Thanh Ti

Chương 13: Chương 13




Vũ Văn Tuần đương nhiên không nhìn thấu được suy nghĩ của Thanh Ti, hắn ôm lấy eo cậu, để cậu tựa vào ngực mình, lẩm bẩm nói: “Thanh Ti, cậu đáng yêu như thế, tôi làm sao mà không thương cậu được? …”

Cảm thấy thân thể đang vùi trong lòng mình giật nhẹ một cái, Vũ Văn Tuần không khỏi cười, hôn lên mái tóc cậu, nói: “Cuối tuần này trường của A Tú có mở hội giao lưu, nó mời cậu tham gia, có muốn đi không?”

Hội giao lưu này là chuyện hai ngày trước Vũ Văn Tú có nói qua với hắn, vào những ngày nghỉ trên đại học sẽ thường xuyên tổ chức vài hoạt động này nọ,Vũ Văn Tú là hội phó của câu lạc bộ âm nhạc, cái lễ hội giao lưu mà nó nói đương nhiên lấy âm nhạc làm đề tài chính, lúc ấy Vũ Văn Tuần một câu liền cự tuyệt, Thanh Ti căn bản không thể mở miệng, để cậu tham gia loại lễ hội này vốn là vô nghĩa.

Ai ngờ Vũ Văn Tú lập tức chỉnh hắn.

Cái gì mà vô nghĩa, căn bản là anh không muốn cho Thanh Ti tiếp xúc nhiều với người khác, Thanh Ti cho dù không thể nói, nhưng cậu ấy có thể nghe a, anh vì sao lại ích kỉ đến mức muốn đem cậu ấy nhốt ở nơi chỉ anh có thể nhìn thấy?

Hắn thực sự ích kỉ sao? Là do trong lòng hắn có một loại hoảng loạn mà hắn không thể ngăn chặn, đến mức nếu như chỉ thả lỏng một chút, có lẽ Thanh Ti sẽ càng chạy càng xa, cuối cùng thoát ly hắn, đi tìm kiếm cuộc sống thuộc về riêng cậu.

Chính là, nếu hắn thực sự tiếp tục giam giữ Thanh Ti như vậy, đối với đứa nhỏ này có phải rất không công bằng?

Nụ hôn nho nhỏ này rốt cuộc gỡ ra nỗi băn khoăn trong lòng Vũ Văn Tuần, làm hắn nói ra đề nghị hôm ấy của em gái mình.

Không rõ vì sao nụ hôn kia lại bỏ dở nửa chừng, trong lòng Thanh Ti mang mác một chút tiếc nuối, cái ôm này dành cho cậu quả thật rất ấm áp, thanh âm này khi nói chuyện với cậu cũng rất dịu dàng, làm cho cậu có một loại ảo giác, rằng người này thương cậu nên mới có thể ôn nhu như thế mà chờ đợi cậu.

Trong lòng có chút cảm động, Thanh Ti cầm lên một bàn tay của Vũ Văn Tuần, lấy ngón tay thay bút, ở trong lòng bàn tay của hắn viết, là trường học của A Tú ư?

Cho đến giờ cũng không thường nói chuyện một cách thân mật như thế với Thanh Ti, Vũ Văn Tuần có chút thụ sủng nhược kinh, hắn sớm quen khi Thanh Ti nói chuyện sẽ ngẫu nhiên bật ra một ít cổ văn*, không khỏi cười trả lời: “Chính là trường học, trường của nó rất lớn, một mình cậu đi vào không chừng lại lạc đường, A Tú nói lễ hội giao lưu này có liên quan đến âm nhạc, tất cả mọi người sẽ biểu diễn loại nhạc cụ sở trường của mình, lấy nó để kết bạn làm quen, cho nên, Thanh Ti, cậu chỉ cần nghe là được rồi, hơn nữa lễ hội giao lưu nàu còn có mấy món đồ ăn vặt a, cậu nhất định không thấy chán đâu.”

*(Hồi nãy khi Vũ Văn Tuần nói với Thanh Ti, ảnh dung từ 学校 (học giáo), phát âm [xuéxiào], còn Thanh Ti dung từ 学堂 (học đường), phát âm là [xuétáng]. Cả hai cái đều có nghĩa là trường học, nhưng mà hồi xưa người ta xài cách nói của Thanh Ti, bây giờ xài cách nói của A Tuần, nên có thể xem từ “học đường” của Thanh Ti là cổ văn)

Ánh mắt Thanh Ti lập tức sáng lên.

Nhạc cụ?

Từ khi đến đây, cậu đã thật lâu chưa được chạm vào nhạc cụ, cậu trước kia thích nhất là cây đàn tên Trường Phong, là cái mà cung chủ cho cậu, tiếc là bây giờ đã không được chạm đến nữa.

Không những được thưởng nhạc, còn có đồ ăn vặt để thưởng thức, cái này với Thanh Ti mà nói là tuyệt đối hấp dẫn, cậu không rõ vì sao Vũ Văn Tuần lại cho phép cậu đi, chẳng lẽ do vừa rồi cậu lấy lòng hắn sao?

Nhìn thấy Thanh Ti tròn mắt mà lăng lăng nhìn chăm chú mình, Vũ Văn Tuần không khỏi buồn cười, khẽ nhéo mũi cậu một cái.

“Tiểu ngốc nghếch, lại suy nghĩ cái gì vậy? Không cần sợ, tôi sẽ đi cùng cậu, cho nên cậu nhất định không bị lạc đường.”

Đêm đó, Thanh Ti được Vũ Văn Tuần bế về phòng ngủ, Vũ Văn Tuần trước khi đi ra còn hôn lên trán cậu, đến lúc Thanh Ti trong lòng rối loạn chờ hắn sủng hạnh, người khơi mào lại nói ngủ ngon, xoay người đi ra cửa phòng.

Cung chủ thay đổi thiệt là nhiều nha.

Thanh Ti nhận ra bản thân đang dần quên đi đối phương đã từng gieo lên thân thể cậu những đau đớn thống khổ như thế nào, lấn át hết tất thảy là một loại cảm giác không tên, chính là loại cảm giác kì quái này, cậu lại không rõ nó rốt cuộc là gì.

Nụ hôn khẽ âm ẩm trên trán len lỏi vào trong lòng Thanh Ti, cậu chạm lên trán mình, trằn trọc đến nửa đêm mới mơ hồ ngủ được.

Vốn tưởng rằng cuối tuần Kiều Diễm cùng Vũ Văn Tranh sẽ theo chân bọn họ đi góp vui, thế nhưng Vũ Văn Tranh vì lễ hội triễn lãm thời trang tháng tới của Kình Phong chưa chuẩn bị xong mà bận tối mắt tối mũi, còn công ty chuyên săn tin của Kiều Diễm thì đang có một vụ lớn, sợ cấp dưới ứng phó không nổi, Kiều Diễm liền tự mình ra trận, thế là cuối tuần đi cùng Thanh Ti tham gia lễ hội giao lưu này chỉ có một mình Vũ Văn Tuần.

Hai người lái xe đi đến trường của Vũ Văn Tú, Vũ Văn Tú từ sáng sớm đã đứng trước cổng chờ, thấy bọn họ vào liền nhào tới cho Thanh Ti một cái ôm thật chặt, điều này không khỏi khiến cậu thấy ngượng ngùng.

Tuy rằng cậu đã xem như tương đối thích ứng với cách biểu lộ thiện cảm của người nhà Vũ Văn, nhưng dù sao đây là bên ngoài, may mà Vũ Văn Tuần giải vây cho cậu, giống như đem gà con và em gái mỗi người đặt ở một bên.

“Em đàng hoàng một chút cho anh!”

Vũ Văn Tú đối với khuôn mặt đen như than củi kia không coi ra gì, đem ánh mắt dừng ở trên người Thanh Ti.

“Thanh Ti, cách ăn mặt của cậu hôm nay nhìn rất được nha, anh hai trông người cẩn thận đó, coi chừng em họ bị người ta ôm chạy mất bây giờ, gần đây có tập dùng máy tính không? Tôi nhắn vào địa chỉ e-mail của cậu cũng không thấy cậu hồi âm …”

Đối với Vũ Văn Tú luôn miệng nói không ngừng như đang nã pháo, Thanh Ti chỉ có thể mỉm cười.

Tất cả phục sức của cậu đều là một tay Vũ Văn Tuần đặt mua, là chủ tịch công ty thời trang, mắt nhìn của Vũ Văn Tuần đương nhiên có chỗ độc đáo riêng, sơ mi trắng phối với quần bò màu xám trắng, mái tóc dài chẻ thành hai phần thoải mái cột sau lưng, quần áo không quá bó sát mặc trên người Thanh ti làm thân mình cậu nhìn qua rất thon thả cao ráo, vô hình trung lộ ra khí chất thanh nhã độc đáo.

[Tôi còn chưa biết dùng máy tính, tôi sẽ cố hết sức.]

Thanh ti viết trên sổ nhỏ.

Theo Vũ Văn Tuần học hết mấy ngày, thật vất vả mới nhớ được một ít kiến thức căn bản, còn mấy thứ mà Vũ Văn Tú nói cậu hoàn toàn không hiểu, tuy rằng mỗi đêm Vũ Văn Tuần đều sẽ dạy cậu đánh một hai chữ, nhưng để tạo thành một câu hoàn chỉnh hay dùng e-mail thì đối với Thanh Ti mà nói vẫn là khó như lên trời.

“Đi vào rồi nói, lễ hội giao lưu sắp bắt đầu rồi.”

Thấy chung quanh đã có người dừng bước, tò mò đánh giá Thanh Ti, Vũ Văn Tú sợ chọc giận anh hai nó, vội vàng dẫn cả bọn đi qua cổng lớn vào vườn trường

Lễ hội giao lưu tổ chức trong hội trường lớn, còn chưa đi vào đã nghe tiếng địch* du dương, Vũ Văn Tú hướng bọn họ giải thích, nói hôm nay có rất nhiều sinh viên của Lân Giáo, cũng xem như con nhà nòi, mỗi người đều chơi rất giỏi một loại nhạc cụ, bất quá nói đến thực chất, giao lưu kết bạn chỉ là bề ngoài, mọi người muốn nhân cơ hội này thể hiện kĩ năng bản thân mới là chính yếu, có khi còn liên quan đến phân chia cao thấp, cho nên tất cả mọi người đều kêu bạn bè giỏi nhất tốt nhất đến hỗ trợ.

Đây mới là mục đích chính của xú nha đầu này mà.

Nói cái gì mà muốn cho Thanh Ti một không gian lớn hơn, sinh động hơn, kì thật là muốn đem hắn và Thanh Ti tới làm đồ trang trí mặt tiền cửa hàng thôi.

Vũ Văn Tuần trừng mắt liếc em gái hắn một cái, Thanh Ti lại sớm chú ý lên người đang diễn tấu giữa hội trường, bình thường trong ti vi nhìn thấy rất nhiều loại nhạc cụ cổ quái, thanh âm mặc dù dễ nghe, nhưng cậu không cảm thấy quen thuộc, bây giờ được nhìn người khác thổi địch*, trong lòng cậu rất là hưng phấn.

*Địch là một loại sáo dài một thước bốn tấc có bảy lỗ, cầm ngang để thổi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.