Thanh Thư Vô Kị

Chương 53: Chương 53




Phiên ngoại Vương Bảo Bảo

Tác giả: Thanh Thư Vô Kị

Edit: Tiểu Mộng

Khố Khố Đặc Mục Nhĩ, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử.

Thân là nhi tử độc nhất của Nhữ Dương Dương, hắn được thiên thượng ưu ái, định trước tương lai sẽ nắm trong tay binh quyền của Đại Nguyên .

Hắn năm nay mười bốn tuổi, đã được trên dưới trong triều thừa nhận.

Hắn tự cấp cho mình một Hán danh, gọi là Vương Bảo Bảo.

Phụ vương hắn khi nghe được cái tên này đã giật mình, nhưng cũng không nói gì thêm.

Hắn biết phụ vương khẳng định nhìn thấu tâm muốn xưng vương của hắn, thế thì đã sao?

Hắn vốn đã là tiểu vương gia được truyền thừa, cũng không phải là muốn xưng đế.

Nhưng tiểu muội kia của hắn thấy vậy, liền học đòi theo, lấy một cái Hán danh là Triệu Mẫn.

Triệu là quốc họ của Đại Tống, xem ra muội tử này của hắn chí hướng cũng không nhỏ.

Nhưng thế thì có sao?

Nàng bất quá là một nữ tử, người Mông Cổ bọn họ tuy rằng không coi thường nữ nhân, nhưng mấy năm nay ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ của người Hán, cũng bắt đầu cho rằng nữ nhân vốn là nên ở nhà chờ nam nhân trở về.

Mẫn Mẫn không ngừng ước ao vị trí trong triều của hắn. Kì thực nàng không biết, ngày trôi qua như vậy, thực nhàm chán.

Thực sự rất nhàm chán.

Chính sự nhàm chán, việc học nhàm chán, thậm chí nữ nhân cũng nhàm chán.

Phụ thân sớm đã định việc hôn sự cho hắn, bên người cũng đã nạp vài thị thiếp, nhưng thứ chuyện nhàm chán như vậy, thậm chí còn chẳng thú vị bằng chuôi kiếm lạnh như băng trong tay hắn.

Thanh kiếm lạnh lẽo như nước hồ thu này, chính là Ỷ Thiên kiếm.

Võ lâm chí tôn, Bảo đao Đồ Long, Hiệu lệnh thiên hạ, Mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, Thùy dữ tranh phong?

Ai có thế ngờ tới, thanh Ỷ Thiên kiếm trong truyền thuyết lại lẳng lặng nằm trong tay hắn? Vương Bảo Bảo chỉ cần nghĩ tới điểm này, liền không khỏi nở nụ cười, thường thường ngắm nghía vuốt ve thân kiếm.

Không nghĩ tới, ngón tay bị kiếm phong sắc bén lướt qua, một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng rơi xuống, mỹ tới cơ hồ khiến hắn run sợ.

Dám chơi với lửa thì phải dám chịu hậu quả.

Hắn biết.

Thế nhưng, cho dù Ỷ Thiên kiếm sắc bén tới có thể đả thương hắn, hắn cũng không buông tay được.

Chỉ cần tìm được Đồ Long đao nữa…

Vương Bảo Bảo rơi vào trầm tư, bỗng nhiên cảm giác được có người xông vào, lấy tốc độ nhanh như tia chớp giữ lấy bàn tay đang nắm Ỷ Thiên kiếm của hắn hoành lên cổ, đồng thời chế trụ yếu huyệt sau lưng hắn.

Lưỡi kiếm vừa được hắn tán thưởng là sắc bén, một giây sau đã gác lên cổ. Dòng máu chảy trong huyết quản cảm nhận được hàn khí lạnh tới xương, lại đưa tới một cảm giác được kích thích chưa từng có.

Đây là lần đầu tiên sinh mệnh của hắn bị nắm trong tay người khác, lần đầu tiên hắn đứng bên bờ vực thẳm. Một trận run rẩy từ lòng bàn chân truyền dọc theo cột sống tới tập kích não bộ, khiến hắn nhất thời không nói nên lời.

Loại cảm giác kích thích này khiến hắn phải mất một lát mới khôi phục lãnh tĩnh để phán đoán tình huống hiện tại.

Bàn tay đang cầm chuôi kiếm kia còn rất trẻ, hẳn là võ công không cao lắm. Trong lòng bàn tay ẩn ẩn mồ hôi, chứng tỏ kế hoạch không được chu toàn, chỉ là nhất thời xung động, rất có thể chỉ tới một mình, y nói muốn cứu sư đệ, chính là tiểu hài tử hồi chiều Lộc Trượng Khách chộp về. Ha hả, cũng chẳng có gì đáng lo, hắn chỉ cần liếc thuộc hạ một cái thì cam đoan người này ngay cả cổng trang viên cũng không ra nổi.

Hắn tuy rằng thích người này bất ngờ tập kích cho hắn khoái cảm khi cận kề cái chết, nhưng cũng biết loại cảm giác này rất nguy hiểm, nhất là khi sinh mệnh đang bị người uy hiếp.

Di? Từ từ đã, người này cư nhiên biết Hắc Ngọc Đoạn Tục cao? Lại còn biết Hắc Ngọc Đoạn Tục cao chân chính? Lẽ nào trong phủ có nội gián?

Vương Bảo Bảo cải biến chủ ý, nháy mắt ra dấu cho thuộc hạ không cần sốt ruột, cứ theo lời y mà chuẩn bị ngựa, mặt khác để Huyền Minh nhị lão âm thầm bám theo.

Bất quá người này đúng là thú vị, khi ôm hắn lên ngựa cư nhiên không có điểm huyệt đạo, còn cố ý để Ỷ Thiên kiếm cách hắn một khoảng nhất định, sợ lưng ngựa xóc nảy sẽ ngộ thương hắn. Rõ ràng là kinh nghiệm giang hồ cực kém cỏi, lưu hắn lại để làm gì chứ?

Thế nhưng, nhiệt khí truyền đến từ phía sau cũng thật thoải mái. Hắn đời này còn chưa từng thân mật với một nam nhân như vậy, không nghĩ tới thân thể nam nhân tuy không mềm mại như nữ nhân nhưng lại có một tư vị khác.

Mải nghĩ trái nghĩ phải, đã qua một đêm. Đợi tới khi trời hửng sang, đối phương dừng lại, kéo hắn xuống ngựa, mà hắn lúc này mới chính thức nhìn thấy bộ dáng người bắt cóc mình.

Bạch y như tuyết, mi mục tuấn lãng, tinh xảo như họa, gương mặt còn vương chút nét trẻ con nhưng đáy mắt lưu chuyển lại toát lên sự thành thục bất đồng với niên kỉ. Sao lại có một con người mâu thuẫn như vậy? Vương Bảo Bảo thực thưởng thức ngắm nghía, nhưng trong lòng chưa từng bỏ qua ý nghĩ để Huyền Minh nhị lão truy sát y.

Nhân vật như vậy, xem tuổi tác không chênh lệch với hắn bao nhiêu, tương lai ắt là đại họa, hắn sao có thể thả đi chứ?

Thế nhưng, người này coi Ỷ Thiên kiếm danh chấn thiên hạ như chiếc giày rách, không chút do dự cắm vào thân cây.

“Ỷ Thiên Đồ Long, vốn là tục vật, tiểu vương gia nếu đã chấp nhất, tại hạ hà tất phải đoạt thứ người khác yêu thích.”

Lúc này nắng sớm chiếu rọi ngược hướng y rời đi, khiến phía sau ánh lên một vầng quang mang nhàn nhạt, Vương Bảo Bảo không khỏi nheo mắt nhìn.

Lưng y thực thẳng, thẳng như một thanh kiếm.

Vương Bảo Bảo bỗng nhiên buông tha ý niệm giết y trong đầu.

Hắn hình như, đã tìm được một thanh “Ỷ Thiên kiếm” khác.

Ngón tay bị Ỷ Thiên kiếm cắt trúng mơ hồ còn ẩn ẩn đau.

Dám chơi với lửa thì phải dám chịu hậu quả, nhưng lúc này hắn phi thường chờ mong, thanh “Ỷ Thiên kiếm” này có thể gây cho hắn đau đớn tới cỡ nào… Hay là kích thích?

Thanh “Ỷ Thiên kiếm” này, còn có tên.

Y tên Tống Thanh Thư

—————————–

Mặc dù Vương Bảo Bảo đối với Tống Thanh Thư thực chờ mong, nhưng hai năm kế tiếp, cái gì hắn cũng không làm.

Bởi vì hắn biết, vô luận là loại kiếm gì, cũng phải trải qua trăm ngàn tôi luyện, Tống Thanh Thư mới chỉ ở sơ dạng, như vậy chưa thể coi là một thanh hảo kiếm.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, cư nhiên khi chạy trốn Diệt Tuyệt sư thái truy đuổi lại có thể xảo ngộ đối phương.

Hai năm không gặp, người này càng thêm lạnh lùng, thần sắc lãnh đạm càng khiến hắn thêm tâm dương khó nhịn.

Nhi tử độc nhất của Võ Đang Tống đại hiệp, người đứng đầu thế hệ thứ ba cũng là chưởng môn tương lai của Võ Đang… Một người như vậy, nếu bị bôi tro trát trấu lên mặt, sẽ có loại biểu tình gì?

Vương Bảo Bảo rất muốn biết.

Thế nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng.

Chỉ có nháy mắt bị vu hãm, trên mặt Tống Thanh Thư mới xuất hiện một tia khiếp sợ, thoáng cái liền trấn định lại như cũ, hồn nhiên coi như sự tình chưa từng phát sinh. Lẽ nào y tự tin có thể giải thích với Diệt Tuyệt sư thái ngang ngược kia sao?

Hắn không cam lòng.

Vương Bảo Bảo lần đầu tiên mới cảm thấy không cam lòng như vậy, từ nhỏ tới lớn hắn muốn gì đều được nấy, bởi vậy lúc này hắn cũng quyết không cho phép người này vẫn duy trì biểu tình thản nhiên.

Nhưng không ngờ tới, chỉ là một nụ hôn, lại khiến y thất kinh đến vậy.

Hắn thực hài lòng.

Hơn nữa, nụ hôn kia, xúc cảm thực tốt.

Không phải đây là nụ hôn đầu tiên của y đấy chứ?

Nghĩ tới khả năng này, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên.

—————————————–

Hai năm sau đó, hắn không thu được bất cứ tin tức gì về Tống Thanh Thư. Lẽ nào y trốn trong cổ mộ sao?

Vương Bảo Bảo phi thường đố kị, bởi vì hắn biết người đứng đầu phái Cổ Mộ đời này là một nữ tử, chẳng lẽ Tống thiếu hiệp muốn nhập mạc chi tân?

Không được, hắn phải kéo y ra khỏi cái mộ ngu đần kia.

Còn đang tự hỏi, Vệ Bích – thủ hạ mới tới quy phục hắn tiến vào. Vương Bảo Bảo cầm chén rượu ngắm nghía y.

Vệ Bích này, người cũng như tên, ngọc thụ lâm phong, diện mạo anh tuấn, cũng thích mặc bạch y nữa. Lưng thẳng tắp, cũng chỉ có khi đứng trước mặt hắn mới hơi khom.

“Chủ thượng, ta đã dựa theo người phân phó, cứu Trương Vô Kị từ tay Kim Hoa bà bà. Tiểu tử kia quả nhiên không chút hoài nghi.” Vệ Bích vừa nói vừa vui vẻ cười.

“Ngươi tiến lên một chút.” Vương Bảo Bảo với hồi báo của y không chút để ý, chỉ nhàn nhạt nói.

Vệ Bích sửng sốt, nhưng cũng bước lên một bước.

“Lại gần đây thêm chút nữa.”

Vệ Bích khó hiểu tiến về trước, ngay sau đó vạt áo bị Vương Bảo Bảo túm lấy, đầu bị ép xuống, sau đó…

Vương Bảo Bảo bá đạo hôn y không chút thương tiếc, cảm giác được trái tim đối phương loạn nhịp một chút, sau đó liền ngoan ngoãn khuất phục.

Điều này khiến hắn thực ngán ngẩm.

Nếu là người kia… Nếu là người kia… Khẳng định sẽ không đơn giản như vậy…

Vương Bảo Bảo chán nản buông Vệ Bích ra, y hai chân mềm nhũn ngã xuống thảm, ngửa đầu nhìn hắn bằng nhãn thần mê mang: “Chủ thượng…”

Vương Bảo Bảo dùng cước đá y, muốn y nhanh nhanh cút đi, không nghĩ tới Vệ Bích hiểu sai ý, không nói thêm gì liền bắt đầu thoát y phục. Vương Bảo Bảo híp mắt một chút, nghĩ thầm hắn còn chưa ôm nam nhân bao giờ đâu, thử một chút cũng được, để sau này Tống Thanh Thư không phải chịu nhiều đau đớn.

——————————–

Vương Bảo Bảo từ trong phòng ấm áp đi ra, liền bị một cơn gió lạnh thổi tới, buốt giá tới tận xương tủy.

“Chủ thượng, Tống thiếu hiệp đã chuẩn bị tốt chưa?” Vệ Bích dắt hai con ngựa tới, tiếng hét hò từ xa xa rõ dần cho thấy Minh giáo nháy mắt sẽ tiến công nơi này.

“Không, lần này không mang y theo.” Vương Bảo Bảo nhàn nhạt trả lời. Hắn vừa nhấc đầu, liền phát hiện Vệ Bích đang thân thiết nhìn mình, ánh mắt mang theo lo lắng.

Vương Bảo Bảo đưa tay vuốt khuôn mặt vẫn tuấn lãng như trước kia, cười yếu ớt:”Vệ Bích, tiếp tục đi về hướng Bắc sẽ càng khó khăn, ngươi còn muốn theo ta sao?”

Vệ Bích nở nụ cười, kiên định gật đầu: “Chủ thượng đi nơi nào, ta sẽ theo tới đó.”

Vương Bảo Bảo cười càng thêm sâu, như thể vừa minh bạch được điều gì.

“Chúng ta đi thôi!” Hắn xoay mình lên ngựa, hướng về phía đại mạc mênh mông nơi chân trời xa.

“Chủ thượng, Ỷ Thiên kiếm của người đâu?” Vệ Bích thúc ngựa theo sau, hiếu kì hỏi.

Vương Bảo Bảo trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: “Đánh mất rồi…”

————————-

Võ lâm chí tôn, Bảo đao Đồ Long, Hiệu lệnh thiên hạ, Mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, Thùy dữ tranh phong?

Ỷ Thiên kiếm sắc bén vô cùng, thế gian cũng chỉ có Đồ Long đao có thể xứng đôi…

~~~~~ HOÀN ~~~~~

Link down bản word Thanh Thư Vô Kị (dẫn trực tiếp đến PN này) bị treo ở:

http://langyeu.wordpress.com/list-ebook-danmei/

Ta đã yêu cầu chủ wp gỡ xuống nhưng bạn ấy không thực hiện (wp bạn ấy có chế độ xét duyệt com, các com sau ta đều được xét duyệt rồi nhưng của ta thì bạn ấy làm như không thấy), dù bạn ấy ghi rõ ràng rằng: “Chủ nhà nào không thích mình up link lên đây thì cứ thông báo với mình một tiếng. Mình sẽ hạ xuống liền ngay lập tức.”

Bản word chỉ dành cho những reader thực sự, đã đọc hết và yêu thích bộ truyện này (dù các bạn có không com không like cho ta vì lí do gì đó), thậm chí còn chẳng đặt pass. Bởi vậy ta gỡ nó xuống, cũng đề nghị những ai đã đã down khi trước vui lòng không share lung tung.

Cảm ơn vì đã đọc.

Bấm vào đây nào ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.