Thanh Ti Yêu Nhiêu

Chương 3: Chương 3: Thanh Ti Yêu Nhiêu - Chương 03




Trong khoảnh khắc, nàng lại lướt ra lật đao đâm vào y đang rớt xuống. Đao quang như điện, không cho y kịp hít thở, vốn y đối diện với bức tường, nghe tiếng đao rít sau lưng, phất tay tung ra một đòn Lạc Vân tụ chặn lấy thân đao.

Nàng chợt thấy một cỗ đại lực như sóng lớn ngút trời, như dòng thác trên núi đổ xuống, cơ hồ không giữ nổi đao, bèn nghiến răng nắm chặt cán đao. Y phất tay áo, nàng bị hất văng lên không như diều đứt dây, không khống chế được thân hình.

Nàng không hoảng hốt, đẩy chân khí bố phòng toàn thân, ngầm vận nội công gia truyền “Tha Sơn Công Thác”, mượn đại lực ập tới ngưng tụ trên tay đẩy mạnh tới. Đao mang lập tức trải ra, xé tay áo y tan tành.

Thân hình nàng quay tít như con trốt, nhân đao hợp nhất bức y chuyển từ công sang thủ. Đao quang lăng lệ như bánh xe nhọn hoắt lao vút tới, nụ cười mỹ lệ của nàng, làn tóc mềm mại cùng mùi thơm thoang thoảng, phảng phất như long nữ từ hang sâu bay lên, mọi vẻ đẹp trên đời chỉ đến thế là cùng.

Y hân thưởng cực độ, không muốn chơi trò đuổi bắt với nàng nữa, nhẹ nhàng đưa đôi nhục chưởng đón tiếp lưỡi đao sắc lẹm. Nàng kinh hãi vô cùng, cây đao này không phải phàm vật, mà là Tây Vực cống phẩm, trăm năm trước Lang Vương Lệ Thiên Hành dựa vào nó mà hoành tảo khắp Tây Vực, do tiên đế tặng cho cha nàng. Cây đao cắt vàng đoạn ngọc, lại ẩn chưa hàn khí kinh nhân, binh khí phổ thông khó lòng chịu được một đòn, ai ngờ y lại dùng tay không đón đỡ.

Nàng trỗi lên dũng khí, bất kể y là thần thánh phương nào, đao vung lên liên tục dệt thành sao sáng ngập trời, từ tốn thi triển một trong những tuyệt kỹ vang danh thiên hạ của Vĩnh Sinh đảo: Ngọc Nhân Ca Vũ đao pháp.

Bạch y như tuyết, đao quang như thoi. “Trăng lạnh sao lấp lánh, Ai đứng giữa trời đêm”, đao ý lạnh vào cốt tủy mỗi người, phảng phất đang đặt chân vào nơi cực bắc lạnh lẽo, từ ngón tay đến lòng tay y xuất hiện một tia âm hàn, tuy có nội lực thuần dương ngăn cản nhưng đao ý thế như chẻ tre, cộng thêm ý chí tất thắng của nàng, quả thật không dễ đón đỡ.

Y chợt hiểu hiểu rằng, những người qua được đệ nhất quan vị tất thật sự thắng được nàng.

Đáng tiếc cả nàng và y đều ôm lòng cầu thắng, võ công của nàng càng cao, y càng phải thắng bằng được. Y không muốn đấu dằng dai bèn biến ảo song chưởng hóa thành ngàn cánh tay, che kín đao quang. Vô Sắc tự tàng long ngọa hổ, bảy mươi hai môn tuyệt kỹ đủ để ngạo thị giang hồ,có điều người đời không biết tới, tận bây giờ y mới hiểu được võ công của sư môn đạt cảnh giới nào.

Y nhẹ nhàng thò tay, xuyên qua ngàn vạn đao mang chói lòa, như Ca Diếp niêm hoa vi tiếu, nàng bất giác lỏng tay, cây đao trong tay không cánh mà bay, quay lại nhìn thì đao đã kề lên cổ, khí lạnh băng toát ra. Nàng cười buồn bã: “Trần công tử thắng rồi”.

“Tiểu thư đã nhường nhịn”. Y thu đao, nâng hai tay lên trả lại.

Nàng hừ lạnh thu đao, rất nhanh trở lại như thường, thở dài một hơi: “Phu quân của ta không được thiếu bất kỳ yếu tố nào: võ công, gan dạ, phẩm đức”. Nàng lại cười yêu kiều, nụ cười ẩn chứa nét cẩn trọng: “Trần công tử qua được đệ nhất quan, có muốn thử gan dạ không?”

Nàng mở một hộp gấm, bên trong có hai hoàn thuốc, một đen một đỏ: “Một viên có độc, một viên đại bổ”. Nàng cười giòn tan: “Tiếc là không mấy ai qua được cửa này, không biết Trần công tử có thể vượt hơn chúng nhân chăng?”

Y cầm hộp gấm trầm ngâm không nói.

“Nếu công tử khiếp đảm, rút đi còn kịp”.

Bề ngoài, cả hai viên đều thơm nức, màu sắc bình thường, chính thị thuốc bổ, y thở dài: “Cả hai viên đều là độc dược, Thu tiểu thư hóa ra giết người kiểu này”.

Nàng cả kinh, nhưng vẫn tỏ ra như thường: “Trần công tử đề phòng người khác quá, bản thân nhát chết lại đổ tội danh lên mình tiểu nữ”. Nàng đến song cửa đẩy ra: “Những người dưới kia hoặc chết hoặc bị thương nhưng đều có một phần hào khí, dám qua ba cửa ải, các hạ không dám thử thuốc, vậy xin lui ra”.

Y phất tay áo, gạt hộp gấm xuống đất, hai tay nắm lại thành quyền đưa đến trước mặt nàng.

“Trong này cũng có một viên thuốc độc, một viên đại bổ, Thu tiểu thư chọn viên nào?”

Nàng cả kinh: “Các hạ thử tiểu nữ?”

“Chỉ cần Thu tiểu thư uống một viên, tại hạ sẽ uống viên còn lại”. Y cười hòa ái, đấu trí với nàng cũng là một niềm vui: “Tại hạ cũng muốn biết gan dạ của tiểu thư thế nào?”

Nàng không đáp, lớp sa che mặt rung động, hiển thị nội tâm mâu thuẫn, gương mặt nàng ảm đạm, biết rằng lần này y đã biết rõ chân tướng. Y xòe tay, lòng tay trống trơn: “Kỳ thật đều không có giải dược, đúng không?”

“Trần công tử đã qua được hai cửa”. Nàng không tỏ vẻ gì hoan hỷ, đưa tay kéo lớp sa che mặt, hiện ra gương mặt lạnh băng.

Một vết sẹo dài vạch ngang khuôn mặt, lật cả môi trên lên như miệng thỏ, dấu ấn đỏ lòm hằn sâu trên gương mặt trắng muốt càng tô thêm nét rùng rợn. Như Hằng không để tâm đến gương mặt kinh rợn mà nhận ra trong ánh mắt nàng hàm chứa thâm ý.

“Qua một cửa nữa, các hạ sẽ được lấy ta làm vợ”. Nàng lãnh đạm cất tiếng như thể đang nói một việc không liên can đến mình.

Y bất giác hiếu kỳ, tính tình thật sự ẩn sau vẻ ngoài lãnh đạm, lấy giết người làm vui này là gì, chả lẽ nàng định đeo đẳng “khuôn mặt” này cả đời?

Thấy y nhìn vết thương chăm chắm, nàng che môi nói: “Ngày Oánh Bích ra đời, gia phụ thấy là con gái mới vung đao chém, tạo thành dáng vẻ này”.

Y liên tục hô tội quá trong lòng, gieo nhân là thế mới tạo thành quả là ba cửa ải này.

Nàng nhấn mạnh ngữ khí: “Không biết sư thừa Trần công tử môn phái nào? Một khi xác định kỳ hạn hôn lễ, Thu phủ nên đưa thiếp mời tới đâu?” Ngón tay nàng mân mê góc áo, nụ cười trong mắt càng say lòng người.

Trời ạ! Khóe môi y lập tức cứng đờ, không thốt lên được câu nào, nếu qua thêm cửa ải nữa sẽ xử lý thế nào? Y không cưới nàng được, lẽ nào nhất định phải thực hiện? Y phải đi thôi, ngày thụ giới sắp tới, lẽ nào còn dính chân vào ân oán giang hồ?

Nhất thời hoang mang, y chìm trong suy tư hỗn loạn, đứng yên không nói.

Nàng đến gần, mùi hương hoa u uẩn thấm vào lòng y: “Công tử định thế nào?”

Y luống cuống, ngập ngừng nói từng chữ: “Tại hạ xuất thủ chỉ vì muốn ngăn tiểu thư lạm sát... thật không thể... không thể lấy tiểu thư”.

Nàng lạnh giọng: “Công tử có biết những người đến Thu phủ hôm nay đều muốn lấy Thu Oánh Bích ta?”

“Tại hạ minh bạch”.

“Công tử ứng chiến, tức là muốn lấy tiểu nữ làm vợ, nhưng thấy tiểu nữ xấu xí mới sinh ra ghét bỏ. Công tử tham luyến mỹ sắc, rũ bỏ tín nghĩa như thế, chết chưa hết tội”. Nàng ấn mạnh cơ quan, “sạt sạt” mấy tiếng, bốn phía tiểu lâu đều có song sắt to như ngón tay chụp xuống, biết căn phòng thành mật thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.