi là gì?”

Nàng tới phía sau duỗi tay xoa bóp từ nhẹ đến mạnh lên bả vai cứng ngắc của hắn, khiến người ta thoải mái đến tận xương. Nàng ôn tồn hỏi: “Anh ta lại có hành động mới gì sao?”

Hách Liên Tĩnh Phong vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay đang xoa bóp giúp hắn, nói: “Hạo Chi mới báo tin, theo các trinh thám của chúng ta ở bốn thành thị Quan Bình, Chính Hải, Mộc Châu và Hải Xuyên, thì quân đội Nam bộ tới giờ vẫn chưa chính thức đóng quân.”

Nàng kinh ngạc thốt: “Sao có thể chứ? Đoạn Húc Lỗi nỗ lực muốn lấy bằng được bốn thành thị đó, nay lấy được rồi mà không đưa quân vào chiếm đóng?” Chả trách Tĩnh Phong nói Đoạn Húc Lỗi là một đối thủ xứng tầm.

Hách Liên Tĩnh Phong lắc đầu: “Đây cũng là điều anh khó hiểu nhất.” Hai người chìm vào trầm mặc. Hồi lâu sau Hách Liên Tĩnh Phong mới nói: “Thôi đừng suy nghĩ đến vấn đề mệt óc này nữa. À phải, Tĩnh Kỳ và Mộ Huân ra sao rồi?”

Tịnh Vi cười cười: “Em cũng chẳng biết, chả nhẽ anh bảo em làm kì đà cản mũi hả? Muốn làm thì anh làm đi.”

Hách Liên Tĩnh Phong bật cười, đứng dậy nắm tay nàng, nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi xem.”

Hai người dạo bước tới khu vườn, đứng rất xa phía sau hòn non bộ – nơi có thể quan sát rõ ràng nhất. Tịnh Vi núp sau lưng, bị hắn che kín chẳng nhìn thấy gì.

Nàng đưa tay khều hắn, chậc lưỡi: “Anh thấy gì rồi?”

Hách Liên Tĩnh Phong thở dài, đáp: “Anh chẳng thấy gì cả!”

Nàng không tin, nghĩ rằng hắn trêu chọc mình nên buồn bực nói: “Anh tránh qua bên để em coi.” Hắn nhích ra để nàng nhìn cho rõ. Dưới giàn hoa tử đằng vắng tanh bóng người, chỉ có những đóa hoa màu tím như sương lại như mây.

Nàng nhìn hắn đầy kinh ngạc: “Sao nhanh quá vậy? Em mới tới thư phòng của anh chút xíu mà.”

Hắn nhìn về hướng sân viện của Tĩnh Kỳ, nói: “Em tới tâm sự với em nó đi, coi thử em nó nói sao?” Nàng gật đầu.

Trong viện yên ắng, nàng đứng ngoài gõ cửa vài cái rồi gọi: “Tĩnh Kỳ ơi!” Chờ mãi mà không thấy hồi âm, nàng đẩy cửa đi vào. Trang trí bên trong đã đổi khác rất nhiều. Thảm ngoại nhập màu trắng đã biến thành thảm lông cừu thật dày, giẫm lên dường như không phát ra tiếng động.

Kéo tấm rèm kính, trên giường cũng vắng bóng người. Nàng chuẩn bị ra ngoài thì nghe nhà vệ sinh có tiếng động, chắc cô nàng đang tắm rửa. Tịnh Vi đi đến gần, vừa định cất tiếng gọi thì nghe bên trong vẳng ra tiếng nôn mửa ‘ựa… ựa’ thật dài.

Ban đầu nàng cứ ngỡ Tĩnh Kỳ mệt mỏi, nhưng ngay lập tức có phản ứng, nhịn không được mà giật lùi hai bước. Hồi lâu sau nàng mới hồi phục tinh thần, đẩy cửa đi vào… Chỉ thấy Tĩnh Kỳ ngồi bệt dưới nền gạch, ghé vào bồn cầu như chẳng còn chút sức lực.

Nàng vội vàng nói: “Tĩnh Kỳ à, em đừng dọa chị. Tĩnh Kỳ…” Rồi nàng vỗ nhẹ lên lưng, giúp Tĩnh Kỳ bình phục hơi thở.

Tĩnh Kỳ khẽ nhướng mắt, sắc mặt tái nhợt, gọi: “Chị ơi…”

Nàng và Hỉ Thước đỡ Tĩnh Kỳ lên giường nằm, rồi cầm chiếc khăn nóng do Hỉ Thước đưa tới, vừa lau sạch mồ hôi trên trán Tĩnh Kỳ, vừa nói với Hỉ Thước: “Hỉ Thước, em gọi điện gọi mời bác sĩ Ngô tới đây.”

Tĩnh Kỳ yếu ớt cầm tay nàng: “Chị dâu, đừng.” Tịnh Vi quay đầu nháy mắt, Hỉ Thước vội vàng lui ra và khép cánh cửa lại.

Tịnh Vi hỏi: “Đoàn Húc Lỗi có biết không?” Tĩnh Kỳ nhắm mắt, lắc đầu. Tịnh Vi thở phào nhẹ nhõm, nếu Đoàn Húc Lỗi biết Tĩnh Kỳ mang thai mà còn dùng cô nàng để đổi bốn thành thị thì… hắn không còn tính người nữa.

Tịnh Vi vuốt mái tóc Tĩnh Kỳ, hồi lâu sau mới hỏi: “Vậy em tính sao?”

Sắc mặt Tĩnh Kỳ hệt như tờ giấy, thì thào: “Chị dâu, em không biết nữa.”

Tịnh Vi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, trong thoáng chốc cũng ngồi nghệch ra đó. Tĩnh Kỳ khép mắt, nhưng những giọt lệ vẫn len lén ứa tràn, để lộ tâm tư đau khổ.

Hồi lâu sau Tịnh Vi mới nhỏ giọng: “Bất kể em quyết định ra sao, chị và anh trai em đều luôn luôn ủng hộ. Mãi mãi ủng hộ!”

Bác sĩ Ngô tới kê vài thứ thuốc, dặn dò Cúc Lan cách dùng và thời gian uống. Hắn ta mời Tịnh Vi đến, nhẹ giọng nói: “Tư lệnh phu nhân, có vài câu chẳng biết tôi có nên nói không?”

Tịnh Vi mời hắn ta tới lầu Tiểu Dương, cho kẻ hầu người hạ lui hết ra ngoài mới hỏi: “Xin bác sĩ Ngô cứ nói.”

Bác sĩ Ngô trình bày: “Ban nãy tôi khám cho tiểu thư Tĩnh Kỳ, cô ấy hỏi tôi rất nhiều về việc phá thai…” Hắn ta vừa nói vừa len lén quan sát sắc mặt của Tịnh Vi, thấy nàng vẫn điềm nhiên, bấy giờ mới to gan tiếp tục: “Dựa theo sức khỏe của tiểu thư Tĩnh Kỳ, thật sự không thích hợp để phá thai.”

Tịnh Vi hỏi: “Vì sao không được?”

Bác sĩ Ngô đáp: “Phu nhân cũng biết tiểu thư Tĩnh Kỳ đã sẩy thai một lần rồi. Nếu bây giờ tùy tiện nạo phá, e rằng lưu lại ảnh hưởng lớn tới tử cung. Lỡ xảy ra sơ xuất, nhẹ thì mai sau tiểu thư Tĩnh Kỳ có mang thai cũng gặp nguy cơ sẩy thai cao, hoặc không thể thụ thai nữa. Nặng thì đe dọa đến tính mạng.”

Sắc mặt Tịnh Vi hơi chuyển trắng: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Bác sĩ Ngô đáp: “Đúng vậy! Tôi và phủ Đốc quân có giao tình nhiều năm, Tĩnh Kỳ từ nhỏ lớn lên cùng lớn tôi, tôi tuyệt đối không lấy chuyện như thế ra đùa giỡn.”

Nếu đây là chuyện không thể, thì phải nghĩ cách xua tan ý nghĩ của Tĩnh Kỳ. Nhưng cô em gái chồng này, dù bề ngoài thanh tao lịch sự, nhưng đầu óc rất có chủ kiến. Năm đó cô nàng né tránh hôn nhân chính trị, lựa chọn Sở Thiên Lỗi. Ai ngờ, Sở Thiên Lỗi lại là người của Đoàn gia Nam bộ. Nếu không cả hai trai tài gái sắc, quả thực rất xứng đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.