Đệ nhị thập nhị chương: Đồng sàng cộng chẩm
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Lúc ăn cơm tối Tống Thanh Thư đã được giới thiệu với Chu Trường Linh cùng Diêu Thanh Tuyền.
Vừa nhìn thấy Chu Trường Linh béo mập Tống Thanh Thư liền yên tâm, nếu Chu Trường Linh quả thật chỉ như trong nguyên tác thì hắn cũng có thể chui vào cái khe kia giống như Trương Vô Kị. May sao cả hai người này cùng béo lên.
Thật không hiểu sao hắn lại sinh được một nữ nhi xinh đẹp như Chu Cửu Chân nữa.
Tống Thanh Thư cũng đã gặp Chu Cửu Chân, phải thừa nhận nàng xác thực là một cực phẩm mỹ nhân, giống như một đóa hồng cực kì đẹp. May mắn là Trương Vô Kị tuân thủ nghiêm ngặt di ngôn của mẫu thân, coi Chu Cửu Chân như rắn rết. Chu Cửu Chân thì vẫn quấn quít lấy Vệ Bích, cùng Trương Vô Kị tuyệt không phát sinh sự tình gì.
Trong khi ăn, Tống Thanh Thư cũng đã hiểu sơ sơ những chuyện Trương Vô Kị một đường trải qua. Nguyên lai hắn bị Kim Hoa bà bà mang đi từ Hồ Điệp cốc, bà ta quả thật muốn đi tổng đàn Minh giáo ở Côn Lôn. Vừa gặp mặt Thù Nhi liền biết Trương Vô Kị là biểu ca của nàng, bởi vậy giữa hai người chỉ có tình huynh muội, Trương Vô Kị đối với nàng không có ý tứ gì khác, cũng không giống như trong nguyên tác phát triển thành một đoạn tình cảm.
Dọc đường đi bởi có Thù Nhi che chở, Trương Vô Kị cũng không phải chịu khổ sở gì, tới tận chân núi Côn Lôn, Vệ Bích ngẫu nhiên gặp bọn họ, nhân lúc Kim Hoa bà bà đánh nhau với người khác thuận tiện cứu Trương Vô Kị đi.
Những chuyện từ đó về sau thì cũng giống như Tống Thanh Thư biết, Chu Trường Linh nhận ra Trương Vô Kị chính là nhi tử của ân công Trương Thúy Sơn, vì có cừu gia đuổi tới cửa, bọn họ liền đốt Chu gia trang, dự định toàn gia di cư tới Băng Hỏa đảo.
Tống Thanh Thư vừa nghe vừa cười nhạt, y đương nhiên biết những trò này đều là do Chu Trường Linh sắp đặt, nhằm biết được nơi ở của Tạ Tốn cùng Đồ Long đao. Nhưng y cũng không tiện trở mặt tại đây, liền ra vẻ cảm kích ân cứu giúp Trương Vô Kị, đồng thời vì lo lắng cho sư đệ nên cũng muốn đồng hành.
Chu Trường Linh sợ Tống Thanh Thư qua lại trên giang hồ sẽ nói linh tinh này nọ, thấy y chỉ là sư huynh của Trương Vô Kị, niên kỉ xấp xỉ, võ công hẳn cũng không cao minh, liền tỏ vẻ hoan nghênh vô cùng.
Song phương nhất trí, liền nâng cốc ngôn hoan.
————————————-
Màn đêm buông xuống, Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị ngủ trong một gian phòng. Y uống không ít rượu, độ cũng không phải cao nhưng đây là lần đầu tiên Tống Thanh Thư uống nhiều tới vậy, cũng có chút vựng vựng nặng nề. Y ở sau bình phong tắm rửa một hồi, thay quần áo mới Chu gia đã chuẩn bị sẵn, vừa dùng khăn lau lau tóc vừa bước ra.
Trương Vô Kị đang khoanh chân luyện công trên giường, nghe được âm thanh mở mắt ra, nhất thời nhìn Tống Thanh Thư chằm chằm không chớp mắt.
“Sao vậy?” Tống Thanh Thư nhíu mày.
Trương Vô Kị lắp bắp nói: “Sư huynh… ngươi… ngươi mặc màu trắng…thực dễ nhìn…”
“Nga, hẳn là do y phục của Chu gia đẹp.” Tống Thanh Thư thản nhiên đáp. Chu gia là một phú hào, cho dù đang “chạy nạn” thì vật dụng cũng không hề tầm thường. Một thân y phục y đang mặc, tuy chỉ là màu trắng thuần không có hoa văn, nhưng chỉ cần sờ lên liền biết quý giá.
Tống Thanh Thư nào có biết, y tẩy sạch bụi bặm trên người liền lộ ra làn da trắng nõn so với bạch ngọc thượng đẳng còn trong suốt nhẵn mịn hơn, mái tóc dài ẩm ướt rối tung lên, hai gò má vì men rượu mà hồng hồng, gương mặt lại mang theo khí tức biếng nhác, dưới ánh đèn mờ ảo trở nên dị thường phong tình, cùng với bình thường nghiêm túc quả thực là khác nhau một trời một vực.
Trương Vô Kị chưa bao giờ nhìn thấy một sư huynh như vậy, chỉ biết ngơ ngác nhìn bọt nước từ tóc rơi trên trán y, trượt trên gò má, lướt qua cần cổ thon dài, uốn lượn theo xương quai xanh rồi dần dần biến mất dưới cổ áo…
Trương Vô Kị đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Tống Thanh Thư không để ý tới dị trạng của Trương Vô Kị, mấy ngày nay y phải chịu màn trời chiếu đất, Tây Vực là địa phương thưa thớt người tới mức nào chứ, y đã vài ngày không được ngủ trên giường. Xoa lung tung mái tóc một hồi liền ngã lên giường, thời khắc thân thể tiếp xúc với nệm giường mềm mại y không nhịn được liền bật ra một tiếng rên thỏa mãn.
Trương Vô Kị có cảm giác như trong ***g ngực bị đốt lên một ngọn lửa, hô hấp trở nên vừa trầm vừa loạn.
Tống Thanh Thư híp mắt, ánh đèn kia thực là chói a~~~, phất tay một cái cả căn phòng liền rơi vào hắc ám.
Lúc này y mới thỏa mãn nhắm mắt lại.
Sau đó, y giữ lấy bàn tay đang đặt ở vạt áo mình, có chút khó hiểu: “Vô Kị, ngươi muốn làm gì?”
Trong bóng tối hô hấp của Trương Vô Kị chợt ngừng lại, sau đó truyền đến thanh âm rất bình thường: “Sư huynh, ta hơi lạnh, ta muốn ngủ cùng ngươi được không?”
Nguyên nhân vì men rượu, Tống Thanh Thư phi thường nỗ lực nghĩ nghĩ, một lúc sau mới nói: “Thế nhưng ngươi có áo lông cừu mà?”
Trong bóng tối truyền tới âm thanh loạt xoạt của quần áo, Trương Vô Kị thản nhiên nói: “Ta cởi ra rồi.”
Hình như có điểm không thích hợp
Trong đầu Tống Thanh Thư nghĩ như vậy, nhưng thể xác cùng tinh thần đều đã mệt mỏi vô cùng khiến y không thể nào nghĩ ra lí do.
Trương Vô Kị thấy y không hề có động tĩnh, liền ủy khuất cầu xin: “Sư huynh, trước đây ngươi đều ôm ta ngủ mà. Vô Kị thực lạnh a…”
Tống Thanh Thư nhớ tới khi hai người còn ở Võ Đang sơn từng cùng ăn cùng ngủ hai năm, liền thoải mái cười: “Tới đây.”
Trương Vô Kị cực độ vui mừng, cả người lao tới.
Tống Thanh Thư mơ mơ màng màng mặc hắn bài bố, nhưng vẫn bất mãn ý kiến: “Không cần cởi quần áo ra chứ?”
“Sư huynh, trước đây chúng ta đều ngủ như thế này mà!” Động tác của Trương Vô Kị càng nhanh hơn.
Tống Thanh Thư thở dài, liền mặc kệ hắn. Thẳng đến khi Trương Vô Kị áp nửa thân trên tới, một khắc da thịt tương thiếp khiến y không khỏi rùng mình, lại ngạc nhiên nói: “Vô Kị, ngực cùng tiểu phúc ngươi vẫn thực lạnh, nhưng cả người thì lại nóng a”.
Trong bóng tối Trương Vô Kị mặt đỏ tới mang tai, không biết phải trả lời sư huynh thế nào. Hắn đương nhiên biết thân thể của mình có điểm khác với thường ngày, tất cả là do ngọn lửa nóng cháy nơi tiểu phúc kia. Nhưng hắn không biết phải làm sao để giải trừ, chỉ biết mình muốn ôm sư huynh vào trong lòng, còn phải tiếp tục như thế nào, như thế nào tiếp tục hắn hoàn toàn không biết.
Tống Thanh Thư cảm giác được thân thể đang áp lên càng lúc càng nóng, khiến y có chút áp lực khó nói nên lời. Cư nhiên chẳng cảm thấy buồn ngủ nữa, y cười khổ nói: “Vô Kị, ngươi nặng hơn hai năm trước nhiều.”
Trương Vô Kị ngẩn ngơ, “Sư huynh không muốn ta lớn lên sao?”
Tống Thanh Thư nghe vậy bật cười: “Sao lại thế được? Ta còn ước ngươi mau lớn lên a! Chờ ngươi cưới nương tử rồi sẽ không bám theo ta đòi ngủ cùng nữa.”
“Nhưng mà, ta sẽ không cưới nương tử, sau này vẫn muốn ngủ cùng sư huynh.” Trương Vô Kị ngửi mùi hương thơm ngát trên người sư huynh sau khi tắm, rầu rĩ nói. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến, sư huynh còn lớn hơn hắn, khẳng định sẽ thành thân trước hắn. Sư huynh thành thân rồi sẽ không cùng hắn ngủ nữa, hắn phải làm sao bây giờ?
Trương Vô Kị không dám nói ra sợ hãi trong lòng, chỉ biết ôm chặt lấy Tống Thanh Thư.
“Sao vậy? Vô Kị, hàn độc của ngươi phát tác sao?” Tống Thanh Thư cảm giác được hắn kích động khác thường, cho rằng hàn độc phát tác, liền muốn giãy ra xem xét.
Nhưng là y giãy dụa như vậy khiến toàn thân Trương Vô Kị cứng ngắc, hô hấp càng lúc càng loạn, nhịn không được thở dốc: “Sư huynh… Sư huynh…Ta…”
Tống Thanh Thư nghe được âm thanh thô suyễn khác hẳn bình thường, muốn đẩy hắn đứng lên, thế nhưng bàn tay chạm vào ***g ngực kia lại thấy toàn là mồ hôi: “Vô Kị, ngươi là làm sao vậy?”
Trương Vô Kị cúi đầu nhìn người bên dưới, gương mặt tràn đầy quan tâm lo lắng kia, tất cả đều là vì hắn.
Hạ phúc bốc lên từng đợt lửa nóng tới đau đớn, trong đầu Trương Vô Kị chợt “oanh” một tiếng giống như có vật gì đó đổ sập xuống, hắn nhìn chằm chằm đôi môi hé ra hợp lại của Tống Thanh Thư, hoàn toàn không nghe được người kia đang nói gì…
Bấm vào đây nào ^^~