CHƯƠNG 31
Sơn động này cũng không biết đã được tạo ra như thế nào, mà lối đi rất hẹp, chỉ vỏn vẹn một người có thể ra vào. Vũ Văn Tuấn bước cao bước thấp đi một hồi không có một chút trắc trở, mãi cho đến chỗ sắp mở rộng ra, phía trước đột nhiên vang lên âm thanh ầm ầm. Vũ Văn Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một tảng đá lớn đang từ từ rơi xuống.
“Không hay rồi, có cạm bẫy, lui ra phía sau.” Vũ Văn Tuấn hô lớn, đằng sau Đồng Bôi vội vàng dừng bước.
Phiến đá nặng nề nhanh chóng rơi xuống, bịt kín con đường phía trước, Vũ Văn Tuấn đi tới dùng sức đẩy, nhưng không xê xích chút nào.
“Xem ra Vân Già Nguyệt đã sớm mưu tính từ trước, đúng là một lão hồ ly giảo hoạt.” Đồng Bôi vung một quyền lên trên phiến đá giọng căm hận nói.
Lập tức hai người theo đường cũ quay trở lại, cũng may là đi thẳng một đường, không có cơ quan. Ra được bên ngoài sơn động, Quân Ly đã đem Vu Tang chuyển đến một gò đất trống, lúc này trên tay đầy máu vì mới băng bó vết thương. Mặt Quân Ly lúc trắng lúc xanh, giống như là sắp rơi lệ đến nơi.
Ngược lại Vu Tang trông còn có thần trí hơn, thấy Vũ Văn Tuấn và Đồng Bôi đi trở ra, run rẩy đôi môi không còn một chút huyết sắc đích hỏi : “Người đâu? Có bắt được không?”
Vũ Văn Tuấn mặt trầm như nước lắc đầu.
Đồng Bôi giải thích : “Hắn bố trí cơ quan phía trước, cho nên thoát rồi.”
Trên mặt Vu Tang đầy mồ hôi lạnh, vốn là nãy giờ cắn răng kiên trì, lúc này nghe xong trở nên ủ rũ, nhất thời thở dốc một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại nằm yên.
Tuy Vân Già Nguyệt chạy thoát, nhưng trong Thanh Y giáo còn có rất nhiều giáo chúng chưa trốn kịp, bị người của Khuynh Vân môn dùng dây thừng trói lại làm tù nhân.
Hơn nữa bọn họ còn tìm được Thường Hướng Thanh ở trong địa lao. Người này vốn là trưởng lão phái nhân sĩ, thời kỳ nội chiến bị Vân Già Nguyệt bắt được nhốt vào địa lao. Xem như Khuynh Vân môn bớt được một việc, liền trực tiếp trói gô hắn lại, bởi vì hắn biết được khá nhiều chuyện trong nội bộ, cho nên lại bị tống giam vào ngục.
Trong màn tràn ngập mùi thảo dược, Vu Tang vừa mới được hoán dược, lúc này trông hết sức yếu ớt. Quân Ly một mực canh giữ ở bên cạnh y, không ngủ không nghỉ, ai khuyên cũng không được.
Tại một khắc Vu Tang gặp nạn này trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi và hối hận. Sợ Vu Tang sẽ xảy ra chuyện không hay, hoặc là để lại hậu quả xấu, vị trí vết thương chỉ non một tấc nữa là chạm vào phổi. Còn hối hận là bởi vì Quân Ly cảm thấy mình quá nhút nhát, rõ ràng thích đối phương nhưng lại giấu diếm không chịu nói ra, cứ chờ y nói yêu mình trước. Vu Tang vì hắn bất chấp gian nguy liều thân không ngại nguy hiểm, một lòng một dạ bày hết sự chân thành ở trước mặt mình, hắn còn chưa vừa lòng, đợi cho cho đến khi người ta hấp hối ngã xuống mới giật mình hối hận.
Quân Ly để Vu Tang gối đầu lên trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của y, trong nội tâm đau buồn thầm nghĩ : Chỉ cần hắn có thể nhanh chóng khỏe lại, không bị tàn tật, từ nay về sau cho dù y không thương, ta cũng nhận mệnh.
Bàn tay khẽ giật, Vu Tang chậm rãi mở mắt, mở được một nửa giống như không còn khí lực bèn dừng lại. Y thấy rõ Quân Ly ở phía trên, khóe miệng cong lên như muốn cười, đại khái là động đến vết thương nên lại chuyển thành nụ cười khổ.
“Ngươi làm sao vậy, dường như còn khó chịu hơn so với ta.” Vu Tang mở miệng giọng khàn khàn.
Ánh mắt Quân Ly vừa ôn nhu lại vừa thương yêu : “Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Trước nay Vu Tang vẫn cảm thấy bản thân là người lì lợm, đánh nhau nhiều năm như vậy, số lần bị thương có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên y tự cho là bản thân mình đồng da sắt, hết thảy đau đớn đều không để vào mắt. Hôm nay đã trúng phải vết thương chí mạng, y đương nhiên nghĩ giả bộ điềm nhiên như không, nhưng cơn đau của cơ thể lại làm cho y run rẩy.
Y thở dốc, vì sợ thở lại động đến vết thương.
“Bắt được Vân Già Nguyệt chưa?”
“Chưa, nghe nói hắn chạy thoát về hướng nam.”
Vu Tang khẽ nhắm mắt, trong miệng không biết mắng câu gì đó, sau đó y quay đầu đang gối trên đùi Quân Ly nhìn vào mắt hắn nói : “Xin lỗi, đã không thể báo thù cho ngươi.”
Quân Ly dường như muốn khóc hít mũi một cái : “Không cần ngươi báo thù cho ta, chỉ cần ngươi hảo hảo sống là được.”
Vu Tang hỉnh cái mũi, biểu lộ giống như bị ủy khuất. Quân Ly trong lòng đau xót, sờ lên gương mặt của y.
“Ta lại cảm thấy, tình hình của hai ta lại nghịch chuyển rồi.” Vu Tang cười nói.
“Ý gì?”
“Ngươi xem, trước ngươi bị thương, ta chiếu cố ngươi. Hiện tại ta bị thương, ngươi lại chiếu cố ta.” Vu Tang nghĩ rồi ha ha cười ra tiếng, kết quả tác động đến vết thương vội vàng dừng lại rồi tiếp tục nói,“Cái này thật sự là. . . cảnh vật thay đổi a.”
Quân Ly cũng cười khẽ : “Dùng từ không đúng.”
“Ta không có học vấn mà.” Vu Tang nhích đầu sát vào người Quân Ly. Y có cảm giác trên người Quân Ly có hương vị dễ chịu, hơi thở thanh thuần, đến gần có thể ngửi được hương thơm từ thân thể. Vu Tang say mê hít hai cái, rồi lại thở ra thật dài.
Quân Ly không nói gì yên lặng ôm y, phảng phất lại nhớ tới lúc trước, khi Vu Tang còn là một kẻ điên, mình cũng chỉ là tiểu dược sư mới ra đời, khi đó hai người đều vô tâm vô phế, không để tâm đến những khó khăn khổ cực của thế gian. Chớp mắt vài tháng đã qua đi, bọn họ đều thay đổi.
Qua mấy ngày sau, tinh thần của Vu Tang đã khôi phục như bình thường, tuy nhiên lỗ thủng trên ngực vẫn thập phần đau đớn, chỉ cần không chú ý là lại chảy máu, nhưng y không chịu ngồi yên, cả ngày không phải muốn Quân Ly dìu y đi bộ, thì cũng là nằm ở trên giường cùng hắn nói chuyện tào lao bát xế. Mấy ngày nay Quân Ly mới phát hiện y đúng là nhanh mồm nhanh miệng, hai người đấu võ mồm một hồi mình thường xuyên ở thế hạ phong.
Mành cửa được vén lên, hai đệ tử của Khuynh Vân môn áp giải Thường Hướng Thanh tiến vào. Thường Hướng Thanh mấy ngày nay lo lắng chờ đợi, không biết những người này định xử lý mình như thế nào, ngay lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ tìm cách trốn, thì đã bị người đưa đến đây.
Lúc này đứng ở chính giữa, hắn trộm nhìn, thoáng cái đánh giá trong phòng, chỉ thấy Vu Tang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, Quân Ly ngồi kế bên, Nguyễn Lương Ngọc khoanh tay đứng ở trước mặt hắn, còn những người khác buông rèm sau đó lui ra ngoài.
“Thường đàn chủ, tình huống trước mắt chắc hẳn ngươi cũng tinh tường. Năm đó chuyện liên quan đến Tử Mạch đàn đến tột cùng là như thế nào, ngươi hãy khai báo chi tiết đi.” Nguyễn Lương Ngọc nhìn hắn, ánh mắt phát ra tia sáng sắc bén.
Trên mặt Thường Hướng Thanh hiện lên một thoáng do dự, bất quá cũng không có ý định thà chết chứ không chịu khuất phục. Tục ngữ nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thường Hướng Thanh hắn nửa đời người chính là dựa vào thức thời mới sống được tới ngày hôm nay, giờ này hắn đương nhiên vẫn còn muốn tiếp tục sống. Bởi vậy sau khi thở dài một tiếng, thì đem chuyện xưa năm cũ chậm rãi nói ra.
Nguyên lai, năm đó Tử Mạch đàn đúng là có sắp xếp gian tế bên cạnh Hàn Thông. Nhưng Hàn Thông hành sự bí ẩn, mọi người trong nhà mà ngay cả phu nhân của hắn cũng không biết bí điển được dấu nơi nào, gian tế càng vô phương xuống tay. Vì vậy Tử Mạch đàn bắt đầu tạo áp lực từ bên ngoài, bức Hàn Thông chạy trốn một lần nữa. Khi đó Hàn phu nhân đã sinh ra một đứa con, ngay lúc gia đình đang bối rối hỗn loạn vì lo chạy trốn, gian tế lặng lẽ đánh tráo hài nhi, ý định mang về Tử Mạch đàn dùng làm con tin. Bình thường tên này hay vụng trộm lẻn vào phòng ngủ Hàn Thông nhiều lần, ngẫu nhiên phát hiện ở trên bàn một ít công thức điều chế, không biết là do chính hắn nghiên cứu hay sao chép từ nơi khác. Gian tế phát hiện được liền âm thầm sao chép lại, ý định mang về dâng lên cùng với hài nhi để tranh công lĩnh phần thưởng. Không ngờ trên đường về, gặp chó sói trong một ngọn núi, vì vậy tên này chưa cùng người trong tổng đàn gặp mặt thì đã sớm trông thấy Diêm vương.
Nghe đến đây, trong lòng Quân Ly nhảy dựng, nhịn không được giương mắt nhìn Vu Tang, thần sắc trong mắt y thâm sâu khó lường.
Sau này Hàn Thông cũng biết được con mình bị người ta đánh cắp, suy nghĩ trước sau cũng biết là do Tử Mạch đàn làm, vì vậy lẻn vào tổng đàn định cứu con về. Tại đây nghe lén người ta nói chuyện mới biết được, con mình cũng không có rơi vào trong tay bọn họ. Nhất thời hoảng hốt cùng lo lắng, kết quả kinh động đến người trong đàn, cũng may hắn công phu tốt, mất chút ít khí lực cuối cùng chạy thoát.
Sau này, trên giang hồ Tử Mạch đàn bị địch nhân bao vây tứ phía, không rảnh mà bận tâm đến bí điển nữa, một nhà Hàn Thông mới được bình an, liền dọn đến trấn Lâm Vân.
Dừng lại ở đây, bởi vì bọn người Quân Ly đều biết chuyện xảy ra sau đó. Mật thất bí mật dưới lòng đất ở Tử Mạch đàn, phỏng chừng cũng do chính Hàn Thông khi lẻn vào thì vô tình phát hiện, cũng không biết cái đó là đại chưởng môn tạo ra, môn đồ hậu bối không một ai biết được, nhờ vậy mới khiến cho bản bí điển bình yên vô sự cho đến ngày hôm nay.
Thường Hướng Thanh nói một hồi miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng thỉnh cầu Khuynh Vân môn tha mạng cho hắn một lần. Hiện tại mọi chuyện lớn nhỏ đều do Đồng Bôi định đoạt, sau khi hắn xin chỉ thị của các trưởng lão trong môn, quyết định đem tất cả những người liên can áp giải về Vân Sơn chờ xử lý, bất quá chắc chắn là sẽ không lấy đi tánh mạng. Khuynh Vân môn là võ lâm danh môn chính phái, cho dù có muốn giữ bọn họ để uy hiếp Vân Già Nguyệt cũng sẽ không trắng trợn nói ra. . . . . . Huống hồ Vân Già Nguyệt cũng chưa chắc quan tâm đến an nguy của những giáo chúng này.
Một trận chiến này Khuynh Vân môn xem như giành được thắng lợi, ngày hôm sau, mọi người chuẩn bị lên đường quay về Nam Vân sơn. Trước khi đi Đồng Bôi mời mọi người đến làm khách, Quân Ly nhẹ nhàng khước từ. Thương thế của Vu Tang chưa được tốt, không thể đi xa, hắn quyết định ngụ lại mấy ngày trong trấn nhỏ gần đấy.
Nguyễn Lương Ngọc cũng muốn lưu lại, giúp Quân Ly chiếu cố y, thuận tiện thăm thú loanh quanh vùng phụ cận, lại nói tiếp phong cảnh nơi đây cũng coi như không tồi, bất quá liên tiếp mấy ngày gần đây bọn họ chỉ lo giao chiến, không có hảo hảo vui chơi một phen, Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy không cam lòng. Về phần Vũ Văn Tuấn, đương nhiên là muốn đi theo hắn.
Vì vậy mọi người đơn giản cáo biệt, rồi đường ai nấy đi.
. . . . . .
Hôm nay đã đến giữa hè, thời tiết nóng bức, con đường cái bị mặt trời hun nóng đến bốc hơi. Khu vực náo nhiệt nhất trong trấn chính là khách ***, chỗ này cũng là nơi xa hoa nhất.
Trong phòng hảo hạng trên lầu hai, Vu Tang ngồi dựa vào bên cửa sổ, phía trước đặt mấy cái ghế nhỏ ở tứ phương, để y có thể đem hai chân gác lên. Lúc này y đang thích ý phe phẩy cây quạt nhỏ, uống một ly trà lạnh. Quả thực là uống trà lạnh không nghe ra hương vị gì cả, nhưng mà có thể giải nhiệt, uống xuống thực quản có thể làm cho cả người mát mẻ trong nháy mắt, vào một buổi chiều oi bức làm cho người ta thở không nổi như vậy cũng là thập phần sảng khoái.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vu Tang mới vội vàng đặt chén trà cùng cây quạt xuống, hướng tấm nệm phía sau lưng dựa vào, từ từ nhắm hai mắt giả làm hình dáng đau khổ.
Đẩy cửa ra, Quân Ly bưng một cái thùng gỗ nhỏ tiến vào, thấy Vu Tang đang nhắm mắt, càng thêm phóng nhẹ cước bộ, đóng kỹ cửa lại.
Đem thùng gỗ nhỏ đặt lên bàn, Quân Ly nhẹ nhàng quạt cho Vu Tang. Trong làn gió nhẹ Vu Tang chậm rãi mở mắt, cười với Quân Ly : “Ngươi đã trở lại.”
Quân Ly cũng cong khóe miệng, ngữ khí nhu hòa nói : “Đã trở lại, đánh thức ngươi sao?”
“Không có, ta chỉ nhắm mắt một chút.” Vu Tang nói xong lấy tay lau mặt.
“Tỉnh rồi thì ăn chút hoa quả đi.” Quân Ly đứng lên lấy từ trong thùng gỗ ra một quả dưa hấu mập mạp.
“A, này cũng thật là lớn.” Ngay lập tức tinh thần Vu Tang tỉnh táo, y cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong thùng không ít trái cây đủ mọi màu sắc, được ngâm trong nước giếng lạnh buốt của trấn, sờ lên mát lạnh cả tay.
Quân Ly động thủ đem dưa cắt ra, Vu Tang ngồi một bên đầy vẻ mong chờ. Gần đây y một mực hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy, ngày ba bữa cơm, hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, tất cả cũng không cần chính mình động thủ, nguyên do là– thương thế của y còn chưa khỏi hẳn.
Nếu y không động thủ, đương nhiên có người ra tay, kẻ đó nhất định là Quân Ly. Hắn hiện giờ ôm đồm hết thảy nhu cầu cuộc sống hàng ngày của y, hơn nữa thái độ rất dịu dàng, Vu Tang nói gì hắn đều đáp ứng. Vu Tang được hầu hạ cả người lâng lâng, cơ hồ cũng không muốn vết thương mau lành, suốt ngày nằm giả bộ tàn tật.
Quân Ly đứng dậy cười, hai con mắt cong lại như trăng lưỡi liềm, thanh âm nhu hòa mang theo tính trấn an, Vu Tang thấy bộ dáng này của hắn toàn thân sẽ mềm yếu không rõ nguyên căn, nhịn không được lại sai hắn làm chút chuyện. Mặc dù nghi ngờ loại tâm lý này có chút biến thái, nhưng y chính là nhịn không được. . .
Có khi nghĩ đến Quân Ly bị bệnh nặng mới khỏi được vài ngày, Vu Tang lại thấy rất đau lòng, nhưng Quân Ly dường như rất thích vây xung quanh y, không cho đó là điều khó chịu.
Vu Tang định đưa tay cầm dưa, Quân Ly nói : “Há miệng.”
Vu Tang “A” há miệng thật to, tiếp theo cắn đầy một miếng. Miệng thì nhai mặt lại đỏ lên, y nói : “Huynh đệ, ngươi làm vậy, đối với ta thật sự quá tốt.”
Quân Ly mỉm cười nhìn y : “Không muốn ta đối tốt với ngươi sao?”
“Cũng không phải, chính là. . . . . . ngươi sao không ăn a?”
“A.” Quân Ly tựa hồ mới chợt nghĩ ra, thuận tay bỏ miếng dưa vừa đút cho Vu Tang vào trong miệng cắn.
Ngay lập tức Vu Tang giống như bị điểm huyệt.
Quân Ly hai ba miếng ăn hết ruột dưa, đem vỏ để qua một bên, hắn chùi miệng rồi nhìn về phía Vu Tang nghi hoặc nói : “Làm sao vậy?”
Vu Tang ngậm một họng dưa hấu, ánh mắt bị đông cứng trên đôi môi hơi đỏ lên của Quân Ly.
“Không thích ăn? Quá ngọt hay là quá lạnh?” Quân Ly đưa tay sờ sờ vỏ dưa hấu, có lẽ phải đem đi phơi nắng mới được.
Vu Tang lầm bầm, đem thứ trong miệng nuốt xuống. Tay đặt lên ngực, có cảm giác như tim mình đập nhanh hơn.
“Rốt cuộc làm sao vậy.” Quân Ly nhíu mày nhìn Vu Tang.
“A. . . . . .” Vu Tang che nửa bên mặt, ấp úng nói : “Ta, ta giống như bị cảm nắng. . . . . .”
“Bị cảm nắng? Không phải chứ, mới vừa rồi còn khá tốt mà.” Quân Ly lại bắt đầu bận rộn, “Đừng ngồi gần cửa sổ, lên trên giường đi.”
Nói xong cưỡng chế người đưa trở lại trên giường, cũng đem ấm trà, cây quạt và hoa quả dời đến đầu giường.
Vu Tang căn bản không có bị cảm nắng, chỉ là nhìn Quân Ly sẽ kìm lòng không được muốn sờ sờ rồi ôm hắn một cái, nếu có thể hôn thì càng tốt. . . . Vì áp chế loại xúc động kỳ quái này trong nội tâm, y đành ngụy trang thành bị cảm nắng thành thật nằm xuống.
Quân Ly thấm ướt khăn mặt để lên trên trán của y.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt a, có đói bụng thì tự mình lấy đồ ăn, ta đi ra ngoài một chút.”
“A.”
Vu Tang nhìn bóng lưng của hắn, liếm liếm môi.
Sau khi Quân Ly xuất môn, ở dưới lầu gặp được Nguyễn Lương Ngọc.
“Ngươi dỗ con trai ngủ rồi sao?” Nguyễn Lương Ngọc phe phẩy cây quạt cười có vẻ trêu ghẹo.
Hắn nhìn cách Quân Ly chiếu cố Vu Tang, nhịn không được toàn thân nổi da gà. Trước mặt bao nhiêu người, muốn ăn cái gì còn phải đợi người đút. Cũng đâu phải đi không được, người cao lớn vậy mà đi đường còn muốn người ta dìu! Quân Ly chính mình bệnh còn chưa hết hẳn, lại coi Vu Tang như một đứa con nít.
Đối với lời của hắn Quân Ly không biểu lộ gì, chỉ gật đầu nói : “Đỡ hắn nằm xuống, nói là bị cảm nắng.”
Nguyễn Lương Ngọc chợt phì cười : “Thật là bệnh tới giống như núi sập, buổi sáng còn có thể ăn rồi nhảy nhót, nhanh như vậy đã cảm rồi sao?”
Quân Ly thoải mái nói : “Có bị cảm nắng hay không ta là một đại phu chẳng lẽ nhìn không ra? Đành vậy, cứ mặc cho y nháo đi thôi.”
Nguyễn Lương Ngọc xếp cây quạt lại, dùng phần đuôi gõ lên mũi, nói có vẻ không chắc chắn lắm : “Ngươi đây là, đang dạy dỗ hắn ?”
Quân Ly nhếch khóe miệng trông rất vui vẻ, cố ý không tiếp lời của hắn, mà nói : “Ngươi nói đúng, trên phương diện này y quả thật có chút ngốc, ta thì đã minh bạch, y vẫn còn đang hồ đồ. Bất quá cũng không sao, ta không ép buộc, từ từ rồi sẽ đến a.”
Nguyễn Lương Ngọc quét ánh mắt vài vòng trên khuôn mặt hắn, chậm rãi cười nói “Nhiều năm như vậy ta mới phát hiện, nguyên lai ngươi có một bụng mưu ma chước quỷ như vậy.”
Quân Ly đối với cách nói này có cảm giác bất mãn sâu sắc : “Ta là người rất chính trực.”
Bọn họ dưới lầu rì rầm hàn huyên hồi lâu, sau đó Vũ Văn Tuấn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy hai người này bí hiểm cảm thấy khó hiểu.
Vũ Văn Tuấn dừng lại hỏi : “Các ngươi nói cái gì đó?”
Nguyễn Lương Ngọc liếc mắt nhìn hắn, biểu lộ rất cao thâm : “Cùng ngươi không quan hệ.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Nhân vật phản diện Vân Già Nguyệt tạm thời trốn mất, nhân vật chính diện nghỉ ngơi lấy lại sức, đón xem Quân Ly làm như thế nào hàng phục người trong lòng.