Thanh Thư Vô Kị

Chương 30: Chương 30




Đệ tam thập chương: Ta muốn bảo vệ ngươi

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Đương khi bàn tay kia còn muốn hướng tới hạ thân trong nước, Tống Thanh Thư rốt cuộc không nhịn được đè cổ tay hắn lại, cố gắng tự trấn định nói: “Ta tự mình tẩy nốt.”

Người phía sau không hề có phản ứng, mãi lúc lâu sau mới nghe được thanh âm khàn khàn: “Cũng tốt, bao giờ xong gọi ta.”

Dứt lời, giống như bị vật gì đó đuổi sát mông, cấp tốc đứng dậy đi ra bên ngoài.

Tống Thanh Thư hít sâu vài hơi mới bình ổn được trái tim đang đập thực nhanh.

Về phần thân thể nào đó có phản ứng khác thường, y quy tội cho việc luyện Tiểu vô tướng công nên quá mức mẫn cảm, thầm nghĩ sau này sẽ không lại gần Trương Vô Kị nữa, bằng không lại xuất hiện tình huống xấu hổ như hôm nay.

Chờ sau khi tỉnh táo hẳn, Tống Thanh Thư nhanh chóng tẩy tẩy rồi tự mặc y phục, phát giác rằng dù hai chân không thể nhúc nhích y vẫn tự chiếu cố được bản thân như thường. Y vừa mới hớn hở được một lúc thì Trương Vô Kị nghe được động tĩnh bên trong bình phong, liền ôm y trở lại giường, còn ngồi xổm xuống cẩn thận đổi dược cho y. Vừa lúc này tiểu nhị đưa tới bữa tối thịnh soạn, hai người ngẩn ngơ trong núi hơn năm năm mới lại được ăn những món nấu nướng công phu như thế.

Chờ cơm tối xong, Tống Thanh Thư phát hiện cả gian khách *** chỉ có một chiếc giường lớn, mà Trương Vô Kị ôm y đặt vào phía trong, chính mình tẩy rửa xong xuôi liền nằm tít mé ngoài. Tống Thanh Thư bởi vì Trương Vô Kị lại gần mà hơi hơi khẩn trương, sau đó thấy hắn quy quy củ củ không giống như lúc trước thân thiết cùng ngủ, trong lòng lại có chút mất mát.

Đây là thứ tâm lí gì a? Tống Thanh Thư khinh bỉ chính mình, y hiện tại sắm vai một đại thúc nghiêm chỉnh, liền có thế nhân cơ hội này từ bỏ thói quen đồng sàng cộng chẩm đã nhiều năm.

Thế nhưng thói quen nhiều năm đâu có dễ quên thế? Tống Thanh Thư trừng mắt hồi lâu, phát giác ban ngày đã ngủ nhiều rồi, vậy đơn giản là luyện công đi.

Phái Tiêu Dao xưng là tiêu dao, bởi vậy phương thức luyện công cũng không theo khuôn mẫu, cho dù tư thế nằm ngủ cũng được. Tống Thanh Thư nỗ lực trùng kích huyệt đạo ở hai chân, nhưng trừ bỏ đau nhức bên ngoài thì kinh mạch vẫn chưa được hảo. Bất quá Bắc Minh thần công trong cơ thể y là thánh phẩm trị thương, có lẽ chưa cần đến nửa tháng liền khỏi hẳn.

Đang định tiếp tục vài lần, Tống Thanh Thư bỗng cảm giác người nằm bên cạnh trở mình một cái, thực tự nhiên mà kéo y vào lòng.

Trương Vô Kị từ khi luyện Cửu Dương chân kinh, hàn độc trong cơ thể đã tiêu tan hết, thân thể không chỉ không lạnh lẽo mà còn giống như một hỏa lò không ngừng tỏa nhiệt. Tống Thanh Thư bị hắn kéo vào ***g ngực, nhiệt khí phả vào mặt khiến y cơ hồ hít thở không thông.

Tống Thanh Thư đẩy đẩy, Trương Vô Kị không có bất kì phản ứng gì. Y còn muốn nỗ lực đẩy tiếp, nhưng phát hiện Cửu Dương chân khí trong cơ thể Trương Vô Kị tự động phản kích lại, xem ra vô pháp gọi tỉnh hắn. Y nghĩ nghĩ một hồi, ban đêm ở Tây Vực rất lạnh, thôi thì có người làm noãn lô cho cũng tốt.

Chỉ là bàn tay Tống Thanh Thư còn chưa thu hồi. Y cảm nhận được từng khối cơ cứng chắc trên cơ thể Trương Vô Kị, có thể tưởng tượng năm năm sinh hoạt hoang dã khiến hắn khỏe mạnh thêm không ít. Tống Thanh Thư lại trở tay sờ sờ chính mình, nhất thời cảm thấy bi ai. Võ công Đạo gia chính là càng luyện thì ăn uống càng ít, vài năm gần đây y gần như không ăn thịt, chỉ cần chút rau quả liền chắc bụng. Bởi vậy vóc người vừa gầy vừa không có cơ bắp, nếu không đem so với ai thì ít nhất còn có thể lừa mình dối người… Haizzz, sớm biết thế này thì đã tìm cách bám chân Trương Vô Kị đi luyện Cửu Dương chân kinh… Tống Thanh Thư nhàn rỗi liền nằm YY, dù sao y cũng không ngủ được, bị đem làm gối ôm hình người liền chẳng thể tĩnh tâm mà luyện công nữa.

“Sư huynh…” Trương Vô Kị đột nhiên líu ríu, cũng không biết đang mơ thấy cái gì, ôm Tống Thanh Thư càng thêm chặt.

Tống Thanh Thư bởi vì không thể di động, thân mình lại bị ôm tới khó chịu, liền thúc vai hắn lớn tiếng: “Buông tay, ta không phải sư huynh của ngươi.”

Trương Vô Kị hình như bị những lời này kích thích, càng ôm chặt Tống Thanh Thư hơn, liên thanh kêu “Sư huynh, sư huynh”, hơn nữa càng lúc càng thêm nôn nóng.

Tống Thanh Thư bị hắn làm phiền, không thể làm gì khác đành thở dài vỗ vỗ vai hắn: “Hảo hảo, ta ở đây.”

“Sư huynh, sau này Vô Kị sẽ bảo vệ ngươi, không để cho ai khi dễ ngươi, không để cho ngươi bị thương nữa.” Trương Vô Kị bỗng nhiên nói thật nghiêm túc.

Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, ngữ khí của hắn quá mức chân thực, khiến y không khỏi hoài nghi đây không phải là nói mơ. Thế nhưng chính mình bị Trương Vô Kị ôm chặt vào ***g ngực, ngay cả gương mặt hắn cũng không nhìn thấy, hoàn toàn không thể phán đoán.

Trương Vô Kị lặp đi lặp lại bên tai y, Tống Thanh Thư ban đầu chỉ là nghe cho có. Những lời này từ khi Trương Vô Kị còn nhỏ đã luôn nói, nhưng y chưa từng để trong lòng, cho rằng chỉ là mấy lời của tiểu hài tử. Thế nhưng nghe hắn giống như phát thệ, nói một lần lại một lần, không hiểu vì sao trong lòng dâng lên một cỗ cảm động.

Sau đó dần dần chìm trong tiếng nỉ non, tiến vào mộng đẹp…

——————————-

Sau đêm đó, Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị theo phái Nga Mi trực chỉ hướng tây. Trương Vô Kị biết phái Nga Mi xuất động quy mô như vậy hẳn có nguyên nhân, hắn cũng muốn xem cho rõ. Liền nói với Diệt Tuyệt sư thái độc của Đinh Mẫn Quân cần phương pháp trị liệu này nọ, nếu muốn không để lại bệnh căn hắn phải đi theo cùng. Một đống thuật ngữ y học tung ra, Diệt Tuyệt sư thái liền đồng ý mang theo bọn họ đồng hành. Giống như trong nguyên tác, Trương Vô Kị tự xưng là Tằng A Ngưu, kì thực rất xứng đôi với Tống Thanh Thư “Vi Tiểu Bảo”.

Chu Chỉ Nhược đối với bọn họ phi thường tốt, thường nhân lúc phát lương khô trò chuyện vài câu, nhưng Trương Vô Kị vẫn luôn coi nàng như không khí. Tống Thanh Thư có chút xấu hổ, thỉnh thoảng cũng gợi vài câu chuyện, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm có rất nhiều chuyện tiến hành đúng theo nguyên tác, không hiểu tại sao Trương Vô Kị đối Chu Chỉ Nhược một điểm cũng không hứng thú, tuân thủ nghiêm ngặt châm ngôn cách xa nữ nhân xinh đẹp.

Lại đi về hướng tây thêm mấy ngày, phái Nga Mi đã bắt gặp một số người của Ma giáo, lúc giao thủ cũng có thương có vong. Trương Vô Kị cùng Tống Thanh Thư đứng bàng quan, nhưng Trương Vô Kị đã rõ lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh. Việc này đương nhiên không thể không đi, Trương Vô Kị càng lúc càng trầm mặc, Tống Thanh Thư biết trong lòng hắn đang giãy dụa giữa Võ Đang và Thiên Ưng giáo.

Kì thực cũng dễ thôi, đứng giữa hóa giải là được, thế nhưng Tống Thanh Thư đang sắm vai “tiền bối”, kiên trì nguyên tắc bàng quan không nhúng tay, bởi vậy thực thoải mái đứng nhìn Trương Vô Kị khó xử nhăn mày.

Dù sao Trương Vô Kị cũng đã lớn, hắn phải tự học được cách suy xét và lựa chọn, mà không phải ngồi yên chờ người tới nói cho hắn biết phải làm sao.

Canh hai ngày hôm đó, chợt được tiếng lục lạc “đinh”, “đinh”, có một đầu lạc đà đang từ xa chạy tới. Mọi người vốn đều đã ngủ, nghe được nhất tề tỉnh giấc. Thanh âm lục lạc nguyên bản từ hướng tây nam tới, nhưng chỉ khoảng nửa khắc sau lại nghe được lúc bắc lúc nam, lúc đông lúc tây. Đang truyền tới từ hướng đông, lại chợt nghe được ở phía đông bắc. Cứ như vậy, quỷ mị vô cùng. Mọi người nhìn nhau khó hiểu, bất luận lạc đà đi nhanh tới mức nào cũng không thể lúc tại đông lúc tại tây như vậy, mà nghe thanh âm cũng không phải mấy người đứng ở tứ phương chia nhau rung chuông. Một lúc sau, tiếng lục lạc khi gần khi xa, đột nhiên vang vọng ở hướng đông nam, giống như lạc đà kia đang bay qua bay lại. Đám môn hạ phái Nga Mi chưa từng tới đại mạc, nghe thấy tiếng chuông quái dị như vậy, không khỏi thầm kinh hãi.

Diệt Tuyệt sư thái cất cao giọng: “Cao nhân phương nào thỉnh hãy hiện thân, giả thần giả quỷ như vậy còn ra thể thống gì?” Âm thanh truyền đi rất xa, sau khi bà ta nói những lời này tiếng chuông liền dứt, tựa hồ chủ nhân của nó sợ hãi bà ta, không dám tiếp tục mê hoặc.

Tống Thanh Thư biết đây là Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu khinh công cái thế làm trò quỷ, không đáng để ý tới. Nhưng Trương Vô Kị e ngại có người muốn làm chuyện bất lợi với bọn họ, sư huynh hắn lại hai chân bị thương hành tẩu bất tiện, liền thức trắng một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai bình an vô sự. Nhưng tới canh hai, tiếng lục lạc lại vang lên, lúc xa lúc gần, lúc đông lúc tây, Diệt Tuyệt sư thái lại trách cứ, nhưng giờ đây nó không thèm để ý tới bà ta, một lúc nặng, một lúc nhẹ, có lúc giống như lạc đà giận dữ lao tới, sau đó lại lặng lẽ mà đi, khiến cho người ta đầu hôn não trướng.

Tống Thanh Thư chuẩn bị đi ngủ như thường, nhưng nhìn Trương Vô Kị lại định thủ cả đêm, không nỡ để hắn chịu khổ liền cười nói: “Chúng ta đi xem người này đi.”

Trương Vô Kị từ nhỏ tới lớn đều nghe lời Tống Thanh Thư, sau khi hai người gặp lại càng bảo sao nghe vậy, thế nhưng lần này lại có chút do dự. Đêm qua hắn đã nghe ra trò cổ quái này chỉ do một người, nhưng khinh công rất cao. Hắn một mình đuổi theo cũng chưa chắc đã kịp nói gì tới ôm thêm sư huynh nữa.

Kì thực không được ngủ chỉ là chuyện nhỏ, hắn chỉ lo lắng lại để sư huynh lâm vào hiểm cảnh lần nữa.

Tống Thanh Thư mỉm cười, lấy hiểu biết của y về Trương Vô Kị đương nhiên biết hắn e ngại đối Vi Nhất Tiếu không có phần thắng. Bất quá cũng không thể trách cứ, từ ngày luyện thành Cửu Dương chân kinh hắn chưa từng cùng người giao thủ, căn bản không biết mình đang ở trình độ nào. Y thân là sư huynh, đương nhiên phải giúp hắn xây dựng lòng tin.

Nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư liền cầm tay Trương Vô Kị, Bắc Minh chân khí trong cơ thể cuồn cuộn truyền sang.

Trương Vô Kị sửng sốt, một lát sau cũng không nhịn được cười, sư huynh của hắn, mỗi lần đều mang tới cho hắn kinh hỉ. Liền thừa dịp đám người phái Nga Mi đang hoang mang, ôm Tống Thanh Thư lắc mình vào bóng đêm.

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.