Thanh Thư Vô Kị

Chương 1: Chương 1




Đệ nhất chương: Ta là Võ Đang Tống Thanh Thư

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Lục trúc đong đưa đón gió, ánh nắng ban mai chiếu trên rừng trúc mênh mông, theo kẽ lá lưu lại từng vệt sáng.

Giữa rừng trúc, một tiểu hài tử chừng bốn, năm tuổi đang tới tới lui lui đánh một bộ quyền pháp, tuy rằng niên kỉ còn nhỏ, nhưng đánh cũng đã có bài bản, khiến Tống Viễn Kiều vuốt râu cười cười.

“Thanh Thư luyện tới đây thôi, hôm nay là thượng thọ chín mươi của thái sư phụ, ngươi đi đổi y phục mới để lát nữa còn chúc thọ người.”

“Vâng, phụ thân.” Tiểu hài tử thuận thế thu quyền cước, thở dài một hơi. Y nghe đến thọ yến cũng không có mững rỡ, trái lại cúi đầu sửa sang y phục vì đánh quyền mà xộc xệch.

Tống Viễn Kiều gật gật đầu, cũng không cảm thấy nhi tử của mình có gì bất thường, trái lại còn vui vẻ vì y còn nhỏ tuổi mà đã trầm ổn điềm tĩnh, đúng như được chân truyền từ mình. Thanh Thư là trưởng tử, năm hắn gần bốn mươi tuổi mới được sinh ra, có thể nói là lão lai đắc tử. Hắn tuy rằng yêu chiều, nhưng kì thực nghiêm khắc cũng có thừa. Mấy sư đệ thường oán giận hắn đem một hảo hài tử dưỡng ra tính cách như vậy, nhưng bản thân hắn lại thấy thuận mắt vô cùng.

Tống Thanh Thư quay về tiểu viện dưới ánh mắt tràn ngập yêu thương của phụ thân, sau lưng là một trận mồ hôi lạnh. Y biết mình hẳn nên làm nũng linh tinh, nhưng chỉ cần nghĩ đến cái hình ảnh đó toàn thân liền nổi da gà kháng nghị.

Không ai biết, tiểu oa nhi bốn tuổi này, linh hồn kì thực đã hơn hai mươi tuổi.

Tống Thanh Thư kiếp trước chỉ là một nhân viên công sở bình thường, tai nạn xe cộ cướp đi sinh mệnh của y, sau đó mở mắt ra đã thấy mình biến thành Tống Thanh Thư vừa mới sinh, bản thân sống lại trong thế giới của Ỷ Thiên Đồ Long kí.

Lão thiên gia cho y thêm một cơ hội để sống, tám phần mười là cũng không hài lòng với cái tên khi sư diệt tổ Tổng Thanh Thư trong nguyên tác nên phái y tới bổ khuyết. Cho nên mục tiêu của y là thành thành thật thật làm Võ Đang Tống Thanh Thư, không cầu kì ngộ cũng không mong võ công cao cường, chỉ cần làm phụ mẫu cùng thái sư phụ hài lòng là được.

Thế nhưng yên yên ổn ổn trải qua bốn năm, Tống Thanh Thư biết cho dù y có làm rùa đen rụt đầu thì sóng gió giang hồ cũng sẽ ập tới Võ Đang sơn.

Theo nội dung nguyên tác, ngày đại thọ chín mươi của Trương Tam Phong cũng là ngày Du Đại Nham bị trọng thương quay về Võ Đang. Thống Thanh Thư nhớ tới mấy năm nay Du tam thúc vẫn thường dạy bảo, cũng không khỏi rầu rĩ không vui. Nhưng biết trước thì cũng làm được gì? Y chỉ là một tiểu hài đồng bốn tuổi, chỉ biết một bộ Võ Đang trường quyền, đừng nói muốn hạ sơn cứu người, cho dù có muốn nhắc nhở vài câu cũng chưa chắc đã có ai tin.

Trong lòng buồn bực, Tống Thanh Thư quay về phòng để mẫu thân thay cho đồ mới, rồi đi tới Tử Tiêu cung.

Hôm nay là đại thọ Trương Tam Phong, từ sáng sớm trên dưới Võ Đang phái đã bận rộn hẳn lên. Mấy đệ tử hướng sư phụ trình lên thọ lễ, Tống Thanh Thư cũng học bộ dáng phụ thân cùng sư thúc chúc thọ, tuy chỉ là bắt chước, nhưng y vốn là người đầu tiên trong thế hệ thứ ba của Võ Đang, nên cũng khiến Trương Tam Phong vui vẻ ra mặt.

Chỉ là trong Võ Đang thất hiệp vẫn còn thiếu một người, Du Đại Nham hạ sơn đến nay vẫn chưa về, theo lí thuyết hôm nay là sinh thần của Trương Tam Phong, hắn hẳn phải hồi sơn đúng lúc, thế nhưng tới tận buổi trưa vẫn không có ai thấy qua thân ảnh.

Tống Thanh Thư biết Du Đại Nham vì sao chậm trễ, nên ngay cả điểm tâm ngọt Mạc Thanh Cốc cố ý đưa qua cũng không có tâm tư ăn, lẳng lặng đứng ngẩn ra một bên.

Mạc Thanh Cốc lúc này bất quá cũng mới là một thiếu niên mười sáu tuổi, mắt thấy nhi tử bốn tuổi của đại sư huynh so với mình còn trầm tĩnh hơn, chỉ thầm nghĩ trong lòng cha nào con nấy rồi len lén nhét một miếng điểm tâm vào miệng.

Lại qua một lát, Trương Thuý Sơn ngồi không được nữa bèn nói: “Đệ tử hạ sơn đón tam ca.”

Trương Tam Phong liền để hắn đi, nhưng Trương Thuý Sơn vừa đi là cũng mất tăm tích, mãi đến tối cũng không thấy có tin tức gì.

Mọi người đều lo lắng bất an, đang không biết phải làm sao thì thấy Trương Thuý Sơn ôm một người chạy vào, quỳ trước mặt Trương Tam Phong khóc: “Sư phụ, tam… tam ca bị người ta ám toán…”

Tống Thanh Thư ngơ ngác đứng ngây người một góc, nhìn Tử Tiêu cung đã loạn thành một đoàn, chợt có một loại cảm giác không chân thực.

Chung quy, y vẫn là cái gì cũng không làm được.

“Tê” một tiếng, hồng chúc (nến đỏ) bên cạnh y rốt cục chảy tới giọt sáp cuối cùng, lưu lại một làn khói mỏng vấn vít bay lên…

1. Nói thêm một chút về nhân vật trong truyện cho những ai không nhớ nguyên tác :

Phái Võ Đang:

– Người sáng lập: Trương Tam Phong, thu 7 đệ tử là Võ Đang thất hiệp

– Võ Đang thất hiệp: xếp theo thứ tự thì là:

+ Tống Viễn Kiều >> phụ thân của Tống Thanh Thư aka tiểu thụ

+ Du Liên Châu

+ Du Đại Nham

+ Trương Tùng Khê

+ Trương Thúy Sơn >> phụ thân của Trương Vô Kị aka tiểu công

+ Ân Lê Đình

+ Mạc Thanh Cốc (thik nhân vật này dã man, hồi trước còn đọc đc 1 ngôn tình đồng nhân về Mạc Thanh Cốc x Chu Chỉ Nhược xuyên ko nữa chứ :x)

Một chút về cái sự khi sư diệt tổ của Tiểu Tống trong nguyên tác: vì yêu Chu Chỉ Nhược mà phản bội môn phái, làm xyz việc này nọ, cuối cùng còn tự tay giết mấy sư thúc (trong đó có cả Thanh Cốc của ta T__T)

2. Top những lời chúc ta thik nghe nhất trong Tết này:

1. chúc thi đâu đỗ đấy

2. chúc thi đỗ 2 trường đại học ( cụ thể là song tế =))))))

3. chúc thi đỗ đại học

Rất tiếc, nếu xếp thứ tự được nghe nhiều thì phải đảo lại cái danh sách trên ;__;

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.