Hạ Minh Hiên vừa mới tập luyện trở về, một bên ngồi ở bàn học của Kiều Tử Tích ăn cơm, một bên hỏi. “Tử Tích, nghỉ quốc khánh cậu có về nhà không?”
“Có về, bất quá là đến chỗ ba tôi”.
Kiều nãi nãi đã được Kiều ba ba đón đi, nếu Kiều Tử Tích về nhà cũ thì chỉ có một mình.
Hạ Minh Hiên nuốt xuống một ngụm cơm. “Vậy đến lúc đó cùng ra bến xe đi”.
Quốc khách được nghỉ dài ngày, trong trường ngoại trừ sinh viên ở tỉnh ngoài không về, số còn lại đều lựa chọn trở về nhà.
Trước ngày quốc khánh, Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích ra bến xe, sau đó mỗi người một ngả. Xe của Hạ Minh Hiên tới trước, lúc lên xe, người nào đó còn nhoài ra ngoài cửa sổ hô. “Chú ý an toàn, tới nơi nhớ gọi cho tôi”.
Thật đúng là đem Kiều Tử Tích thành đứa nhỏ ba tuổi.
Nghỉ bảy ngày, Hạ Minh Hiên ở nhà ngây người đến ngày thứ tư rồi trở lại trường. Bởi vì còn không ít ngày nữa là đến tiệc chào đón tân sinh viên, ba người thương lượng một chút, quyết định về trường sớm để tập luyện.
Hạ Minh Hiên tập xong liền gọi cho Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu không ở đây không có ai giúp tôi mua cơm”.
Ở bên kia, Kiều Tử Tích nhìn đồng hồ. “Còn chưa ăn?”
“Chưa, xa lắm, tôi không muốn đi”.
Kiều Tử Tích bất đắc dĩ. “Gọi giao hàng đi”.
“Số giao hàng không gọi được, nghe nói mấy cửa hàng ngoài phố còn chưa mở cửa”.
Đầu dây bên kia, Kiều Tử Tích nghiến răng nghiến lợi. “Cậu chờ đói chết đi!”
“Vậy cậu nhớ giúp tôi nhặt xác”.
Kiều Tử Tích đến ngày nghỉ thứ sáu thì về trường. Người nào đó cắm rễ ở ký túc xá của Kiều Tử Tích, không chút khách khí mà lăn lê trên giường y. “Tử Tích, hai ngày rồi tôi chưa ăn cơm”.
Đổi lại là ánh mắt ghét bỏ của Kiều Tử Tích.
Đến xem Hạ Minh Hiên luyện tập có một cô gái bộ dáng rất tốt, là trợ lý của ban quan hệ xã hội, mái tóc xoăn màu cây đay xoã dài tới eo, gương mặt trái xoan, lúc cười rộ lên nhìn rất giống Dương Mịch.
Hạ Minh Hiên khoác vai Kiều Tử Tích nói. “Cô gái kia tên là Nhạc Vi Lam, ở cái trường này xem như đây là cô gái đoan chính nhất”.
Kiều Tử Tích liếc hắn. “Nhìn bộ dạng như tên trộm này của cậu chỉ biết cậu lại muốn lừa gạt con gái nhà người ta”.
Hạ Minh Hiên trộm cười. “Còn xa lắm, hiện tại mới quen biết được mấy ngày, cũng chẳng biết người ta có phải hoa đã có chủ không”.
Buổi tiệc chào đón tân sinh viên ngày đó, Hạ Minh Hiên ăn mặc cực nổi bật. Quần áo đều là mua bên ngoài, bởi vì Hạ Minh Hiên nói không muốn mặc quần áo đi thuê, cho nên tự bỏ tiền ra mua. Lôi kéo Kiều Tử Tích đi phố cả một buổi chiều mới chọn được bộ thích hợp.
Tiết mục của các sư huynh sư tỷ rất đa dạng, hát hò nhảy mùa diễn kịch đều có. Thời điểm nhóm của Hạ Minh Hiên lên sân khấu, mấy nữ sinh ngồi bên cạnh Kiều Tử Tích không ngừng thảo luận, nam sinh mặc áo đen đứng giữa đang cầm mic kia bộ dáng thật cao thật đẹp trai, không biết trong nhà có tiền không.
Hạ Minh Hiên cầm mic, mặt ngoài có vẻ rất bình tĩnh, chỉ có Kiều Tử Tích biết hắn đang hồi hộp thế nào. Buổi chiều lúc thay quần áo, người nào đó không ngừng lải nhải mình rất lo lắng rất căng thẳng rất hồi hộp.
Nhạc dạo vang lên, Hạ Minh Hiên chậm rãi nhắm mắt, trên tay bắt đầu có động tác. Động tác đùa giỡn này được nữ sinh nói là rất có khí chất, rất có phong cách.
Từ chiếc loa lớn truyền đến thanh âm từ tính của Hạ Minh Hiên:
“Em từng, đã từng ở trước mắt anh, rồi lại biến mất không thấy đâu…
Đây là lần thứ sáu của hôm nay
Bản nhạc phim này tựa như đôi mắt của em…
Anh yêu em, hãy mau trở về bên cạnh anh.
Có được hay không? Có được hay không? Có được hay không?
Trả lời rằng chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, có được hay không?
Anh không biết, không biết, thật sự không biết
Không biết những điều tốt đẹp liệu có đang chờ anh ở phía trước…
Có được hay không? Có được hay không? Có được hay không?” (bản dịch có sự giúp đỡ toàn bộ từ bạn Liêu Phong. Cảm ơn bạn rất nhiều!)
Kiều Tử Tích ngồi dưới khán đài, nhìn không chớp mắt người đang biểu diễn trên sân khấu. Bên tai trừ bỏ tiếng ca của Hạ Minh Hiên còn có rất nhiều thanh âm ồn ào của nữ sinh. Kim đại vốn đã nhiều nữ sinh, lúc này cùng nhau hò hét thật sự là giống như cảnh tượng đang đi xem nhạc hội.
Hạ Minh Hiên chính là như thế mà được nữ sinh Kim đại nhớ kỹ. Ở ký túc xá nữ sinh, người nào người nấy đều nhắc đến nam sinh đã hát ca khúc < Anh yêu em > kia, hát rất êm tai, bộ dáng tuấn tú, quả thực là cao phú suất trong truyền thuyết.
Tiệc mừng tân sinh viên qua đi, Hạ Minh Hiên rốt cuộc cũng có thời gian. Một khi đã có thời gian thì liền nghĩ đến việc ra ngoài chơi, muốn cùng Kiều Tử Tích đến mấy nơi thắng cảnh của Z thị du lịch một chút. Z thị có rất nhiều thắng cảnh cấp quốc gia, vừa đến cuối tuần Hạ Minh Hiên đã nói. “Tử Tích, đừng có suốt ngày ở trong trường, ra ngoài chơi một chút đi”.
Một đám nữ sinh trong lớp đến rủ đi chơi cùng, Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích ngồi bên cạnh, nói. “Hôm nay mình đi với người anh em này rồi, để lần sau đi”.
Cùng Hạ Minh Hiên đến khu thắng cảnh, rất nhiều lúc cứ phải dừng lại chờ hắn. Hạ Minh Hiên thích chụp ảnh, sau khi mua một cái máy ảnh thì bắt đầu tìm tòi học hỏi.
Mượn ở thư viện một đống sách về kỹ năng chụp ảnh, sau đó đến khu thắng cảnh thì lao vào chụp hoa hoa cỏ cỏ, núi non sông nước, mây trời đủ các thể loại, bộ dáng còn rất chuyên nghiệp.
Kiều Tử Tích không thích chụp ảnh, đi cùng Hạ Minh Hiên lại bị cưỡng ép trở thành người mẫu sẵn có.
Hạ Minh Hiên cầm máy ảnh, nói với Kiều Tử Tích. “Tử Tích, đừng có suốt ngày trưng ra cái mặt như vậy, cười lên một chút, cười lên”.
Kiều Tử Tích nhìn chằm chằm cái máy ảnh trong tay Hạ Minh Hiên, cắn răng hận không thể đập nát nó.
Đại học là nơi đào tạo ra nhân tài, cũng là nơi cho ra những kẻ cặn bã. Ở cấp ba, Hạ Minh Hiên được cho là nửa cặn bã, lên tới đại học lại nơi nơi được mọi người xưng là nhân tài.
Gương mặt đẹp là thứ nhất, dưới sự cạnh tranh khốc liệt của việc tuyển người cho hội học sinh mà trở thành phó ban ban quan hệ xã hội là thứ hai, tại tiệc chào đón tân sinh viên phô diễn tài năng là thứ ba….
So với Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích ẩn mình hơn rất nhiều. Thân là con trai của hiệu trưởng Kim đại, cho tới bây giờ y vẫn chưa nói qua với ai. Ở trận đấu thư pháp, Kiều Tử Tích đứng thứ nhất, Hạ Minh Hiên nói phải ra ngoài ăn mừng. Vốn dĩ chỉ có hai người, cuối cùng lại biến thành thêm ba người cùng ký túc xá Hạ Minh Hiên, bên Kiều Tử Tích hai người, tổng cộng là sáu.
Đám bạn cùng phòng với Hạ Minh Hiên rất không khách khí mà đem mấy món ngon nhất đắt nhất của nhà hàng gọi lên, bày đầy một bàn, sáu người ăn dư dả. Lúc Hạ Minh Hiên tính tiền, hoá đơn lên đến 1100 đồng.
Hạ Minh Hiên tiêu tiền không biết nghĩ, sau khi mời cơm còn muốn đi KTV. Kiều Tử Tích nói không đi, cuối cùng mọi người cũng không đi.
Ngồi xe buýt quay về trường học, Hạ Minh Hiên hỏi Kiều Tử Tích vì sao không đi.
Kiều Tử Tích chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói. “Tiêu tiền không có giới hạn, cậu nghĩ ba cậu giàu nhất thế giới à?”
Hạ Minh Hiên cười cười. “Giàu nhất thế giới hình như là Warren Buffett, tôi không có phúc làm con ông ta”.
Kiều Tử Tích không nói gì, nói đến nói đi bất quá chỉ là muốn hắn không loạn tiêu tiền.
Hiện tại sinh viên tiêu tiền đều không thèm nghĩ cho cha mẹ, chưa bao giờ biết cha mẹ vất vả thế nào mới nuôi mình ăn học đến tận đại học được. Thu nhập trong nhà Hạ Minh Hiên xem như là cao, nhưng nhìn Hạ Minh Hiên phá của như vậy, sớm muộn cũng mất sạch.
Phong cảnh bên ngoài vụt qua rất nhanh, ánh đèn neon khiến cho thành phố này trở nên rực rỡ màu sắc. Con người nơi đây sống tương đối chậm rãi, không có cảnh vội vàng qua lại trên đường như ở K thị. Ở nơi non xanh nước biếc như thế này, lòng người cũng trở nên yên bình hoà nhã, không so đo lợi hại, không tính toán thiệt hơn, càng nhiều chính là quan tâm đến cảm giác hài lòng của bản thân.
Người nào đó nhỏ giọng nói bên tai Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu từ lúc nào mà lại học được tiếc tiền cho tôi vậy?”
Hai tai Kiều Tử Tích đỏ bừng, ngữ khí lại vẫn cứng rắn như cũ. “Tiền của cậu liên quan gì đến tôi?”
“Đương nhiên là liên quan đến cậu”. Người nào đó như trộm được vàng mà cười nói. “Mới nãy thanh toán liền phát hiện ra thẻ của tôi hết tiền rồi, mẹ tôi phải vài ngày nữa mới gửi tiền đến, mấy ngày sắp tới ăn cơm đều phải dựa vào cậu rồi”.
Kiều Tử Tích lườm hắn một cái. “Hết tiền còn dám đi KTV, không sợ đi vào rồi bị đánh trở ra à?”
Hạ Minh Hiên nhìn mấy nam sinh ngồi ghế cuối đang nghịch điện thoại. “Không phải còn có mấy tên cùng phòng như heo kia sao”.
Còn tưởng Hạ Minh Hiên là chính nhân quân tử gì, hoá ra cũng chỉ là nguỵ quân tử có chết cũng phải kéo người chết chung.
Vừa mới lên đại học, tân sinh viên vẫn còn quen với cuộc sống học tập bận rộn ở cấp ba, mỗi sáng dậy sớm tự học. Sau đấy thì vội vội vàng vàng đến phòng học chiếm vị trí, một loạt dãy bàn phía trước đều ngồi đầy người. Lúc vào học còn có sinh viên chủ động trả lời câu hỏi, không khí học tập thập phần sôi nổi. Lão sư thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới còn có sinh viên tích cực như vậy.
Một lão sư đại học từng trải nói, đây chỉ là lúc bắt đầu thôi, đợi qua mấy tháng nữa, mấy vị trí bàn đầu kia căn bản là trống không, phía sau thì đều nằm ngủ hết, vốn là phòng học một trăm người ngồi cũng được, nhưng là lâu dần sẽ có một nửa vị trí là không có ai ngồi.
Phần lớn chuyên ngành học ở Kim đại đều là ngành kinh tế. Năm nhất chủ yếu đều là kiến thức cơ bản, nên rất nhiều nghành có môn học chung. Chuyên ngành quản lý công thương của Hạ Minh Hiên với ngành tài chính của Kiều Tử Tích cũng có chương trình học giống nhau. Ví dụ như vi phân tích phân, ví dụ như kinh tế chính trị.
Môn học giống với Kiều Tử Tích, thế là Hạ Minh Hiên liền ôm sách vở trộm đến lớp Kiều Tử Tích ngồi học, dù sao cũng giống nhau cả. Học xong thì cùng Kiều Tử Tích đi ăn cơm, quá tiện.
Hội học sinh của Kim đại bề bộn nhiều việc, ban quan hệ xã hội trừ bỏ công việc của ban mình, đôi khi cũng phải đi giúp các ban khác một tay. Lúc ăn cơm, Hạ Minh Hiên nhận được điện thoại, là trưởng ban ban quan hệ xã hội nhắn đến.
“Mẹ, ăn một bữa cơm mà cũng bắt đi làm việc!”
“Chấp nhận đi, vào hội học sinh là sẽ vì dân chúng làm trâu làm ngựa”. Kiều Tử Tích ngồi một bên nói.
Hạ Minh Hiên nhét điện thoại vào túi quần, nói. “Hôm qua thư ký của hội gây chuyện, thế mà lại bắt tất cả thành viên phải đi thu dọn cục diện rối rắm, tôi có thể không oan uổng sao”.
“Nơi này đều là sinh viên năm nhất, không có ai quản, xảy ra chuyện cũng là điều bình thường”.
“Cùng là năm nhất, tôi còn chưa thấy ban quan hệ xã hội xảy ra chuyện gì đâu!”
Hạ Minh Hiên vội vàng ăn mấy miếng cơm, uống một lon Coke, thu dọn bàn ăn, nói. “Tử Tích, tôi đi trước, bên hội học sinh cứ như muốn truy hồn đoạt mệnh người ta”.
Kiều Tử Tích cười cười. “Đi đi”.
Oán giận thì oán giận, nhưng là vẫn phải đem công việc của mình làm cho tốt.