CHƯƠNG 27
Trong phòng thắp đèn, Tiên Thủ tinh tế xem xét đôi mắt của Quân Ly, lại duỗi thẳng lòng bàn tay đến trước mặt hắn huơ huơ “Nhìn thấy không?”
Quân Ly ngồi bên giường, trừng to mắt nhìn về phía trước, một lát sau lắc lắc đầu nói “Không thấy, nhưng có thể cảm giác được ánh sáng.”
Tiên Thủ gật đầu, trở lại ngồi nghiêm chỉnh đối diện Vu Tang, nói “Đích xác có chuyển biến tốt đẹp, nhưng còn cần phải quan sát, tiếp tục uống thuốc, đừng tháo băng mắt xuống.”
Vu Tang nặng nề gật đầu, Tiên Thủ vỗ vỗ cánh tay Quân Ly, nói “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
Quân Ly vừa vui mừng vừa kích động, giữ chặt tay Tiên Thủ “Sư phụ. . .”
Trên mặt Tiên Thủ lộ ý cười “Có sự phụ ở đây, đừng sợ.”
Thời gian cũng không còn sớm, Tiên Thủ lưu lại ngồi trong chốc lát, sau khi dặn dò đồ đệ nghỉ ngơi, bản thân cũng sớm trở về phòng, lúc gần rời đi thì nói với Vu Tang :
“Hắn hiện tại tuy có hồi phục, nhưng tâm tình không thể chịu kích động quá lớn, cần tĩnh dưỡng, ngươi cũng đừng cùng hắn nói quá nhiều.”
“Tiền bối, ta đã biết, ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.”
“Ân, có ngươi ở đây ta cũng yên tâm.”
Tiên Thủ sau khi rời khỏi, Nguyễn Lương Ngọc cũng vừa hừng hừng từ bên ngoài trở về. Cũng không biết hắn đi thế nào, chỉ thấy cả người đầy mồ hôi, hình như là biết tin Quân Ly có thể nghe được nên gấp gáp trở về gặp hắn. Sau khi vào nhà gặp được Quân Ly, có hỏi có đáp, so với cảnh chết lặng ngu ngơ trước đây đã tốt lên rất nhiều, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Quân Ly cảm giác như mình từ địa phủ trở về, tuy là ý thức không hoàn toàn chết đi, nhưng vô tri vô giác như vậy so với chết cũng không dễ chịu hơn. Hôm nay rốt cục trở về nhân gian, trong lòng khó tránh hưng phấn cùng kích động, muốn có người trò chuyện cùng mình. Bên tai thanh âm dù mơ hồ không rõ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể phân biệt ra được là ai đang nói. Hắn đương cùng Nguyễn Lương Ngọc vui mừng một phen thao thao bất tuyệt, bả vai đã bị đè xuống, giọng Vu Tang lại vang lên bên tai “Tiền bối nói ngươi phải tránh tâm tình dao động quá mạnh, cũng không được nghe quá nhiều, căn bản phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Quân Ly cầm cổ tay y “Ta biết, chính là. . .”
Lúc này, Nguyễn Lương Ngọc lại tiếp lời “Hắn nói không sai, dù gì cũng không còn sớm, ngươi nên đi ngủ, đợi ngươi bình phục hẳn nói sau.”
Quân Ly hít sâu một hơi, gật gật đầu “Ân.”
Đợi mọi người đi rồi, Vu Tang lại bắt đầu trải giường chiếu cho hắn ngủ. Quân Ly ngồi ở một bên, nghe thấy tiếng động mà biết rõ vị trí y đang đứng, cái đầu cứ hướng theo y mà xoay tới xoay lui.
Vu Tang dọn dẹp xong xuôi, quay đầu lại nở nụ cười rồi dìu Quân Ly dậy “Đến đây, ngủ thôi.”
Quân Ly dựa theo lực đạo của y đứng lên, Vu Tang sau khi cởi bỏ áo ngoài cho hắn đã đỡ hắn lên giường. Vừa nằm xuống Quân Ly lại ngồi dậy.
“Làm sao vậy?”
“Ân. . . Ta muốn đi ngoài.”
“Hảo, ngươi chờ một chút.”
Vu Tang từ dưới giường lấy ra vật đã chuẩn bị sẵn, rồi nâng Quân Ly dậy. Đến khi y định cởi quần giúp thì Quân Ly mặt lại đỏ bừng, lấy tay bụm lấy giữa chân thẹn thùng nói “Ta tự mình làm được rồi.”
Vu Tang ngẩng đầu trừng hắn, cảm thấy hắn hôm nay hết sức để ý “Ta sợ ngươi đi không chính xác, lúc đó ta lại phải thu dọn.”
Mặt quân Ly lại đỏ thêm một tầng “Sẽ không. . .”
Vu Tang cười rộ lên “Ngươi không phải là xấu hổ đi? Đối với ta còn khách khí, mấy ngày qua ăn uống ngủ nghỉ không phải đều do ta hầu hạ hay sao?”
Quân Ly cúi đầu, cắn môi không nói.
“Được rồi được rồi, ta xoay qua chỗ khác, không nhìn ngươi.” Tại Vu Tang khoanh tay, bất đắc dĩ nói.
“. . .” Cho dù hắn không xoay qua chỗ khác Quân Ly cũng không thể biết, chỉ là tiểu tiện cũng không nhịn được, huống hồ mấy ngày qua xác thực chỉ mình Vu Tang chăm sóc hắn, muốn xem cũng đã xem đủ, chính mình không nên làm kiêu.
Quân Ly giải quyết xong thành thành thật thật nằm xuống giường, chỉ chốc lát sau chợt thấy giường chợt trầm xuống, là Vu Tang nằm chết dí bên cạnh hắn.
Vu Tang sau khi nằm xuống liền thở dài, nói “Tiền bối gia gì đó cũng keo kiệt quá, cái này giường ta nằm bên trên cũng không dám lộn xộn.”
Quân Ly lần mò bắt lấy góc áo của y “Sư phụ ta thích vậy, dù gì bình thường cũng không có người đến.”
Vu Tang hướng hắn, khóe miệng khẽ giương “Ta biết, chỉ sợ giường sập thôi.”
“Sẽ không. . . Ngươi xích vào một chút a.”
“Ân.”
Gian phòng đã tắt đèn, một mảnh hôn ám, sau một hồi âm thanh xột xoạt, Quân Ly nhẹ giọng nói “Những ngày này thật cám ơn ngươi, nếu không ta và ngươi lúc đó có lẽ. . .”
Vu Tang cười “Ta nói rồi, ta và ngươi trong lúc đó không cần phải khách khí.”
Thanh âm hắn thường ngày vốn đã trầm thấp, hôm nay càng tận lực áp xuống thấp hơn, âm cuối có chút run rẩy, nghe được trong tâm Quân Ly có một loại rung động khó hiểu.
Vu Tang lại nói tiếp “Huống hồ lúc ta trúng độc, cũng là ngươi chăm sóc ta thôi.”
Quân Ly nhớ đến tình hình mấy tháng trước, ở cùng một chỗ với kẻ loạn thần loạn trí, trong thâm tâm ngũ vị tạp trần. Tuy nhiên lúc bắt đầu thật rất phiền phức, nhưng sau ở cùng với y thì khoái hoạt luôn nhiều hơn phiền não, hôm nay cũng là như thế. Vu Tang, người này vốn đã từ lâu tồn tại trong tâm mình, tuy chỉ là một góc, theo thời gian lại chậm rãi nảy mầm bén rễ, phát triển mãnh liệt.
Vu Tang trầm thấp cười nói “Ta khi đó có phải rất phiền ngươi hay không?”
“Không có.” Quân Ly nhớ lại chuyện lúc trước, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng đột nhiên cong lên một đường thật giảo hoạt “Rất biết nghe lời.”
“Phải không? Tiểu Hổ nói ta tính khí táo bạo, lục thân không nhận.”
Quân Ly lắc đầu “Ngươi chỉ nghe lời của ta, bảo gì làm nấy.”
Vu Tang liếm liếm môi, không biết đang suy nghĩ gì. Hai người trầm mặc một lát, Vu Tang dịch dịch góc chăn nói “Được rồi không nói nữa, ngủ đi.”
“Ân.”
. : .
Quân Ly mỗi ngày đều ăn cơm, uống thuốc, tản bộ rất có quy tắc, từng chút một khôi phục lại tinh thần cùng thần sắc, bệnh tình cũng ngày một chuyển biến tốt đẹp một cách rõ rệt. Thính lực xem như hoàn toàn khôi phục, thị lực bởi vì một mực mang băng che nên cũng không biết khôi phục được mấy phần, nhưng Tiên Thủ nói, chưa đến lúc thì không thể để tiếp xúc với ánh sáng quá mạnh, Quân Ly đành phải chịu đựng. Bất quá hắn có lần vụng trộm đẩy bịt mắt ra, phát hiện mình đã có thể thấy rõ bóng người. Phía trước mặt cái bóng cao to đúng là Vu Tang, y vừa xoay người, Quân Ly liền tranh đem bịt mắt che kín lại, giả bộ điềm nhiên như không.
Hôm nay Vu Tang đi ra rót nước, trông thấy Nguyễn Lương Ngọc đứng ở ngoài phòng vươn cánh tay ra, trên không trung, một con bồ câu đen bay tới đậu trên tay hắn.
Nguyễn Lương Ngọc từ chân điểu gỡ ra một cái ống sắt, từ trong lôi ra một mảnh giấy, sau khi xem qua liền nhíu mày trầm tư.
“Con điểu này thật thông minh.” Vu Tang từ phía sau đi tới, cười.
Nguyễn Lương Ngọc nghiêng thân cười “Đúng vậy, đều là do A Ly từ nhỏ huấn luyện, thập phần thông minh.”
Điểu vốn đang đậu bả vai Nguyễn Lương Ngọc, vừa thấy Vu Tang đến gần lập tức đập cánh kêu to.
“Nó sợ ta.” Vu Tang bình tĩnh kết luận.
Nguyễn Lương Ngọc sờ sờ cổ của nó thấp giọng nói “Đừng kêu.” rồi hướng Vu Tang “Nó bình thường sẽ không như vậy, ngươi đừng để ý.”
Vu Tang cười nhưng không nói.
Nguyễn Lương Ngọc thấy y xem điểu, ánh mắt đã ôn hòa lại còn giảo hoạt, không biết trong đó có nguyên do gì, nhất thời buồn bực.
Lúc này Vu Tang đưa ánh mắt dời về phía tờ giấy trong tay hắn “Thanh Y giáo có động tĩnh gì sao?”
Nguyễn Lương Ngọc gật đầu “Đồng Bôi đã dẫn người đến Thanh Y giáo đàm phán, Vân Già Nguyệt đáp ứng thả người, nhưng yêu cầu Khuynh Vân môn bồi thường tổn thất cho hắn.”
Vu Tang hừ lạnh một tiếng “Tổn thất đều do hắn tự chuốc lấy, lại mặt dày cùng người khác ra điều kiện.”
“Cũng không phải, Vân Già Nguyệt lúc này là tiền mất tật mang, bí điển cùng người đều không có, dựa vào tính tình của hắn tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, như thế nào cũng phải theo Khuynh Vân môn kiếm chác một ít.”
Vu Tang nhìn xuống bãi cỏ cách đó không xa. “Thù của Quân Ly không thể không trả.”
Nguyễn Lương Ngọc nhìn y một cái “Đó là lẽ đương nhiên.”
“Ta nghe tiền bối nói, độc Quân Ly trúng là thế gian khó gặp, vì sao hắn lại có?”
Nguyễn Lương Ngọc lại nhìn y mà nói “Ngươi đại khái không biết, lúc trước bên người hắn cũng có kẻ trúng loại độc này, đến nay không giải được. Hắn hao tổn tâm cơ hãm hại Quân Ly chính là để tìm được giải dược, chỉ cần giải dược hiện thân, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đem tới tay.”
Vu Tang nhíu mày “Bên cạnh hắn là ai? Có thể làm cho hắn không từ thủ đoạn như vậy?”
“Nghe nói, là tiền nhiệm giáo chủ.”
“A? Vị giáo chủ kia không phải là chính hắn đã mặc kệ rồi sao, cần gì phải hao tốn tâm tư cứu người?”
“Ta cũng không thông điểm ấy, bất quá, tâm tư của loại người này không ai có thể đoán được.”
Vu Tang trầm mặc một lát “Vậy ngươi định khi nào lên đường?”
Nguyễn Lương Ngọc sững người, sờ sờ cái mũi nói “Ngươi làm sao biết ta muốn đi?”
“Mấy ngày nay thấy điểu thay phiên truyền tin, đủ biết ngươi quan tâm chuyện bên kia. Hôm nay Quân Ly đã hồi phục tám chín phần, ngươi cũng có thể an tâm tiến đến yểm trợ bọn họ không phải sao?”
Nguyễn Lương Ngọc gật gật đầu, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ cùng phiền muộn “Ta đúng là quan tâm, bên kia dù sao cũng còn có kẻ bướng bỉnh thân đang bị thương, ta ở đây ba ngày, cũng không biết hắn đã hết hay chưa.”
Vu Tang thấy thần sắc kẻ kia có chút phức tạp, nhất thời đoán không ra bên kia đến tột cùng là ai có thể làm hắn nhớ đến vậy, đành phải nói “Vậy ngươi cũng chuẩn bị lên đường đi thôi, bên này hết thảy có ta, chờ Quân Ly toàn bộ hồi phục, ta sẽ đi tìm các ngươi.”
“Ngươi muốn tự tay thay hắn báo thù?”
Vu Tang nhướn mày “Đúng vậy.”
“Hảo.” Nguyễn Lương Ngọc nhìn y hai mắt kiên định, nói “Có thể quý trọng thì cũng đừng từ bỏ.”
“Xin chỉ giáo?”
“Tự mình hiểu đi.”
“. . .”
Nguyễn Lương Ngọc nói đi là đi, đêm đó cùng mọi người nhất nhất nói lời tạm biệt, mang sau đó mang theo tử sâm giải dược của Tiên Thủ lên đường.
Hắn đi chưa được mấy ngày, Quân Ly đã đứng ngồi không yên, mấy hôm nay hắn kích động muốn tháo băng mắt, rốt cục cũng được sư phụ cho phép. Vì vậy tối hôm đó, Vu Tang giúp hắn chậm rãi tháo gỡ băng mắt xuống. Vu Tang dùng vải bố thấm nước ấm rồi lau chung quanh hốc mắt, Quân Ly đã gầy đi, hốc mắt đều trũng xuống. Sau khi chậm rãi mở hai mắt ra, một mảng mơ hồ trong đầu hắn mới dần thanh tỉnh. Mà gương mặt Vu Tang cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng.
Vu Tang thấy hai mắt hắn nương theo mình mà cử động, cũng cao hứng trở lại, bước về phía sau cung kính đối với Tiên Thủ mà nói “Tiền bối, gần như khôi phục rồi.”
Tiên Thủ vừa cẩn thận kiểm tra một chút, cũng nhận ra khôi phục mười phần quả thực không sai, bất quá đề phòng đồ đệ đắc ý quên hình, lại lập ra thêm mấy cái “Lệnh cấm”. Cho đến khi Quân Ly lại ủ rũ đứng dậy mới lộ ra ý cười, bảo hắn nghỉ ngơi cho thật tốt.
“Đừng nhìn sư phụ ta bình thường rất nghiêm túc, kỳ thật hắn đặc biệt dễ dàng mềm lòng.” Đợi cho Tiên Thủ đi rồi, Quân Ly mới lặng lẽ nói với Vu Tang.
Vu Tang nhìn đôi mắt sáng long lanh của hắn, cũng không tự chủ mà mỉm cười “Đã biết.”
Quân Ly trở về giường, Vu Tang đem nước ấm cùng vải bố trước mặt mang đi cất, sau đó mang nước sôi đến châm trà, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn Quân Ly, hai người ánh mắt gặp nhau, cũng nhịn không được mà cong lên khóe miệng.
Quân Ly lòng tràn đầy vui mừng thầm nghĩ, nếu người này có thể vĩnh viễn bên cạnh mình, thật là tốt biết bao.