Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 50: Chương 50




Lâm mụ mụ nghe nói có người của nhóm tình nguyện bị dị ứng thời tiết, trên người mẩn đỏ, liền nói đợi lát nữa đến Lâm gia tắm nước nóng, bà sẽ đem lá thuốc đun tốt.

Bếp lửa của nhà Lâm Gia Anh đặt ngay ở phòng khách, mấy miếng gỗ dựng thành một hình vuông, ở giữa kê một cái giá bằng sắt, ở luôn chỗ này đun nước nấu cơm. Trong phòng tràn ngập mùi hương của thảo mộc, Lâm mụ mụ một bên bắc bếp đun thuốc, một bên nhóm củi nướng mấy củ khoai lang.

Kiều Tử Tích ngồi ở bàn dạy Lâm Gia Anh giải mấy đề toán, hướng dẫn cho cô mấy kỹ năng làm bài. Lâm Gia Anh nghe rất chăm chú, nhìn hàng chữ lần lượt xuất hiện dưới ngòi bút của Kiều Tử Tích, thỉnh thoảng gật đầu nói có thể hiểu được.

Hạ Minh Hiên ngồi ở một bên dạy em trai Lâm Gia Anh đọc tiếng anh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Kiều Tử Tích ở bên kia, thấy Kiều Tử Tích thật sự nghiêm túc dạy học cho người khác, trong lòng không có tư vị.

Lâm Gia Minh chỉ vào một từ đơn, hỏi. “Minh Hiên ca ca, từ này đọc như thế nào?”

Hạ Minh Hiên nhìn qua, là từ ‘khủng long’ trong tiếng anh. “Đọc là ***”.

Kiều Tử Tích ở bên kia ngẩng đầu lên nhìn sang. “Hạ Minh Hiên, phát âm sai rồi”.

Hạ Minh Hiên nhìn vào mắt y, hỏi lại. “Vậy đọc như thế nào?”

Kiều Tử Tích dạy lại mấy lần, Lâm Gia Minh cũng học phát âm theo, sau đó Kiều Tử Tích tiếp tục dạy toán cho Lâm Gia Anh. Hạ Minh Hiên liếc mắt nhìn mấy cái, trong lòng lại càng không có tư vị. Cái cô Lâm Gia Anh kia ngồi ngay bên cạnh Kiều Tử Tích, chỉ cần gần chút nữa là hai cơ thể sẽ chạm nhau.

Lâm mụ mụ đem khoai lang đã được nướng chín lấy ra, kêu mấy đứa nhỏ lại ăn ngay cho nóng.

Khoai lang được nướng vàng tản ra từng trận mùi thơm nức, bóc ra một lớp vỏ, hương thơm ngọt lại càng thêm rõ ràng. Kiều Tử Tích đem một nửa củ khoai lang của mình cho Hạ Minh Hiên, Hạ Minh Hiên là tên thích sạch sẽ, nhìn thấy khoai lang dính đầy bụi tro thì sẽ không ăn.

Nhưng là Kiều Tử Tích cho hắn một nửa hắn liền ăn, ăn xong còn nói. “Ăn ngon lắm”.

Lâm mụ mụ đem nồi là thuốc bắc xuống, đổ cả nồi vào trong thùng nước. Một thùng nước lập tức mang theo màu nâu giống như nước trà, còn bốc lên hơi nóng hầm hập.

Chỗ tắm là từ mấy tấm gỗ lớn dựng thành, bên trong có đặt một chiếc chậu gỗ. Hạ Minh Hiên hỏi. “Tắm kiểu gì ạ?”

Lâm mụ mụ đem nước thuốc đổ vào trong bồn. “Cứ vào trong chậu ngâm mình là được”.

Đối với việc này, Hạ Minh Hiên thập phần xấu hổ. Cái chậu gỗ này không giống bồn tắm, cũng chẳng giống dục dũng, hắn lớn như vậy làm sao mà vào?

Kiều Tử Tích đem quần áo đưa cho Hạ Minh Hiên. “Mau vào đi, không nước nguội hết”.

Hạ Minh Hiên kéo tay Kiều Tử Tích. “Cậu ở ngoài chờ đi, cái phòng này không có khoá cửa, nhỡ đột nhiên có người xông vào thì làm sao”.

Kiều Tử Tích thở dài một hơi. “Cậu yên tâm, không có ai vào đâu”.

Hạ Minh Hiên dù có nhăn nhó do dự thì vẫn phải vào, không tình nguyện thì vẫn phải vào, còn không quên quay lại nói với Kiều Tử Tích. “Cậu phải ở ngoài chờ tôi đấy”.

Kiều Tử Tích bất đắc dĩ nhìn hắn. “Được rồi”.

Qua không bao lâu, người nào đó ở bên trong hét ra. “Tử Tích, nóng quá, mang hộ tôi ít nước lạnh đến với”.

Kiều Tử Tích nói. “Cậu chờ một chút”.

Kiều Tử Tích mượn Lâm Gia Anh một cái chậu rồi múc nước lạnh đem đến. “Nước đây, cậu mở cửa”.

Hạ Minh Hiên hỏi. “Bên ngoài ngoại trừ cậu không còn ai khác đấy chứ?”

“Không có”.

Sau đó, người nào đó rất hào phóng mà đem cửa mở ra. Kiều Tử Tích hận không thể đem hai mắt mình móc xuống. Cái tên kia thế nhưng lại chẳng thèm kiêng nể gì cứ thế lộ liễu xuất hiện ở cửa, thân mình cao to, làn da trắng nõn, hai chân thon dài, nửa người trên loang lổ nốt đỏ, còn có, còn có….

Kiều Tử Tích nhìn đi chỗ khác, có loại người như hắn sao?!

Hạ Minh Hiên hề hề cười. “Tử Tích, cả người tôi cậu đều nhìn hết cả rồi, còn xấu hổ cái gì chứ”.

Kiều Tử Tích đem chậu nước lạnh vào cho hắn rồi đóng cửa lại, tâm như nổi trống, ở bên ngoài nói vào. “Nước lạnh, đừng đổ thêm nhiều quá”.

“Tôi biết rồi”.

Hạ Minh Hiên tắm xong liền trở về nơi hạ trại, mấy thành viên còn lại trong nhóm đang ngồi chơi quanh đống lửa. Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích cũng ngồi xuống, chơi đến mười một giờ, mọi người đều tự tan.

Trên người Hạ Minh Hiên còn mang theo mùi hương của thảo mộc, hắn ôm lấy Kiều Tử Tích từ phía sau, khẽ hôn gáy y. “Tử Tích, được không?”

Kiều Tử Tích đáp. “Không được”.

Người nào đó liền vươn một tay vào trong quần áo Kiều Tử Tích sờ soạng. Kiều Tử Tích bắt lấy cái tay không an phận kia, người nào đó thuận thế đan tay vào tay y, mười ngón đan nhau đặt bên sườn Kiều Tử Tích.

Người nào đó rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nói. “Tử Tích, cậu đừng có đối với ai cũng tốt như vậy”.

“Cậu cảm thấy tôi nên đối với cậu bớt tốt đi?”

“Không phải”. Hạ Minh Hiên nhích cằm lại gần trên vai Kiều Tử Tích. “Tôi là nói, cậu đừng có đối với người ngoài tốt như vậy, tôi sẽ ghen”.

Kiều Tử Tích mím môi, khoé môi mang theo ý cười. “Cậu ghen đâu có liên quan gì đến tôi”.

“Đương nhiên là có liên quan, cậu là bạn trai của tôi, tôi ghen sao lại không liên quan đến cậu?”

“Là tự cậu lòng dạ hẹp hòi”.

“Nhìn người mình thích đối tốt với người khác, đương nhiên lòng dạ không thể rộng rãi được”.

Kiều Tử Tích không nói gì. Hạ Minh Hiên cầm tay Kiều Tử Tích đặt lên lưng mình. “Tử Tích, vẫn còn ngứa”.

Kiều Tử Tích trở mình, cùng hắn mặt đối mặt, giúp hắn nhẹ nhàng gãi lưng. Người nào đó được một tấc lại muốn tiến một tấc, dán lại gần hôn lên môi Kiều Tử Tích. Không phải nụ hôn nồng nhiệt vồn vã, mà là nhẹ nhàng ôn nhu.

Hạ Minh Hiên rời ra, nói. “Nếu cậu còn tiếp tục dạy học thì ngồi cách xa cô ta một chút, ngồi gần như vậy lòng tôi rất khó chịu”.

Động tác trên tay Kiều Tử Tích vẫn tiếp tục, giúp hắn gãi ngứa. “Còn ngứa không?”

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi”.

“Vậy ngủ đi”.

Ban ngày, Kiều Tử Tích vẫn đến trường tiểu học dạy học, thỉnh thoảng cùng với nhóm tình nguyện và học sinh nơi đó chơi đùa. Hạ Minh Hiên cầm máy ảnh chụp, chụp nhiều nhất là hình của Kiều Tử Tích.

Số ảnh chụp được đều đăng lên trang web của trường, coi như là triển lãm thành quả đi tình nguyện lần này của nhóm hai.

Buổi tối, Kiều Tử Tích vẫn đến nhà Lâm Gia Anh dạy học, chính là ngồi cách xa hơn bình thường, có khi Hạ Minh Hiên cũng sẽ tới, ngồi bên cạnh nhìn Kiều Tử Tích giảng bài.

Mẩn đỏ trên người Hạ Minh Hiên đến ngày thứ ba thì khỏi, Kiều Tử Tích vẫn mỗi ngày pha nước mật ong cho hắn uống. Hạ Minh Hiên cứ phải nhăn mày nhăn mặt uống hết.

Hoạt động tình nguyện sau năm ngày thì kết thúc, lúc rời đi là vào buổi sáng. Trong thôn có mấy người tới tiễn, đám học sinh tiểu học cũng đi theo, khung cảnh đúng là rất long trọng.

Trên lưng Hạ Minh Hiên vẫn là cái balo to nặng kia, nhưng trên tay không còn túi đồ dùng học tập, cho nên vẫn tương đối thoải mái. Kiều Tử Tích vẫn chỉ đeo một cái balo quần áo nho nhỏ.

Nhóm tình nguyện về trường thu dọn đồ đạc, tụ cùng một chỗ ăn cơm trưa rồi tự mình mang theo hành lý trở về nhà.

Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích ngồi cùng một chuyến xe, mỗi lần đi cùng nhau đều là Kiều Tử Tích ngồi ghế cạnh cửa sổ. Kiều Tử Tích nhìn phong cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ, lại nhìn Hạ Minh Hiên bên cạnh đang vùi đầu chơi game trên điện thoại. “Về nhà nhớ viết báo cáo”.

Hạ Minh Hiên ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Tử Tích. “Viết như thế nào?”

Kiều Tử Tích liếc liếc cái điện thoại của Hạ Minh Hiên, nói. “Trong điện thoại có một ứng dụng gọi là ‘Baidu’, cậu biết dùng mà”.

Người nào đó phủ tay lên tay Kiều Tử Tích, còn cố ý vuốt tay y, gian tà cười nói. “Hỏi baidu không bằng hỏi Tử Tích”.

Kiều Tử Tích muốn rút tay ra, người nào đó lại tăng thêm lực. Kiều Tử Tích nhìn bốn phía, trên xe còn có người khác. “Buông ra!”

“Không ai thấy đâu”.

Kiều Tử Tích nhìn màn hình di động của hạ min hiên, thấy được một chữ GAME OVER thật to. “Trò chơi của cậu over rồi”.

Hạ Minh Hiên liếc nhìn một cái, không có ý tiếc hận nào. “Chơi cái này có gì mà vui?”

Đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của Kiều Tử Tích.

Gần đến lúc xuống xe, người nào đó mới buông tay ra. Nhà của Hạ Minh Hiên xuống xe đi bộ vài bước là đến, Kiều Tử Tích còn phải đi thêm một trạm xe nữa.

Trong balo Kiều Tử Tích có quần áo của Hạ Minh Hiên, lúc xuống xe, người nào đó quay đầu lại nói. “Ngày mai tôi tới nhà cậu lấy đồ”.

Sau đó còn thuận tiện cọ cơm.

Mỗi lần Kiều Tử Tích được nghỉ, Kiều nãi nãi đều sẽ trở về. Lão nhân gia thích căn nhà này, dù sao cũng đã ở đây nhiều năm. Ở nhà trọ của Kiều ba ba rất không quen, ở tận trên tầng mười lăm, mỗi lần lên xuống đều phải ra vào thang máy rất bất tiện, còn không có sân vườn nữa. Cho nên Kiều nãi nãi đều chờ Kiều Tử Tích được nghỉ trở về là cũng theo về luôn.

Ngày hôm sau, Hạ Minh Hiên tới chơi, nằm trên giường Kiều Tử Tích nói. “Tử Tích, chuyện của chúng ta nói cho bà nội biết đi, nội hẳn là sẽ hiểu được”.

Kiều Tử Tích đang gõ máy tính liền dừng lại, nhất thời trầm mặc.

Hạ Minh Hiên từ trên giường đứng lên, đi đến phía sau Kiều Tử Tích, hai tay ôm lấy cổ y. “Tử Tích, sao vậy?”

Kiều Tử Tích nâng tay gỡ tay Hạ Minh Hiên ra. “Hạ Minh Hiên, bà nội tôi rất tốt, tư tưởng cởi mở, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh rằng bà có thể chấp nhận đứa cháu trai duy nhất của mình là đồng tính”.

Hạ Minh Hiên sửng sốt, sau đó ngồi lên ghế cùng Kiều Tử Tích. “Tôi biết rồi, mọi chuyện sẽ nghe theo cậu, cậu muốn khi nào chúng ta công khai thì lúc đó sẽ công khai”.

Nếu cả đời cũng không công khai thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.